Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 59: Kiếm Thần Phong


Năm xưa, Đỗ Vân Thăng là một trong người theo đuổi Vân Hà tiên tử, tự nhiên không ưa gì Mạnh Phi Vân líu lo líu la tại trước mặt Vân Hà tiên tử.

Một đám cao thủ Thiên Kiếm tông sắc mặt đều kinh ngạc, vô luận Đỗ Vân Thăng, Mạnh Phi Vân hay là Vân Hà tiên tử cũng không phải là người mà bọn họ tùy ý nhìn thấy.

Đặc biệt là Vân Hà tiên tử, năm xưa đã đưa tới vô số phong ba trên Khởi Nguyên đại lục, thường ngày rất ít rời khỏi Tiểu Vân Thương Hải, không nghĩ tới lần này thế nhưng chính bản thân nàng xuất mã.

“Có phải có Bất Diệt hồn hay không, tạm thời khó mà nói được. Dù sao, chúng ta cũng đã tới rồi, nhất định là phải thăm dò cẩn thận một phen mới được”

Vân Hà tiên tử lập lờ nước đôi, vừa không đồng ý cách nhìn của Mạnh Phi Vân, nhưng cũng không nghiêng về Đỗ Vân Thăng, tại nàng không muốn thấy hai người cãi vả, lãng phí thời gian.

Hơn mười vị đệt tử Thiên Kiếm tông chậm rãi thối lui, bọn họ cũng không dám tranh phong với ba đại môn phái, nhanh chóng phái người trở về bẩm báo, chỉ còn ngắm từ xa mà thôi.

Lôi Đình hóa thân thành hạt bụi, lưu lại ngoài hai dặm, cũng không tiến sát gần.

Ba đại phái đàm thoại với nhau hắn cũng nghe rõ ràng, Bất Diệt hồn kia quả thực có lực hấp dẫn cực lớn, đối với cao thủ Tạo Hóa cảnh mà nói, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Khởi Nguyên thư, Tạo Hóa đồ, Bất Diệt hồn, Trường Sinh phách, điều này ai ai cũng biết, vừa lúc ứng đối với bốn cảnh giới Khởi Nguyên, Tạo Hóa, Bất Diệt, Trường Sinh, từng cảnh giới tăng lên cũng đều cực kỳ khó khăn.

Nếu có được Bất Diệt hồn, cao thủ Tạo Hóa cảnh có thể thuận lợi tấn thăng thành cao thủ Bất Diệt, đây là cảnh giới mà vô số cao thủ Tạo Hóa cảnh đều ước ao.

Nhưng, Bất Diệt hồn cũng không dễ dàng có thể nhận được, nếu không cao thủ Bất Diệt cảnh cũng không khan hiếm như vậy.

“Lâm Phàm, ngươi đến cửa vào thăm dò một chút, nhớ là không được xâm nhập, chỉ ở bên ngoài thôi”

Vân Hà tiên tử phái ra một vị nam đệ tử, đây cũng là cao thủ Tạo Hóa cảnh.

Đỗ Vân Phi, Mạnh Phi Vân thấy thế cũng phái ra đệ tử của riêng mình, đi đến phía trước Xích Huyết cốc thăm dò xem.

Người có thể đi theo ba đại cao thủ đến đây, không có chỗ nào mà không phải là cao thủ Tạo Hóa cảnh, là đệ tử kiệt xuất trong môn phái, bất quá khác biệt chính đẳng cấp cảnh giới mà thôi.

Xích Huyết cốc cũng có thể gọi là Địa Huyết Hồng, tựa như huyết hà khô cạn, ngay cả bùn đất, cát đá cũng toàn là màu đỏ, dõi mắt nhìn lại là vô biên vô hạn, nhìn không thấy bất cứ dấu vết sinh mạng nào.

Ở nơi này mênh mông vô bờ bến, một vùng đỏ như máu, huyết vụ mông lung tràn ngập, nhưng không nồng, làm cho người ta có một loại cảm giác như ẩn như hiện, như có như không.

Tại cửa vào Xích Huyết cốc rất kỳ lại, một cự thạch cao vài trượng được dựng thẳng đứng, phía trên nó được khắc hai chữ “Xích Huyết” đỏ như máu, vĩnh viễn phai mờ.

Lâm Phàm cùng hai vị thiếu niên cao thủ khác thật cẩn thận đi đến cửa vào, trong lòng có nhiều ít lo lắng.

Ở Vân Chân, truyền thuyết nói về Xích Huyết cốc rất nhiều, kết quả cơ hồ tất cả là một đi không trở lại, hung hiểm quỷ dị.

Lôi bạo chiến xa, Phá lãng thần chu, Ngũ sắc vân xếp thành một hàng cách bên ngoài Xích Huyết cốc khoảng trăm trượng, phái ba cao thủ lưu ý tình huống Xích Huyết cốc, nhưng lại không nhìn ra điều gì cả.

Ngắm nhìn chỉ chốc lát, ba người Lâm Phàm cũng không nhìn ra cái gì, lúc này nối đuôi nhau đi đến, trên mình đều triển khai phòng ngự, quang hoa lóng lánh, từ bên ngoài nhìn vào Xích Huyết cốc, cảm giác được nó giống như một huyết hà đã khô cạn.

Nhưng, sau khi tiến vào, cảnh sắc chợt biến, huyết vụ như có như không chỉ trong nháy mắt biến thành máu, che khuất cả bầu trời, mê loạn tứ phương, làm cho người ta không phân biệt rõ phương hướng.

Đỗ Vân Thăng, Mạnh Phi Vân, Vân Hà tiên tử ba đại cao thủ nhìn từ xa xa, phát hiện ba người Lâm Phàm sau khi tiến vào Xích Huyết cốc, cả đám đều lộ vẻ sợ hãi, quang hoa trên người nhanh chóng hỗn loạn, liều mạng tấn công lung tung, tựa như gặp ác ma quấn thân vậy.

