Đại Ma Vương

Chương 59: Tặng ngươi một chuỗi dây chuyền


Có Hắc Ám sinh vật trợ giúp cùng sự chỉ huy của Hàn Thạc, công việc chặt cây kết bè đã hoàn thành chỉ trong thời gian nửa ngày.

Năm chiếc bè gỗ đã lắp đặt thêm mười mái chèo đang được Khô Lâu chiến sĩ kéo lần lượt từng chiếc một xuống nước. Sau khi mười ba túi tiền được chuyển lên thì mọi người cùng nhau leo lên bè gỗ, tay cầm mái chèo bắt đầu chuyến đi trên sông Niloulan.

Hàn Thạc, Vaeni, Lisa ba người cùng ngồi trên một chiếc bè, Vaeni triệu hồi ra một cương thi chiến sĩ và ra lệnh cho nó chèo bè. Hàn Thạc ba người nhàn nhã ngồi trên chiếc bè gỗ chắc chắn thoải mái thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông Niloulan.

Khi hoàng hôn buông xuống, nắng chiều chiếu rọi khắp muôn nơi, nước sông Niloulan xanh biếc chảy êm đềm, một vài con cá lớn mật quẫy mình vọt lên khỏi mặt nước, để lại trên đó những vòng sóng sáng bạc. Ở đằng xa có những cây lớn cao ngút ngàn cùng cành lá tươi tốt, một số loài côn trùng kỳ lạ kêu rả rích khoan khoái khiến cho mọi người cảm thấy trong lòng yên tĩnh thư thái.

Trong khi Vaeni và Lisa cười cười nói nói tán thưởng cảnh đẹp chung quanh thì Hàn Thạc lại nhắm mắt và khoanh chân ngồi trên bè gỗ, âm thầm tu luyện ma công để không phải lãng phí dù chỉ một khắc thời gian rãnh rỗi, việc rèn luyện thân thể đã làm cho kinh mạch trong người không ngừng mở rộng.

Hai người Vaeni, Lisa vốn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Hàn Thạc, nhưng khi phát giác Hàn Thạc nhắm mắt không nói thì cũng không tiện lên tiếng quấy rầy hắn nữa, ngược lại rất thán phục sự chăm chỉ của hắn, nghĩ thầm rằng việc hắn có thể tiến bộ nhanh đến như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ. Hai đôi mắt xinh đẹp của hai người luôn tập trung trên người Hàn Thạc, rì rầm bàn tán về chuyện gì đó, xem chừng trọng tâm câu chuyện chắc chắn có liên quan đến hắn.

Ngồi im lặng một lúc khá lâu, đến khi cảm giác được bè gỗ có chấn động, Hàn Thạc liền mở bừng hai mắt nhìn chung quanh thì phát hiện ra bè gỗ đã vượt qua sông Niloulan, đỗ ở trong một lùm cây có cành lá sum xuê tươi tốt.

Hai người Vaeni, Lisa hớn hở chỉ huy Hắc Ám sinh vật vận chuyển chiến lợi phẩm từ trên bè gỗ lên bờ. Đến khi tất cả nhóm của Jean tập hợp đông đủ, mọi người đều cất tiếng hoan hô, dùng tinh thần lực chỉ huy Hắc Ám sinh vật, xác định phương hướng rồi khởi hành chạy về phía thành Balthasar.

Đi liên tục hai ngày như vậy, đoàn người cuối cùng cũng đến được thành Balthasar. Sau khi đến thành, mọi người đầu tiên tìm một quán trọ lớn, lập tức bắt đầu tắm rửa thay y phục, rồi ngấu nghiến bữa ăn khoái khẩu, sau đó thoải mái nghỉ ngơi một đêm.

Giờ đây, cách đối nhân xử thế của Hàn Thạc so với trước khi đến U Ám sâm lâm đã hoàn toàn thay đổi, coi việc được hưởng sự phục vụ cao quý là lẽ đương nhiên, thậm chí còn một mình ở một gian phòng, ngay cả việc vận chuyển hành trang đến buồng kho chuyên dụng mọi người cũng đều tự mình thực hiện, không ai dám để cho Hàn Thạc đích thân làm.

Ngày thứ hai, lúc sáng tinh mơ.

Vaeni ngủ ở sát vách phòng Hàn Thạc. Hàn Thạc dậy từ sáng sớm, đứng ở trước cửa phòng của Vaeni gõ cửa "thùng thùng thùng thùng".

- Ai đó?

