Cửu Vũ Thần Tôn

Chương 1: Chương 1: Hạt Châu Thần Bí​


"Ha ha, Hàaa...!"

Trấn Nham Tuyền, phía sau núi Đường gia, người thiếu niên mặt mày thanh tú đang không biết mệt mỏi giơ quả đấm .

Thiếu niên nhếch môi, mồ hôi không ngừng bốc hơi lên.

Cánh tay của hắn đang run rẩy, nhưng vẫn đánh ra quyền, y nguyên nỗ lực.

A!

Lại một đấm xuất ra, thân thể thiếu niên run lên, tiết tấu quyền pháp hoàn toàn rối loạn.

"Đến cực hạn sao?" Hắn thấp giọng tự nói, chân mày hơi nhíu lại. Toàn thân đều đau nhức vô cùng, cánh tay nâng lên nhưng không cách nào duỗi thẳng.

Hô ...

Thiếu niên thở ra một hơi thật sâu, khoanh chân, mắt cúi xuống, không để ý thân thể mỏi mệt nỗ lực vận chuyển lên tâm pháp .

Khí huyết rung động, làn da không ngừng phập phồng, một chút tạp chất bị tôi luyện ra .

Túy thể cảnh Tầng 2 , rèn da !

Thiếu niên cắn răng, một lần lại một lần vận chuyển tâm pháp. Thật lâu sau, lúc còn lại vòng ánh sáng mặt trời cuối cùng, hắn thất vọng mở mắt ra .

"Lại thất bại ..." Uể oải thở dài một hơi, thiếu niên mệt mỏi đứng lên, như trên bờ vai gầy yếu bị đè nặng một ngọn núi lớn.

"Vì cái gì ta không thể vượt qua nổi cái bình cảnh đáng chết này?" Thiếu niên thất hồn lạc phách hướng về dưới núi đi, hoàn toàn không có chú ý tới mấy thiếu niên ngang ngược.

"Ha ha, đây không phải Đường Hạo sao?"

Âm thanh hải hước của một người nổ vang bên tai, lập tức đem Đường Hạo đang thất thần bừng tỉnh .

"Đường Chi Hổ?"

Đường Hạo ngẩng đầu, sắc mặt cứng đờ, ở chỗ này, gặp gỡ tên đường đệ này không phải là cái chuyện gì tốt, từ nhỏ đã lấy khi dễ hắn làm vui thú.

"Lại là lên núi đi chơi sao?"

Đường Chi Hổ vừa mới nói xong, phía sau hắn một người liền mở miệng cười nói:

"Đường Hạo, ngươi leo núi mồ hôi dầm dề, thân thể thái hư rồi, phải chăm chỉ tu luyện nha."

"Nói cái gì đó? Đường Hạo người ta là đến hậu sơn tu luyện, ngươi xem phải cố gắng một chút." Đường Chi Hổ trở lại giả ý trách cứ .

"Tu luyện? Nếu khắc khổ tu luyện như vậy sao có thể là thực lực Túy thể tầng 2, đó không phải là phế vật sao? Ha ha !" Người nọ nở nụ cười âm dương quái khí, bên cạnh còn có mấy người đi theo chỉ trỏ Đường Hạo.

Người này lời nào cũng bén nhọn, khó nghe, lại đang đánh trúng chỗ đau trong lòng Đường Hạo, gương mặt trắng nõn của Đường Hạo lập tức dâng lên một hồi lúng túng màu xanh tím.

"Chậc chậc, không được nói Đường Hạo ca như vậy!" Đường Chi Hổ làm bộ trở lại trách cứ, "Hắn mặc dù là phế vật, nhưng có thể thực lực của người ta cũng là từng điểm từng điểm tu luyện được! Mặc dù nói tu luyện của hắn, trong mắt chúng ta, chỉ như chơi!"

Thành công chứng kiến sắc mặt Đường Hạo càng trở nên khó coi hơn, trong nội tâm Đường Chi Hổ lại sung sướng thêm vài phần: "Ngươi xem một chút, người ta đổ mồ hôi so với ngươi uống nước còn nhiều hơn! Sao có thể nói hắn không cố gắng đây này? Bất quá là tư chất phế, ngươi nói hắn là phế vật thì tốt rồi, không nên vũ nhục thực lực của hắn nha."

Hắn vỗ vỗ bả vai Đường Hạo , cười đùa nói: "Ta nói có đúng không , Phế vật Đường ca?" Cố ý kéo dài nói ra bốn chữ cuối cùng, trong lời nói cũng đoán ra được là cười nhạo. Những lời này nói ra, toàn bộ người bên cạnh đều phá lên cười .

Một cơn lửa giận bắt đầu cháy rừng rực trong nội tâm Đường Hạo, tên thiếu niên nào sẽ cam nguyện bị người khác gọi là phế vật?

