Đan Thần

Chương 96: Nhẫn, nhẫn, nhẫn hắn


Chẳng lẽ nhóm người này là kỵ binh tinh nhuệ nhất của Cuồng Phong?? Không đúng, nhất định bọn hắn là quân nhân chính quy, tuy kỵ binh Cuồng Phong rất mạnh, nhưng tuyệt đối không đến mức như thế.

Tuy sau đó đuổi theo, nhưng mà những thiết kỵ thảo nguyên này đã không có tư thế ngồi trên lưng ngựa, quét ngang hết thảy, thiên hạ mặc ta tung hoành ngang dọc như trước kia nữa.

Thẳng đến sau đó lại có mấy đội ngũ tụ hợp, thời gian dần trôi qua người của bọn hắn đạt đến một vạn, lúc này mới hung ác truy đuổi.

Mịa nó, không thể không thừa nhận những tên lớn lên trên lưng ngựa này, kỹ thuật cỡi ngựa của nguyên một đám đều mạnh như vậy. Hơn nữa lần này mình chọc hoàn toàn chính là tổ ong vò vẽ, tuy lần này bởi vì có đại thọ của Vương giả, các tộc trưởng cùng tinh anh đều đi Vương đô. Nhưng mà một ít nhân vật trọng yếu của bọn hắn cũng bị Trình Cung giết không ít, mà đồ đạc của bọn hắn thì lại bị Trình Cung cướp bóc không còn. Không gian giới chỉ kia của Trình Cung rất lớn, lúc này đã đầy một nửa, Trình Cung căn bản chưa kịp kiểm kê bất kỳ vật gì, chỉ cần nhìn xem là tốt liền thu vào.

Hiện tại đã nằm trong đại thảo nguyên mênh mông, chung quanh đều là địch nhân không ngừng xuất hiện, làm cho người có một loại cảm giác vô lực. Trách không được đa số địa phương của thảo nguyên không có phòng ngự, lại không sợ người công kích cùng đánh lén, thậm chí cũng không ai dám đến thảo nguyên đánh lén, đánh lén xong thật đúng là tránh không thoát.

Lại một lần gặp được chặn đánh chính diện, tuy giết qua lần nữa, nhưng mà thời điểm địch nhân đã đuổi tới gần, rốt cục Trình Cung để cho mọi người cho ngựa phục dụng dược tề. Sau khi phục dụng dược tề, tốc độ rõ ràng tăng lên rất nhiều, chỉ cần tốc độ có chênh lệch, lại chạy hai canh giờ, rốt cục bỏ xa đại quân đuổi bắt. Trình Cung cũng không có ngừng, tra nhìn một chút, thấy chung quanh còn có mấy tiểu bộ lạc, trực tiếp mang người giết tới.

Kế tiếp ở bên trong một ngày một đêm, toàn bộ thảo nguyên triệt để lộn xộn, liên tiếp có mười cái bộ lạc lọt vào đánh cướp. Tử thương không phải đặc biệt nhiều, nhưng mà tổn thất lại không nhỏ, quan trọng nhất đây là sự tình mà Thảo Nguyên Vương Đình thành lập trên trăm năm nay chưa từng có. Từ nơi ấy đột nhiên toát ra một đám người lao đến, không ngờ thật hung hãn, hôm nay dưới tình huống mười mấy bộ lạc chung quanh đã gom góp gần sáu vạn truy binh, vậy mà dám tiếp tục đánh cướp như trước.

...

- Oanh...

Trong hoàng cung, vương giả thảo nguyên đánh ra một chưởng làm cả hoàng thành rung rẩy, cái bàn được làm bằng ngọc thạch trở nên nát bấy. A Cổ Lạp như là Hùng Ưng phẫn nộ, bao quát lấy tất cả thần tử phía dưới. A Cổ Lạp là chân chính phẫn nộ, triệt để bạo nộ rồi.

- Một ngày một đêm tung hoành ba nghìn dặm thảo nguyên, đánh cướp mười bộ lạc, sáu vạn người vậy mà không có biện pháp đuổi tới bọn hắn. Các ngươi nói cho ta biết, là Phong Kỵ của Cuồng Phong Mã Bang trở về? Hay là quân đoàn tinh nhuệ nhất của Đồ Đằng lao tới. Liên tiếp đánh sứ giả ta, bây giờ lại giả làm mã tặc đánh cướp mười bộ lạc của ta, hắn là tìm chết.

A Cổ Lạp gầm lên, thanh âm quanh quẩn, mãnh liệt đứng lên. Khí thế của hắn làm cho cả hoàng cung rung động lắc lư.

Vốn đây là một lần náo nhiệt chúc mừng trước thọ yến của hắn, kết quả lại nhận được tin tức này, những Đại tướng phía dưới cũng nổi giận, nguyên một đám chờ lệnh muốn dẫn binh xuất chinh. Ở bọn hắn xem ra, trận chiến này đã không thể tránh né, hơn nữa tuyệt đối không phải là xung đột bình thường.

- Đại Vương bớt giận.

