Đăng Phong Thành Thần

Chương 15: Gặp Lại Họ Dương Đáng Ghét


Từng đạo kình phong rít rào trong sơn lâm, làm cây cối, hoa cỏ, bị chấn nát. Yêu thú từ xa nghe thấy liền cắm đầu chạy thụt mạng, không dám đứng lại đón nhận cảnh tượng đó nữa.

Võ Thần vẫn nằm trên mái của tửu quán, hắn vẫn bình tĩnh, quan xát nơi xảy ra dị tượng, không chút lây động. Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương thấy có động, củng chạy ra xem tình hình thế nào.

“ Việc gì vậy “ từ đâu một nam tử trung niên bước ra, nhìn lên mà hỏi Võ Thần.

“ Địa Hộ Pháp và Thiên Hộ Pháp đánh nhau “ Võ Thần ở trên nói xuống.

“ Ầy, tưởng gì, thì ra là hai tên gia hoả vô tích sự, thôi ta vào ngủ tiếp đây, nhớ nhắc bọn chúng đừng làm hư tửu quán của ta đó “ nam tử trung niên dặn dò xong liền bước vào tửu quán, miệng liên tục ngáp ngủ.

Đùng

Một thân ảnh va vào vách tửu tường của tửu quán, tạo nên một cái lổ lớn, khói bụi mịt mù. Nam tử trung niên dụi dụi mắt, miệng mỉm cười trấn an bản thân “ chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi “.

Rồi nam tử trung niên tự ngắt tay mình một cái, cảm giác đau truyền đến thì xoa xoa chổ vừa ngắt, xong thì tiếp tục đi về phòng ngủ của mình. Miệng không quên nhắc nhở Võ Thần “ Kêu hai tên khốn đó trong vòng tuần trà, sửa lại tửu quán cho ta, không thì mệt thân đấy “.

Võ Thần nghe vậy thì phì cười “ May là đang buổi tối, không thì có kịch vui xem rồi “.

Từ trong khói bụi một nam tử bước ra, người này độ chừng hai mươi cái xuân xanh, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, cộng thêm cơ thể sắn chắc, trong rất là soái.

Nam tử phủi phủi bụi đất dính vào người, xong rồi nhìn về hướng mà hắn vừa bị đánh bay đến đây. Lấy đà phóng một cái, bay về hướng đó với vận tốc cực nhanh.

Đùng

Đùng

Chỉ nghe từng tiếng nổ vang lên, đại thụ liên tục ngã làm rung động núi rừng. Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương từ lúc chạy ra đến giờ vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai người đang định hỏi Võ Thần chuyện gì đang xảy ra thì từ trong sơn lâm hai thân ảnh lao ra, hướng tửu quán mà tới. Hai thân ảnh này nhìn không rõ dung mạo, chỉ thấy họ đang đánh nhau với tốc độ cực nhanh, một người dùng kiếm đấu với một người tay không tấc sắt.

Vô Kỵ nhận ra thân ảnh cầm kiếm, bất chợt hô to lên “ Tên cầm kiếm không phải họ Dương lần trước muốn cướp di vật của mẹ ta hay sao “.

Người cầm kiếm nghe Vô Kỵ nói liền ngưng đánh, lùi về sau, quay đầu nhìn Vô Kỵ. Lúc này mọi người mới nhìn rõ hai thân ảnh này, một là Dương Quá với Huyền Thiết trọng kiếm trên tay, một là nam tử vừa nãy làm hỏng một lổ trên vách tường tửu quán.

Dương Quá thấy Vô Kỵ thì lạnh lùng nói “ Tiểu tử thì ra là ngươi, để ta giải quyết xong tên phiền phức này rồi sẽ chơi với ngươi sau “.

Xong rồi Dương Quá lao vào nam tử kia, Huyền Thiết Trọng Kiếm trong tay chém xuống, lực lượng vô cùng khủng bố, muốn tách đôi nam tử kia làm hai.

Keng

Chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm nhau vang lên. Thân thể nam tử kia ánh lên màu ngân sắc, cả Trọng Kiếm củng không làm hắn bị thương, thật là cực đại phòng ngự.

Vô Kỵ đứng ngoài quan sát vô cùng ngạc nhiên và thán phục, nhớ lúc trước ở thành thị, Vô Kỵ cũng dùng Cửu Dương và Càn Khôn mới đẩy được kiếm của họ Dương, nhưng vai lại truyền đến cảm giác đau đến tận xương tuỷ. Nay nam tử này đở trực tiếp một kiếm của Dương Quá mà lại không tổn thương gì nhiều, thật là cường đại quá mức mà.

Dương Quá thấy một kiếm của hắn không làm tổn thương được nam tử kia, mà kiếm còn bị dính chặt vào vai nam tử không rút ra được thì vội vận công, tung một chưởng về phía nam tử.

Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng - Cực Âm Bá Khí

Chưởng tung ra mang luồng khí âm lãnh cực hạn, khiến người đứng ngoài quan xát củng phải lạnh sống lưng, hoa cỏ xung quanh ủ rũ như mất đi sinh cơ.

Nam tử kia thấy vậy củng xuất ra một quyền, đón đở chưởng kia của Dương Quá.

Hắc Ám Cực Hạn - Phá Huỷ

Quyền của nam tử đánh ra cũng cực kì khủng bố, sát khí lan toả xung quanh, tạo nên một vùng tử địa không khác là mấy. Không khí xung quanh củng liên tục bị ma sát mà tạo ra từng tiếng nổ nhỏ, tách tách.

Đùng

Quyền chưởng va chạm vào nhau, hai lực lượng khủng bố đụng độ, tạo nên một vụ nổ lớn, phạm vi hơn chục trượng bị sang bằng tất cả. Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương củng bị vụ nổ chấn cho lùi lại vài bước, mồ hôi lấm tấm bắt đầu chảy trên trán hai người.

Phải biết Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương trời sinh thuộc loại kỳ tài võ học, một thân võ nghệ có thể nói ít thua kém một ai, ấy thế mà khi chứng kiến hai con quái vật này đánh nhau thì lại có cảm giác bị uy hiếp cực độ. Khiến hai người họ không tự giác mà toàn thân rung nhẹ, theo bản năng mà lui về sau thêm vài bước nữa.

Sau một chiêu đó hai bên không tiếp tục giao chiến nữa, họ chỉ đứng cách nhau khoảng năm bước mà nhìn đối phương. Tại sao họ không giao chiến nữa, vì có một thân ảnh khổng lồ đứng giữa hai người, người này không ai khác chính là Rum.

Trên đỉnh đầu Rum lúc này hiện lên một quả cầu lửa, nói đúng hơn là một Thái Dương cỡ nhỏ. Tiểu Thái Dương xuất hiện thì liên tục cắn nuốt sạch sẽ sát khí và khí âm lãnh, tàn dư một chiêu vừa rồi của hai người kia còn lưu lại xung quanh.

Ngoài ra Tiểu Thái Dương còn soi sáng cả một vùng sơn lâm, cây cỏ ủ rũ héo tàn trở nên tươi tốt khi được ánh sáng chiếu qua, yêu thú cấp thấp xung quanh củng cảm thấy dễ chịu khi tia nắng chạy qua thân thể rung rẫy của bọn chúng, khiến chúng nằm xuống mặt đất, nhận lấy ân huệ tốt lành từ đấng tối cao ban phước.

Việc Tiểu Thái Dương xuất hiện chiếu sáng làm cho một vùng sơn lâm sáng như ban ngày, giữa màng đêm tĩnh mịch, tăm tối. Khung cảnh sáng và tối đan xem lại với nhau, trong rất là kì khôi.

“ Hai người các ngươi mau sửa lại tửu quán cho ta, không thì lo mà ngủ ngoài đường “ Nói rồi thân thể Rum liền nhỏ lại, hoá thành nam tử trung niên lúc nãy.

Rum lúc này trong rất yếu ớt, khác hẳn dáng vẻ oai hùng như một thượng cổ cự nhân lúc nãy. Trên mặt Rum còn mang theo một cặp kính tròn, nhìn cứ như một giáo sĩ chứ không phải một đấu sĩ như vừa rồi.

Khiến ai không chứng kiến tận mắt có đánh chết củng không tin hai người này là một. Rum ngáp ngắn, ngáp dài, tay mang chiếc gối bông, chân uể oải đi vào phòng ngủ, bỏ lại mọi người xung quanh ai muốn làm gì thì làm.

“ Không ngờ... “ Vô Kỵ định nói thì bị Tiểu Bá Vương bịt miệng lại. Rồi ra hiệu với Vô Kỵ nên chấp nhận những gì mình thấy vừa diễn ra.

Võ Thần từ trên mái hiên nhảy xuống, hắn đi về phía Dương Quá và nam tử.

“ Chào, lâu rồi không gặp nhỉ “ Võ Thần đưa tay chào hai người.

Rồi tự nhiên hắn xuất quyền, đánh về phía nam tử kia.

Vũ Trụ Cực Hạn - Nhất Thốn Quyền

Quyền tung ra làm không khí bị đốt cháy, như một tia lôi quang xuất hiện trên bầu trời vậy, cực kì thần tốc.

Hắc Ám Cực Hạn - Nhất Kích Tất Sát

Sát khí lại bao trùm khu vực, quyền của nam tử này không những cường đại không kém quyền của Võ Thần, còn mang theo một luồng tà khí, khiến cho Tiểu Bá Vương và Vô Kỵ cảm thấy rất khó chịu khi đứng gần phạm vi ảnh hưởng.

Chúc mừng năm mới đọc giả của tôi, đầu năm Mậu Tuất 2018, chúc mọi người vạn sự như ý, phát tài phát lộc, của cải đầy đồng, vợ chồng hoà thuận.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đăng Phong Thành Thần