Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 69: Chương 69


Sau khi thí luyện kết thúc, Cố Vọng ở trước mặt tất cả mọi người ở Vân Cửu Phong đưa đồ đệ của Tiên tôn Thư Nhất biến mất tăm, Lâm Ngân Chi đuổi theo cũng không thể đưa về.

Cộng thêm trạng thái của Cố vọng liên tục bất ổn, cho nên Vân Cửu Phong luôn tập trung quan sát hành động của Cố Vọng.

Thế nên sau khi Lâm Ngân Chi đến, mọi người nhận được tin tức đều theo sát.

Bao gồm cả Tống Đoan đã được Cố Vọng cứu.

Ban đầu hắn còn định cảm ơn Cố Vọng, nhưng Cố Vọng cơ bản không cho hắn có cơ hội này, vừa xuất hiện đã mang theo người biến mất.

Ngay cả Khanh Linh xuất hiện trong Ma chướng cũng không thấy bóng dáng đâu.

Nghĩ đến sự khác thường của Cố Vọng, còn có cảm giác quen thuộc của người tên Thư Linh kia, trong lòng Tống Đoan nhiều thêm chút suy đoán.

Chỉ là không ngờ, hắn vừa mới theo mọi người tới đây lại nhìn thấy một màn này.

Khoảnh khắc Khanh Linh biến mất, ngoài Cố Vọng ra, tất cả mọi người đều thấy bóng dáng cô hóa thành một đám quỷ khí màu đen bị tia sấm chớp cuốn đi, nhanh chóng rơi vào khe nứt kỳ dị.

Tống Đoan sợ hãi hét lên: “Khanh Linh!”

Thư Nhất đứng trong đám người nhìn vệt quỷ khí kia biến mất, vẻ mặt căng thẳng không khá hơn chút nào: Cô đã trở về rồi.

Đây là cách rời đi hợp lý nhất mà tổng cục thu xếp cho người làm nhiệm vụ.

Nhưng vì sao chuyện Khanh Linh trở về hắn lại không hề hay biết?

Giây phút Lâm Ngân Chi quay đầu lại cũng nhìn thấy một màn Khanh Linh rơi xuống đó.

Hai mắt y trợn to, đột nhiên nhìn về hướng Cố Vọng, nơi đó đã sớm chỉ còn lại một mình Cố Vọng.

Một khoảng không yên tĩnh, giống như mọi thứ mới vừa xảy ra chỉ là ảo giác, thủy triều Hải Lâm Uyên cũng đã rút xuống, sấm sét vang dội cũng đã biến mất, chung quanh chỉ còn lại huyền băng rét lạnh thấu xương.

Cố Vọng đứng yên tại chỗ, cụp mắt nhìn thẻ xăm trong tay, không hề nhúc nhích.

“Bình an suôn sẻ.” Hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ tựa như ma quỷ ấy theo gió khuếch tán bên tai: “Hay cho một câu bình an suôn sẻ.”

Tống Đoan xông tới miệng khe nứt kỳ dị, nhìn Ma vật gào thét ầm ĩ bên dưới, không thể tin quay đầu lại: “Cố huynh! Người ngã xuống đó không phải là Khanh Linh đúng không?”

Cố Vọng quay người, vẻ mặt đáng sợ tựa như Tu La mới chui ra từ khe nứt kỳ dị: “Ngươi đã nhìn thấy gì?”

“Ta…” Tống Đoan bị biểu cảm đáng sợ của hắn làm giật mình: “Ta thấy Khanh Linh bị cuốn đi.”

Cuốn đi sao?

Nhưng rõ ràng cô tan biến vào hư không mà?

Rất tốt, cho dù là rời đi thì cũng chọn một cách thức mọi người có thể tiếp nhận được.

Cố Vọng bỗng nhiên cúi đầu, nặng nề cười ra tiếng, lập tức bẻ thẻ xăm trong tay thành hai khúc ném xuống đất, tiếp đó chạy từng bước về phía khe nứt kỳ dị.

Tống Đoan nhìn thẻ xăm trên mặt đất: “Thứ này không phải là của Khanh Linh sao?”

Thẻ xăm của Vô Trần Sơn đều là loại có một không hai, chỉ cần xin xăm thì phía trên sẽ được đánh dấu cá nhân, cho nên có thể nhận ra.

Bước chân của Cố Vọng đột nhiên dừng lại, quay đầu qua.