Thời điểm A Cổ Lạp nổi giận nhất, Hắc bào nhân vẫn đứng bên cạnh hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm vô cùng trầm thấp. Nhưng hắn vừa nói, A Cổ Lạp lập tức tỉnh táo lại.

- Quốc sư, hắn quả thực quá mức hung hăng càn quấy, không giết hắn bổn vương khó tiêu oán khí trong lòng, càng sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.

Hắc bào nhân này đúng là quốc sư thần bí nhất Thảo Nguyên Vương Đình, không có người gặp qua chân diện mục của quốc sư, nhưng tất cả mọi người biết rõ một việc, A Cổ Lạp đối với vị quốc sư thần bí này là nói gì nghe nấy.

Thanh âm già nua của vị quốc sư này rất là bình tĩnh:

- Kỳ thật đại Vương đổi góc độ lại suy nghĩ thoáng một phát, Trình Cung này làm như vậy bản thân đã nói lên hắn chỉ là hoàn khố mà thôi, nếu như đại Vương hiểu rõ sự tình trước kia của hắn thoáng một phát sẽ phát hiện, sự tình hoang đường hắn đã làm ở Vân Ca Thành có rất nhiều. Thậm chí ngay cả Hoàng đế Lam Vân Đế Quốc nhìn thấy hắn cũng rất đau đầu, hắn làm việc căn bản mặc kệ hậu quả, đúng như hắn nói, vì một cái mặt mũi hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Bệ hạ ngẫm lại xem, đổi thành bất kỳ người nào khác, sẽ không làm chuyện tình như vậy. Nhưng mà hắn lại có thể, hắn không sợ hai nước phát sinh chiến tranh, có Trình gia làm hậu thuẫn, hắn cũng không sợ bởi vì vậy trở về sẽ chịu trách phạt, nếu như nói như vậy, đại Vương tức giận hắn đáng giá sao?

- Quốc sư là muốn bổn vương nhịn xuống cơn tức này?

A Cổ Lạp thật sự có chút không cam lòng, trắng trợn khiêu khích, như vậy cũng phải nhẫn, hắn cũng có chút chịu không được.

- Đại Vương ngẫm lại xem, cho dù đại Vương không làm cái gì, ai sẽ cho rằng đại Vương sợ hắn. Chỉ cho rằng là đại Vương điên cùng hắn, bất quá hắn chỉ muốn chúng ta không nhúng tay vào sự tình mã bang, đây cũng không phải là đại sự gì, không nhúng tay thì không nhúng tay. Dù sao có mã bang ở đằng kia, đối với đại kế về sau của chúng ta cũng có chút ảnh hưởng, vừa vặn có thể mượn hắn thanh trừ một bộ phận. Về sự tình hắn đánh cướp, dù sao hắn cũng ngụy trang thành mã bang, tuy nhìn vào là biết giả dối, nhưng cái này cũng không sao cả. Nếu như đại Vương thật sự khó nhịn cơn tức này, có thể cho các vương tử giao thủ cùng Lôi Đình Quân Đoàn, xem như tôi luyện cùng thí luyện, hết thảy lấy đại cục làm trọng, như vậy đã không ảnh hưởng đại kế, còn có thể tôi luyện các vị vương tử thoáng một phát.

- Ân!

A Cổ Lạp nhẹ gật đầu, suy nghĩ một chút nói:

- Nếu để cho các vương tử lấy Trình Cung này luyện tập thì sao?

Cho dù là Hoàng đế Lam Vân Đế Quốc, Đồ Đằng Đế Quốc, Man tộc, cho tới bây giờ A Cổ Lạp cũng không có chịu qua tức giận như vậy. Về phần mấy tiểu quốc khác trên thản nguyên, bọn hắn càng không dám chọc vào thiết kỵ thảo nguyên, cho nên A Cổ Lạp vô cùng tức giận.

- Đại Vương cho rằng tất yếu sao? Đả bại một hoàn khố như vậy có thể chứng minh cái gì, quan trọng nhất là, trong quân của hắn còn có một Bạch Khải Nguyên, nếu quả thật muốn tiêu diệt mười vạn đại quân này, chỉ sợ không thua gì toàn diện chiến tranh một hồi, như vậy đại Vương nhiều năm chuẩn bị cùng tâm huyết sẽ tan thành mây khói.

Những lời này chỉ có A Cổ Lạp có thể nghe được, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

- Hô…

A Cổ Lạp nặng nề thở một hơi, mới chậm rãi gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía dưới:

- Mỗi vị vương tử có thể lĩnh đội ngũ phần mình xuất chinh, trong ba tháng, ai chém giết nhiều tướng sĩ Lam Vân Đế Quốc hơn là người thắng, bổn vương sẽ có trọng thưởng. Về phần Trình Cung, phái người thông tri hắn, bổn vương nể mặt Trình Tiếu Thiên không so đo cùng hắn, bảo các bộ lạc chung quanh Mã Đầu Sơn lui lại, quân đội chung quanh không có mệnh lệnh bổn vương không được có bất luận hành động gì.