Giờ phút này hắn hận không thể tại nơi này một quyền tùy ý nện lên trên mặt thiếu niên vũ nhục mình!

Thế nhưng mà, hắn không thể. Đối mặt nhục nhã như vậy, Đường Hạo trước kia không phải là không có phản kháng qua, chỉ là kết cục cuối cùng hắn bị mọi người đánh ngã xuống đất, càng làm cho công lực của hắn bị hao tổn, ở Đường gia mất đi tất cả, càng làm cho địa vị phụ thân nhiều phiền toái .

Nghĩ đến phụ thân đang đối mặt với chỉ trích của người khác, lúc này thấp giọng xin lỗi, Đường Hạo chỉ có thể đem nội tâm phẫn nộ cưỡng chế:"Tránh ra."

"Tránh ra?" Lông mày Đường Chi Hổ nhíu lại, hài hước nở nụ cười, "Đường ca gấp gáp như vậy, phải đi cái đó à?

"Há, ta biết rồi , ngươi là cảm thấy bị ủy khuất vội vã về nhà tìm cha người phải không?"

"Ha ha, phế vật không có tiền đồ, khẳng định lại về nhà vụng trộm khóc nhè rồi."

Mọi người cùng một chỗ nở nụ cười khoa trương, này trào phúng cùng ánh mắt khinh bỉ như từng thanh dao găm sắc bén giống như cắt trên mặt Đường Hạo.

Ánh mắt Đường Hạo lập tức trở nên lạnh băng, xiết chặt quyền, mơ hồ run rẩy.

Nếu như chỉ có một mình hắn, hắn sẽ không quan tâm đánh một trận lớn cùng những người này, cùng lắm là ngã xuống đất không dậy nổi mà thôi, thế nhưng mà vừa nghĩ tới kia đã hiện ra phụ thân , hắn chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn: "Tránh ra."

"Ơ, còn rất tính tình." Đường Chi Hổ âm âm cười cười, "Được rồi, tốt xấu cũng là Đường ca ta, ngươi muốn đi, để ngươi đi đi!"

Nói xong, vậy mà thật sự nhường ra một chút đường đi.

"Hổ ca, ngươi đây là?"

"Câm miệng, Đường Hạo ca sốt ruột về nhà ta cũng không thể ngăn đón, mau tránh ra."

Đường Hạo kinh ngạc liếc nhìn hắn, trong ấn tượng, Đường Chi Hổ chưa từng nói chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ hôm nay đổi tính?

Bất quá khi nhìn sắc trời dần dần muộn, Đường Hạo nhớ trong nhà còn phụ thân cùng tiểu muội, bước nhanh tới.

Hắn đi đến mấy người bên cạnh, vừa muốn tăng tốc độ, Đường Chi Hổ lại đột nhiên chen chân vào, mất tự do, phù phù!

Đường Hạo hung hăng bị đẩy một phát .

"Ha ha, ngã gục! Hổ ca, chiêu này quá tuyệt !"

"Này này, lời này không nên nói lung tung ! Ta không hề làm gì cả." Đường Chi Hổ tà tà cười cười: "Rõ ràng là Đường ca hiện tại phế vật đến nỗi ngay cả đường cũng không đi được, có quan hệ gì với ta?"

"Ha ha, đúng! Phế vật liền là phế vật, đi đường bằng cũng có thể ngã gục."

"Sai rồi, chó mới có thể ăn thỉ, Đường Hạo ca chúng ta cũng không phải là chó, người ta là phế vật, ăn là bùn!"

"Ha ha ..."

Mấy người nhìn biểu lộ Đường Hạo chật vật, lớn tiếng nở nụ cười.

"Đường Hạo ca, bùn ăn ngon không?" Đường Chi Hổ ngồi xổm người xuống, thò tay dùng sức đem mặt của Đường Hạo đặt trên bùn đất, tứ phía suồng sả cười.

Bất quá níu lấy tóc Đường Hạo bắt buộc hắn lúc này ngẩng đầu lên, Đường Chi Hổ thấy được ánh mắt Đường Hạo phẫn nộ cùng thù hận. Chứng kiến ánh mắt, Đường Chi Hổ cảm giác rất không dễ chịu , hắn tự tay vỗ vỗ mặt của Đường Hạo: "Phế vật, học vài tiếng chó sủa để cho mấy ca nghe một chút, đi nhậu đi nhậu ."

"Ngươi gọi thì tốt hơn, mấy ca một cao hứng sẽ tha cho ngươi lúc này. Nếu không êm tai, này ..." Đường Chi Hổ cầm lấy đầu Đường Hạo tay dùng vài phần khí lực, bắt buộc Đường Hạo không thể không ngửa đầu nhìn mình: "Ngươi tự mình biết hậu quả."