Từ trong phòng vọng ra thanh âm mệt mỏi của Vaeni.

- Là ta. - Hàn Thạc trả lời.

- À, ngươi chờ một lát nhé, ta rửa mặt xong rồi sẽ mở cửa cho ngươi.

Một lát sau, Vaeni mở cửa phòng, trên người mặc một chiếc áo dài tơ tằm mỏng manh màu trắng. Chiếc áo dài mềm mại này làm cho thân thể cao dong dỏng quyến rũ của Vaeni nổi bật lên những đường cong gợi cảm. Tóc của cô ấy vẫn còn rối bời, uể oải liếc nhìn Hàn Thạc rồi lách sang một bên để cho hắn đi vào trong, hỏi:

- Mới sáng sớm thế này ngươi đã tới làm gì?

Ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Vaeni vài lần, Hàn Thạc khép cửa phòng lại, tự mình đi đến chỗ bàn tròn ngồi xuống, sau đó mới cười nói:

- Vaeni sư phụ, đêm qua ta đã suy nghĩ qua, cảm thấy rằng xách theo số hành lý này có vẻ chướng mắt quá nên muốn tìm người thương lượng một chút xem nên xử lý như thế nào.

- Ừ, xử lý số hành lý này sớm một chút cũng tốt. Chúng ta không phải là thương nhân, dù sao vẫn không thể mang theo mấy thứ này trở về học viện. Nhưng mà mấy thứ này đều lấy được ở trấn Đa La, nếu vạn nhất bị người khác phát hiện thì chúng ta chẳng những không có được kim tệ mà còn có thể gặp thêm phiền phức. Việc này nên làm thế nào cho đúng đây?

Vaeni hơi cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Nếu chúng ta có một chiếc không gian giới chỉ thì có thể giải quyết được vấn đề này. Vaeni sư phụ, không gian giới chỉ mặc dù rất trân quý nhưng dù sao vẫn phải có giá cả chứ. Một cái không gian giới chỉ thông thường, không gian hơi nhỏ một chút thì đại khái có giá khoảng bao nhiêu kim tệ?

- Không gian giới chỉ nói chung chỉ có ma đạo sư Không Gian hệ mới đủ khả năng luyện chế ra. Nguyên liệu dùng để luyện chế không gian giới chỉ cũng rất trân quý, cho nên giá của không gian giới chỉ rất cao, cho dù là không gian giới chỉ chất lượng kém một chút thì tối thiểu cũng có giá khoảng từ một đến hai ngàn kim tệ. Giá này không phải ai cũng có thể đủ tiền để mua. Ngươi có lẽ đừng nên suy nghĩ linh tinh nữa.

- Vaeni sư phụ, bản thân người là một ma pháp sư cao cấp, các đệ tử Vong Linh Hệ phần lớn đều là quý tộc thì tại sao ngay cả một cái không gian giới chỉ cũng không có?

- Ha ha, ta mặc dù là một ma pháp sư cao cấp nhưng bình thường rất ít khi rời khỏi Babylon ma khí học viện, thu nhập hàng năm cũng chỉ mấy trăm kim tệ thì làm sao có dư tiền để mua không gian giới chỉ đây. Vong Linh hệ là một hệ nhỏ yếu nhất, nếu là đệ tử đến từ các gia đình đại quý tộc thì cũng sẽ không đến học tập ở Vong Linh hệ, với lại bọn họ còn chưa tốt nghiệp thì người trong gia tộc làm sao có thể mua cho bọn họ không gian giới chỉ chứ!

Nghe Vaeni giải thích như vậy, Hàn Thạc gật gật đầu xem như hiểu được qua loa, xem chừng sư phụ và đệ tử của Vong Linh hệ chắc hẳn đều là nghèo mạt rệp, khó trách mọi người tỏ ra hưng phấn như vậy đối với chỗ hành lý này.

- Thì ra là như thế. Một cái không gian giới chỉ có giá những một hai ngàn kim tệ, ha ha, xem chừng ta trước hết chắc phải kiếm một cái không gian giới chỉ mới được.

Hàn Thạc nghĩ đến trong tinh tạp của hắn chỉ còn có hai ngàn kim tệ thì xoa xoa cằm suy tư một chút rồi đăm chiêu nói.

Khinh bỉ nhìn Hàn Thạc một cái, Vaeni tức giận nói:

- Ngươi là một tên tạp dịch thì lấy đâu ra cái gì gọi là kim tệ hả. Nếu ngươi có nhiều tiền như vậy, làm sao có thể đến ngay chính bản thân cũng bị người khác bán vào Vong Linh hệ làm tạp dịch trong sáu năm chứ?