Chẳng ai ngờ, vô số người chấn kinh, ngoài ý muốn, không tưởng được một quyết định cứ như vậy ra đời.

Hoàng tử, văn võ đại thần Thảo Nguyên Vương Đình cũng có rất nhiều người không thể hiểu được, tại sao phải nhẫn một tên hoàn khố, nhưng thấy khuôn mặt tái nhợt của A Cổ Lạp, ai cũng không dám nhiều lời. Nguồn: http://truyenfull.vn

Giờ phút này Bạch Khải Nguyên gom góp gần hai vạn kỵ binh, đang xuyên qua sa mạc phóng tới thảo nguyên, vốn là lúc ban đầu Trình Cung ly khai hắn cũng không có quá để ý. Dù sao có Trình Trảm cùng Huyết Chiến ở bên cạnh bảo hộ, cho dù gặp được hơn một ngàn tinh nhuệ của địch cũng không cần lo lắng an nguy của Trình Cung, mà có Lưu Chấn Văn cùng kỵ binh tinh nhuệ nhất dưới tay mình, cho dù bị một hai vạn quân địch vây quanh cũng có thể bảo hộ Trình Cung giết ra.

Thời điểm biết Trình Cung phái người đi cảnh cáo những bộ lạc kia, Bạch Khải Nguyên cũng dở khóc dở cười, nhưng sau đó trong lòng hắn an ủi mình, chỉ cần hắn không có việc gì, hắn nguyện ý chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Nhưng sự tình rất nhanh vượt ra khỏi phạm vi hắn dự đoán, không ngờ Trình Cung đánh sứ giả A Cổ Lạp, còn giữ sứ giả lại, lại không chỉ một lần.

Thời điểm Hoàng đế tức giận truyền thánh chỉ, ra lệnh cho bọn họ lập tức phóng thích sứ giả, không được làm hai nước phát sinh mâu thuẫn, thì tin tức càng kinh người truyền đến. Hơn ngàn mã tặc cướp bóc mười bộ lạc của thảo nguyên, hơn nữa đúng là mười bộ lạc vây quanh Mã Đầu Sơn. Mà đại quân thảo nguyên không ngừng đuổi giết ở phía sau, rốt cục Bạch Khải Nguyên cũng ngồi không yên được nữa, hắn tạm thời để cho thủ hạ phụ trách chuyện bên này, còn hắn thì trực tiếp mang kỵ binh sát nhập thảo nguyên, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Trình Cung gặp nguy hiểm.

Hiện tại Bạch Khải Nguyên đã không đi suy nghĩ sau đó nên làm cái gì, bọn hắn chỉ là quân đội tiễu phỉ, lúc này lại sát nhập thảo nguyên, sự tình phiền toái phía sau nhất định sẽ rất nhiều.

Vốn hắn cho rằng chỉ cần đại quân bọn hắn vừa tiến vào thảo nguyên, rất nhanh phương diện thảo nguyên sẽ có phản ứng, nhưng mà làm cho hắn không nghĩ tới chính là, đại quân tiến vào thảo nguyên lại một mảnh gió êm sóng lặng, như là tiến vào chỗ không người. Mà lúc này rốt cục Bạch Khải Nguyên cũng liên lạc được với Trình Cung, rất nhanh song phương tụ hợp cách Mã Đầu Sơn một trăm hai mươi dặm.

- Tiểu tổ tông, ngươi... ngươi bảo ta nói ngươi cái gì mới tốt đây.

Vừa nhìn thấy Trình Cung, Bạch Khải Nguyên cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Giờ phút này bọn hắn đang ở trong một lều vải cực lớn, Trình Cung đang thay quần áo mã tặc, thấy bộ dạng Bạch Khải Nguyên không biết nói như thế nào, Trình Cung cũng bị chọc cười.

- Bạch thúc, ngươi nhìn xem cái này.

Trình Cung nói xong, lấy ra một phần thư tín giao cho hắn.

Bạch Khải Nguyên vốn là mặt âm trầm, đối với Trình Cung làm ẩu như thế hắn cũng có chút nhịn không được, bởi vì sự tình huyên náo như vậy, người...

- Móa nó, đây là thật. Đầu A Cổ Lạp bị ngựa đá sao, hắn, hắn chỉ nói bấy nhiêu đây thôi sao.

A Cổ Lạp hạ đạt mệnh lệnh, bên trên chỉ là bảo Trình Cung phóng thích sứ giả của hắn, hơn nữa nói nể mặt mũi Trình Tiếu Thiên nên không truy cứu việc này nữa.

- Ha ha…

Lúc này Trình Cung đã thay quần áo xong, vui vẻ cười nói:

- Nếu như không phải như thế, ta sao dám dừng lại trên thảo nguyên. Bạch thúc, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, A Cổ Lạp đã nể tình, chấp nhận chuyện này, chúng ta trực tiếp mang binh vây quanh Mã Đầu Sơn, sở dĩ đến bây giờ Mã Huân kia còn dám hung hăng càn quấy như thế, không phải là không công, có thể lui sao.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đan Thần