Trầm Tuyết Y khẽ nói: “Sư thúc, xem ra tình huống không hay a”

Vân Hà tiên tử khẽ vuốt cằm, không nhiều lời.

Chu Dật nói: “Điều này nói rõ trong Xích Huyết cốc có thiên địa khác, đặt mình trong đó không phân biệt đông tây, xem ra quả nhiên không sai”

Ngoài hai dặm, Lôi Đình thấy một màn như vậy, mày cũng nhíu lại.

“Xem ra xông vào Xích Huyết cốc không tốt a, có lẽ ta nên chạy đến nơi khác thôi”

Trong Xích Huyết cốc, vẻ mặt ba vị cao thủ Tạo Hóa cảnh hoảng sợ, dựa lưng vào nhau, không ngừng phát ra các loại công kích, từng đạo ánh sáng mờ mờ chớp động, nhưng không cách nào ra xa được, chỉ bay ra ngoài trượng thì tự động biến mất.

Cảnh tượng như vậy kéo dài thật lâu, cho đến khi ba vị cao thủ hao hết lực mới từ từ dừng công kích, vẻ mặt cả đám đều lộ nôn nóng, tràn đầy tuyệt vọng cùng bất lực.

Lúc này, một tiếng kiếm rít phá trường không, hàng vạn hàng nghìn kiếm quang phá không mà đến, hợp thành một Kiếm thuyền, cao thủ Thiên Kiếm tông đã chạy tới nơi.

Chiếc Kiếm thuyền này lớn như núi, vượt qua hư không, nháy mắt đã xuất hiện trước mắt, thân thuyền bắt đầu co rút lại, nhuệ khí chớp động, cuối cùng thu nhỏ lại bằng Phá lãng thần chu của Tứ Hải Minh.

Trên Kiếm thuyền, một bạch y thanh niên lặng yên đứng đó, cả người tản mát ra khí thế sắc bén cường đại, làm cho người ta có loại cảm giác kiếm phá thiên không.

Đỗ Vân Thăng nhìn người kia, kinh nghi nói: “Thiếu chủ Thiên Kiếm tông – Kiếm Thần Phong cũng tới a”

Mạnh Phi Vân nói: “Không chỉ có hắn, ngay cả trưởng lão Hách Liên Hùng cũng tới”

Chu Dật nhìn Kiếm Thần Phong, trong mắt hiện tia hàn quang, hừ nói: “Là hắn!”

Trầm Tuyết Y sóng mắt khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn lên Kiếm thuyền, phản ứng rất ư là bình thản.

“Chư vị tới rất sớm a, Thiên Kiếm tông không có tiếp đón từ xa”

Đầu thuyền, một lão giả y phục xám tro, khuôn mặt nhìn qua xấu xí nhưng trên người lại ẩn chứa một cổ hơi thở đáng sợ như thú dữ thái cổ, làm người ta không dám xem nhẹ.

Kiếm Thần Phong nhìn vẻ bên ngoài khoảng hai mươi tuổi nhìn Trầm Tuyết Y, cười to: “Trầm Tuyết Y, nàng cũng tới”

Chu Dật không vui nói: “Tên Trầm Tuyết Y mà ngươi cũng dám gọi sao”

Kiếm Thần Phong ha ha nói: “Ta mạn phép gọi, như thế nào? Ta không chỉ gọi mà sớm muộn gì có một ngày ta còn muốn cưới nàng tới tay nữa đó”

Chu Dật cả giận nói: “Ngươi nằm mơ!”

Trầm Tuyết Y trang nhã nói: “Sư huynh không cần phải tức giận, hắn là cố ý kích ngươi đó”

Vân Hà tiên tử khẽ nói: “Tới đường đột, ngũ trưởng lão lượng thứ a”

Hách Liên Hùng cười nói: “Tiên tử quá khiêm nhường rồi, Vân Châu mặc dù là địa bàn của Thiên Kiếm tông, nhưng Xích Huyết cốc lại không nằm trong đó”

Kiếm Thần Phong khiêu khích nhìn Chu Dật, tự phụ nói: “Không tin, chúng ta cứ chờ xem, xem ai cưới được nàng trước nhất”

Bên trong thập đại môn phái Khởi Nguyên đại lục, Thánh nữ Thiên Mẫu Thiên Cung, tiên tử Tiểu Vân Thương Hải, huyền nữ Đông Thắng Huyền Tông là đối tượng mà tất cả nam nhân đều muốn có được.

Kiếm thuyền đi tới bên cạnh Ngũ sắc vân, cao thủ tứ đại phái tụ họp cùng một chỗ, ánh mắt đồng loạt nhìn vào trong Xích Huyết cốc.

Giờ phút này, ba người Lâm Phàm sớm đã lâm vào tuyệt vọng, phòng ngự lóe ra quang mang yếu ớt ảm đạm, làm cho người ta không khỏi thê lương bi ai.

Hách Liên Hùng nhìn chốc lát, nhàn nhạt nói: “Bọn họ chắc là bị vây nhốt, hãm không sâu, không sao”

Mạnh Phi Vân nói: “Trong Xích Huyết cốc xuất hiện dị tượng, đây là chuyện mà nhiều năm qua chưa từng phát sinh. Trước mắt, rất nhiều thế lực chưa chạy tới, chúng ta nếu không nắm bắt cơ hội, sau này chỉ sợ cái gì cũng không có được”

Đỗ Vân Thăng cười lạnh: “Cho dù đi vào, ngươi cũng không thể kiếm được chỗ tốt gì”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cửu Vực Tà Hoàng