Hàn Thạc cười hắc hắc nói:

- Trước khác nay khác, ai nói ta sẽ nghèo túng suốt đời? Người yên tâm đi, ta sẽ có biện pháp kiếm được không gian giới chỉ.

Nói đến đây, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vaeni, Hàn Thạc cảnh giác thoáng nhìn sang phải trái hai bên, sau đó móc từ bên trong túi tiền của hắn ra một chuỗi dây chuyền đá quý khảm toàn hồng ngọc. Vòng cổ này tỏa ra vầng sáng mờ mờ màu đỏ, những viên hồng ngọc đều trong suốt, sáng long lanh, rõ ràng là những viên ngọc rất có giá trị.

- Vaeni sư phụ, tặng cho người đấy!

Hàn Thạc mắt thấy Vaeni mê say nhìn vòng cổ trong tay hắn thì thấp giọng cười, đưa chiếc vòng cổ cho Vaeni.

Vaeni lúc đầu rất vui vẻ, sau đó sắc mặt đỏ lên, phản ứng sau cùng là gấp gáp từ chối: - Ta… ta không thể nhận. Đúng rồi, ngươi lấy được thứ này từ chỗ nào thế?

- Đương nhiên là lấy được từ bên trong túi tiền mà họn Thú nhân Lang kỵ binh cướp bóc về, lúc ấy ta nhanh tay nhanh mắt thấy bên trong một cái túi da lấp lóe hồng quang, thì phát hiện được chuỗi vòng cổ đá quý khảm toàn hồng ngọc này. Ta nghĩ, Vaeni sư phụ là người xinh đẹp như vậy, nếu đeo chuỗi vòng cổ này thì nhất định có thể làm nổi bật thêm vẻ xinh đẹp gợi cảm của người, cho nên ta âm thầm lấy nó để giành riêng cho người.

Hàn Thạc thần sắc bình thường, nói giọng nhàn nhạt.

- Thứ này rất đắt tiền, ta không thể nhận được. Hay là ngươi giữ cho chính mình đi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Vaeni ửng hồng, đôi mắt sáng mở to nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng cổ, nhưng miệng lại ấp úng từ chối, xem chừng nàng mặc dù rất thích nhưng cũng chưa hoàn toàn đánh mất lý trí.

- Cầm lấy đi, ta là một Đại nam nhân giữ lại thứ này cũng không dùng được, huống chi mấy năm nay người vẫn chiếu cố cho ta làm ta thật sự rất cảm kích. Lần này thật vất vả mới có một cơ hội báo đáp, nếu người từ chối thì ta sẽ rất buồn đấy.

Hàn Thạc vẻ mặt nghiêm chỉnh, những nét cười cợt hay khờ khạo, ngốc nghếch thường ngày biến mất tiêu, kiên trì thuyết phục.

- Thật sự không được, lần trước ngươi đã cứu ta, với lại lần này trên đường đi ngươi giúp ta không ít, ta làm sao có thể thu nhận đồ của ngươi được chứ. Đừng thế, mặc dù lần trước bên trong thủy đàm, ngươi...

Vaeni có chút ngập ngừng, khi nhắc đến thủy đàm thì tựa hồ nhớ tới mấy chuyện xấu của Hàn Thạc, khuôn mặt kiều diễm bỗng đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hàn Thạc một cái.

Vẻ duyên dáng này của nàng thiếu chút nữa thì hớp mất hồn vía của hắn rồi. Một ý nghĩ chợt thoáng qua, Hàn Thạc vội đứng lên, mỉm cười nói:

- Người nhất định phải nhận lấy, nếu không ta sẽ áy náy trong lòng. Ta còn có việc phải đi trước. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet

Hàn Thạc nói xong, không để Vaeni níu lại nữa, trực tiếp giựt mở cửa phòng bỏ đi, tiếng bước chân "cộp cộp" dần dần đi xa.

Vaeni trong lòng bối rối, đôi mắt sáng nhìn xuống chuỗi vòng cổ đá quý khảm toàn hồng ngọc, thần sắc có vẻ kỳ lạ không nói nên lời, lúc thì có ánh mắt kiên định, lúc thì vẻ mặt tỏ ra nhu nhược, lúc thì sắc mặt xấu hổ, vẻ mặt không ngừng biến hóa phức tạp.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đại Ma Vương