Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 92: Hỗn độn thời không dục tiên cơ


Thúc dục Cửu Huyền tâm pháp, Tần Thiên cố gắng gia tăng năng lực phòng ngự của thái cổ Bất diệt thể, kết quả không một chút hiệu quả nào.

Khí thể tăm tối kia càng ngày càng lớn mạnh, thái cổ Bất diệt thể phát ra quang mang lục sắc đều bị ăn mòn sạch sẽ, thời gian nhiều lắm chỉ mất mấy câu nói thôi, Tần Thiên hắn sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Tần Thiên tâm thần không yên, nhưng buộc chính mình phải tĩnh táo, lúc này mỗi một phút một giây cũng hết sức quan trọng, hắn quyết không chút khinh thường nào.

Trong trầm tư, Tần Thiên nghĩ tới ngọc quan đang ở trong ngực, đó là đồ vật có được ở trong ngôi miếu đổ nát, có thể trấn áp yêu ma, hết sức thần bí.

Mặt khác, Tần Thiên ở trong Huyết Sát động phủ còn chiếm được một hạt châu màu tím (tử châu), không biết lai lịch thế nào.

Lấy ra ngọc quan cùng tử châu, Tần Thiên không biết sử dụng nó như thế nào, chỉ có thể thử rót vào một tia chân khí xem sao.

Ngọc quan cùng tử châu cũng không có phản ứng, điều này khiến Tần Thiên hết sức thất vọng, nếu hai thứ này cũng không phản ứng chút nào, vậy hôm nay Tần Thiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này, Bất tử chi tâm xuất hiện tần số nhịp đập kỳ lạ, thanh âm phác thông phác thông, giống như một loại âm thanh huyền diệu nào đó, thế nhưng xảo diệu sinh ra liên lạc với ngọc quan kia.

Đến lúc này, ngọc quan chợt lóe quang hoa, một luồng hơi thở chảy xuôi, dày đặc đường vân huyền diệu, tự động bay lên trên đầu Tần Thiên, phủ xuống vạn đạo kim quang, đem Tần Thiên bảo vệ vào bên trong.

Những khí thể tăm tối ăn mòn vạn vật, căn nuốt thiên địa kia, khi gặp quang mang kim sắc ẩn thêm thanh sắc kỳ diệu do ngọc quan phát ra, cũng chẳng thể làm gì được, nói chung là khó có thể xâm nhập vào.

Ngọc quan tương đối thần bí, lại càng thần kỳ, ngay cả khí thể tăm tối kia cũng có thể chống đỡ được, thật không biết món bảo vật này xuất xứ từ nơi nào.

Tần Thiên thở phào nhẹ nhỏm, mồ hôi trên trán rơi như mưa, khẩn trương chốc lát đó làm cho hắn thật giống như trải qua một hồi sống hay chết.

Tần Thiên thúc dục Cửu Huyền tâm pháp, trong khí hải tám viên Kim Đan trầm phù rất nhanh, điều này làm cho Tần Thiên khôi phục sinh cơ rất nhanh, ổn định tinh thần, khí huyết trong cơ thể như thủy triều, tinh lực tràn đầy.

Tạm thời tiêu trừ nguy hiểm, Tần Thiên lúc này mới có tâm tư lưu ý chung quanh, phát hiện mình huyền phù ở giữa không trung thời không hỗn độn, thật giống như một hạt bụi, vô cùng nhỏ bé.

Nhìn lại, hỗn độn thời không này là vô biên vô hạn, giống như vũ trụ tinh không, sự tồn tại khác biệt rất rất rõ ràng.

Những ngôi sao loang loáng kia luôn luôn biến hóa, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, diễn hóa ra huyền cơ nào đó.

Dõi mắt nhìn lại, vô biên vô hạn, một mảnh hư vô mờ mịt, ẩn chứa thiên cơ.

Tần Thiên nhìn không thấu nơi này, hắn muốn rời khỏi nơi đây, đánh giá trên dưới phải trái trước sau, trừ hư không hỗn độn ra, thì nhìn không thấy bất kỳ tồn tại sinh mệnh nào, dĩ nhiên là tìm không được đường ra.

Bất tử chi tâm từ từ khôi phục lại tần số nhịp đập, tựa hồ không vội rời đi nơi này, điều này làm cho Tần Thiên có chút không giải thích được.

Nơi hỗn độn hư vô này, ngoại trừ ngôi sao ra, tuế nguyệt, tịch tĩnh, vĩnh hằng ra, chính là hắc động, phong bạo, quang minh cùng hắc ám giao thoa nhau, cùng với những ngôi sao đơn giản biến thành phức tạp, diễn biến vụ trụ khởi nguyên.

Đây là một nơi tồn tại rất khó khăn, tựa như bị giam lõng vậy, tìm không được đường ra thì bị vây khốn cho đến chết.

“Đây rốt cuộc là cái địa phương nào, ta sao lại tới nơi đây?”

Tần Thiên lẩm bẩm lầu bầu, đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, bên cạnh lại không có người nào khác, đây tuyệt đối là chuyện thống khổ nhất.

Gặp phải người có tính tình xúc động, không chừng sẽ bị cái nhịn mà chết tươi.

Tần Thiên cũng không phải là người tính tình lỗ mãng, hắn tin tưởng tới được nơi đây cũng không phải là chuyện vô ích, bởi vì nhất định có liên quan nào đó đến Tàng Long Ngọa Hổ bên dưới địa cung.

Nghĩ muốn rời khỏi nơi này, Tần Thiên nhất định phải trăm phương nghìn kế, quyết không thể buông tha dễ dàng.