"Gọi, mau gọi vài tiếng cho mấy ca nghe một chút, ha ha."

"Liền cái rắm cũng không dám phóng, với cha ngươi giống nhau đều là phế vật!"

Đường Chi Hổ cười nhạo phụ thân Đường Hạo, lời này kích thích sâu đậm Đường Hạo, dùng ở trên người hắn hết thảy, hắn cũng có thể nhẫn, duy chỉ có người khác nhục mạ đối với phụ thân hắn là hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Phẫn hận, Đường Hạo đã mất đi tỉnh táo, chợt một quyền đánh về phía mặt của Đường Chi Hổ!

"Ầm!"

Một tiếng , quả đấm của Đường Hạo bị Đường Chi Hổ ngăn lại, còn bị Đường Chi Hổ hung hăng một cước đá trúng phần bụng, để cho hắn bỗng chốc bị đá ra đi xa hai, ba mét .

Bởi vì đau đớn mà Đường Hạo nằm cuộn lại, ánh mắt nhìn Đường Chi Hổ, hận ý lại không có một tia giảm bớt.

Vừa rồi một cước kia thật hung ác, Đường Chi Hổ thế nhưng tâm lý nắm chắc, không đạp chết Đường Hạo đã coi như là hắn may mắn, chỉ nhả hai cục máu nhưng không có cách nào tiêu mối hận trong lòng của hắn: "Chính là một phế vật, còn muốn ra tay với ta?" Nói xong, hắn cười lạnh xem Đường Hạo nằm trên mặt đất: "Bắt hắn cho ta, từ sau núi ném xuống !"

"Hổ ca , chuyện này. .." Bình thường nói nói đùa đùa còn chưa tính, bây giờ muốn thật sự từ sau núi ném xuống, chỉ sợ sẽ là tai nạn chết người, cho nên người bên cạnh Đường Chi Hổ là người tiến hành bắt đầu do dự.

Đường Chi Hổ hận hận nhìn xem Đường Hạo: "Sợ cái gì, hắn tại hậu sơn luyện công không phải là cái gì bí mật, ai biết hắn lúc luyện công có thể chân trượt từ chỗ nào té xuống hay không? Cho dù quăng không chết, cũng sẽ trở thành người tàn phế chứ? Chẳng lẽ các ngươi lại cho rằng trưởng lão hội bởi vì một người tàn phế khó xử chúng ta? Hơn nữa, ở phía sau ta là ai, các ngươi không phải không biết chứ?"

"Vẫn là nói, các ngươi thật sự muốn đắc tội hắn?!"

Đã có Đường Chi Hổ nói những lời này, người đứng bên cạnh hắn hai mặt nhìn nhau, lại cũng không dám cải mệnh lệnh Đường Chi Hổ, đi ra phía trước, đem Đường Hạo còn té trên mặt đất kéo lên: "Nếu dám đắc tội Hổ ca, liền đừng trách chúng ta lòng dạ ác độc!"

"Đường Chi Hổ, ngươi dám?!"

Khinh người quá đáng ! Đường Hạo mặc dù cực kì đau nhức, nhưng nhìn về phía ánh mắt của Đường Chi Hổ lại không có một tia thỏa hiệp cùng cầu xin tha thứ. Nghe được Đường Chi Hổ muốn đưa hắn từ sau núi ném xuống, hắn lại đè nén không được lửa giận trong lòng, liều lấy tính mạng cũng muốn để cho Đường Chi Hổ trả giá thật nhiều .

OÀNH...!

Ngay tại thời điểm Đường Hạo chuẩn bị phản kháng , trên chín tầng trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ ầm ầm.

"Chuyện gì xảy ra?"

Mọi người đột nhiên bị biến cố lại càng hoảng sợ, quên tranh chấp, ngơ ngác hướng lên bầu trời nhìn lên, bóng đêm lập tức bao phủ cả vùng.

Ầm ầm!

Lại là một tiếng nổ mạnh rung khắp thiên hạ, nổ tung bên tai mọi người, trên chín tầng trời mơ hồ lộ ra một tia sâu uy như ngục, khí tức kinh khủng .

"Má ơi."

Đường Chi Hổ mấy người bị cổ hơi thở này hù cho ngu ngốc, cũng không đoái hoài tới khi dễ Đường Hạo, quỷ kêu một tiếng vắt chân lên cổ mà chạy .

"Đường Chi Hổ !"

Đường Hạo đã hoàn toàn bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, ở đâu quản biến cố quỷ dị, hắn giãy dụa bò dậy liền phải đuổi theo Đường Chi Hổ dốc sức liều mạng. Nhưng mà một đoàn người từ lâu đã không thấy bóng dáng.

Lúc này, một đạo ánh sáng màu u lam xẹt qua chân trời lại thẳng tắp đánh tới hướng Đường Hạo.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cửu Vũ Thần Tôn