Tần Thiên thử di động thân thể, cảm giác được bốn phía có lực trói buộc đáng sợ, cơ hồ khiến cho hắn không thể động đậy được.

Tần Thiên cắn răng kiên trì, hoạt động trong không gian nhỏ hẹp, cẩn thận quan sát cái thời không hỗn độn này, phân biệt tính chân thật của nó.

Trong tâm Tần Thiên lại có loại cảm giác, mắt thấy không nhất định là thật, cái hỗn độn thời không này quá mức cổ quái, là đột nhiên hiện ra, còn những ngôi sao loang loáng kia thì luôn luôn diễn hóa, căn bản có sự bất đồng với vũ trụ tinh không, khẳng định tồn tại đều là hư ảo.

Tần Thiên không hiểu sao mình lại tới được nơi này, nhưng hắn hoài nghi cái gọi là thời không hỗn độn này, có thể tồn tại như Tàng Long Ngọa Hổ bên dưới địa cung, chẳng qua là không biết độ sâu đến mấy phần, và ẩn giấu huyền cơ gì.

Quan sát hồi lâu, Tần Thiên cũng không nhìn ra đặc điểm gì, chỉ thấy những ngôi sao kia đang không ngừng biến hóa, nhưng mà diện tích bao phủ quá lớn, cho dù Tần Thiên có thêm 8 đôi mắt, căn bản nhìn cũng không hết, vậy thì không ngộ ra đạo lý gì từ nó rồi.

Lại nhìn một hồi nữa, Tần Thiên đành nhắm mắt lại, chuyên tâm tu luyện Cửu Huyền tâm pháp, tạm thời vứt bỏ hết thảy mọi chuyện.

Cửu Huyền tâm pháp rất là thâm ảo huyền bí, dung hợp huyền diệu của ba loại Phật, Đạo, Khởi Nguyên vào cùng một thể, Tần Thiên bất quá hiện giờ vừa mới nhập môn mà thôi.

Giờ phút này, ở cái nơi có hoàn cảnh đặc thù này, Tần Thiên tâm vô tạp niệm, chuyên tâm tu luyện, tại trong đầu thế nhưng Trí Tuệ chi âm lại hiện lên.

Chuyện này quả thực chưa từng xuất hiện qua, hoặc phải nói là, Tần Thiên sau khi nhận được Trí Tuệ chi âm này, lại không có thời gian chuyên tâm tu luyện Cửu Huyền tâm pháp, vì vậy cũng không gặp phải tình huống như thế,

Trước mắt, Trí Tuệ chi âm quanh quẩn trong đầu Tần Thiên, làm cho tinh thần của hắn lâm vào cảnh giới không linh, từng điều thâm ảo cùng huyền diệu của Cửu Huyền tâm pháp hiện lên tại trong đầu.

Mà đối với quan sát thời không hỗn độn trước đó, ngay tại một khắc tâm thần yên tĩnh, cũng chầm chậm hiện ra tại trong đầu, bắt đầu tương hỗ đối chiếu lẫn nhau với tâm pháp Cửu Huyền, lập thành một loại liên lạc đặc thù.

Tại sao lại như thế, Tần Thiên cũng không biết gì cả, hắn cũng không phân tâm lo nghĩ chuyện này, hắn chỉ tĩnh tâm tu luyện, so sánh cảnh vật trong thời không hỗn độn, lĩnh ngộ sâu sắc hơn đối với Cửu Huyền tâm pháp, làm cho trên con đường tu luyện của hắn có thêm nhận thức mới.

Không biết qua bao lâu, Tần Thiên mở mắt, một luồng quang mang cơ trí hiện ra tại trong mắt của hắn.

Nhìn thời không hỗn độn vô biên vô hạn phía trước, Tần Thiên không có chút cảm giác khô khan nào, ngược lại toàn là niềm vui tràn đầy.

Hắn giống như đã nắm được thứ gì đó, nhưng không rõ là cái gì.

Thường cách một đoạn thời gian, Tần Thiên đổi một cái phương hướng khác, cố gắng hết sức đem mỗi một biến hóa trong thời không hỗn độn thu vào trong mắt.

Lần này, Tần Thiên thấy rất chân thật, cũng không biết hao tốn bao nhiêu thời gian, dù sao nơi này là thời không hỗn độn, vết tích năm tháng có vẻ mơ mơ hồ hồ không rõ, cơ hồ khó có thể cảm ứng được.

Hai mắt nhắm lại, Tần Thiên lại bắt đầu tu luyện, Trí Tuệ chi âm tại trong đầu luôn vang vọng, âm phù trong thức hải chuyển động khiêu dược, vẫn duy trì tần số nhất định.

Bất tử chi tâm trong người Tần Thiên rất yên tĩnh, cơ hồ chưa từng yên bình như vậy, thật giống như tiến vào một kỳ ngủ đông vậy.

Tần Thiên cũng không rãnh để ý tới, hết sức chuyên chú, từ trên thân thể toát ra ánh sáng năm màu, trong khí hải lốc xoáy màu xanh đậm càng lúc càng lớn, chuyển động càng lúc càng nhanh, lốc xoáy phóng ra khí trụ trở nên to lớn hơn, và cũng xuất hiện biến hóa mới.

Một vài khí lưu thật nhỏ hóa thành thiên long thần hoàng, quay chung quanh bốn phía khí trụ màu xanh đậm kia, tựa như long phi phượng vũ, đây là dị tượng hiếm thấy - Long phi Phượng vũ, cực kỳ trân quý.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cửu Vực Tà Hoàng