Tống Đoan đang định khom lưng nhặt đồ dưới đất lên, tay lại bị một viên Phật châu bắn trúng hất ra, Cố Vọng không hề nhúc nhích, lại lạnh giọng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Tống Đoan bị đau rụt tay lại: “Ta và nàng ấy cùng đi xin xăm, nàng ấy còn nói đây là lần đầu tiên nàng ấy có được vận khí tốt như thế.”

Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên Tống Đoan nhớ rất kỹ.

“Lần đầu tiên…”

Thật ra những lời Khanh Linh nói trước khi rời đi rất mờ mịt, Cố Vọng nghe không được rõ lắm, thì ra cô nói lần đầu tiên chính là cái này.

Đầu ngón tay đang siết lại của Cố Vọng nới lỏng, cuối cùng lại lần nữa xoay người, chậm rãi nhặt thẻ xăm đã bị mình ném xuống đất lên.

Trong lòng Tống Đoan càng thêm ngạc nhiên: “Cái này là của Khanh Linh mà, vừa rồi người rơi vào…”

Cũng là Khanh Linh!

Hắn không dám tin nhìn về phía khe nứt kỳ dị, Khanh Linh lợi hại như vậy, sao có thể rơi vào đó được chứ?

“Cố huynh, nàng…”

Còn chưa kịp hỏi xong đã thấy một người từ bên cạnh đi tới, mặt mày Lâm Ngân Chi lạnh xuống, y nhìn chằm chằm về phía Cố Vọng, gằn từng câu từng chữ: “Nàng ấy đâu rồi?”

Cố Vọng không lên tiếng.

Đáy lòng Lâm Ngân Chi bỗng có một dự cảm chẳng lành, y trầm giọng hỏi lại một lần nữa: “Ta hỏi nàng ấy đi đâu rồi!”

Sau một hồi lâu mi mắt Cố Vọng mới khẽ dao động, hắn căng khóe môi, có làm sao cũng không cười nổi: “Sao ta biết được.”

Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Sao hắn biết được chứ?

Người này có bao nhiêu tiêu sái, có bao nhiêu dứt khoát, từ đầu đến cuối chưa từng nói với hắn một câu, nói đi là có thể đi ngay, bỏ lại một mình hắn ở nơi này.

Ngay từ đầu đã là như thế, vì sao còn phải xuất hiện.

Cố Vọng nắm chặt thẻ xăm trong tay, gần như muốn khảm thẻ xăm kia vào trong máu thịt của mình.

“Ngươi không biết ư?”

Lâm Ngân Chi đâm một kiếm tới, Cố vọng không né cũng không tránh, giống như không biết đau đớn, ngay cả mắt không chớp lấy một cái.

Kiếm kia xuyên thẳng qua bả vai hắn.

Các khớp ngón tay của Lâm Ngân Chi trắng bệt, giọng nói đè nén sự tức giận: “Sao ngươi không biết được chứ? Không phải từ trước tới nay ngươi luôn tính trước được mọi việc sao? Không phải ngươi vẫn một lòng bày mưu tính kể để bọn ta đều chết ở chỗ này sao?”

“Là ngươi bảo nàng ấy đến mà.” Lâm Ngân Chi lại đâm kiếm vào sâu một phân: “Bây giờ ngươi lại nói không biết?”

Cố Vọng rũ mắt, bả vai buông thỏng xuống khẽ run lên, hắn đang cười: “Ngươi giết ta đi.”

“Giết ta đi.” Cố Vọng chậm rãi ngẩng đầu lên, cười liên tục không ngừng: “Không phải ngươi vẫn muốn làm điều này sao?”

Hắn không thèm để ý đến cây kiếm đang cắm trên vai mình, giơ tay lên nắm thẳng lấy thân kiếm, bước lên phía trước một bước: “Bây giờ như ngươi mong muốn.”

Máu theo tay hắn chảy xuống dưới.

Lâm Ngân Chi không lên tiếng, ánh mắt y dừng trên dải lụa đỏ nơi cổ tay Cố Vọng, đây là lụa nhân duyên do Vô Trần Sơn đặc chế.

Phía trên có chữ viết, còn là một chữ Linh.

Y mạnh mẽ rút kiếm ra, đầu kiếm đổi sang một hướng khác, nhằm vào cổ tay Cố Vọng.

Nét mặt Cố Vọng thay đổi, chặn động tác của y lại.

Cố Vọng sờ cổ tay mình, có một khoảnh khắc hắn muốn giật thứ này xuống, ném vào trong khe nứt kỳ dị sâu vạn trượng kia.

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ vuốt nhẹ một cái.

Lâm Ngân Chi chỉ cần liếc nhìn sơ cũng biết đó là thứ gì, nhưng y không ngờ Cố Vọng lại quấn thứ này lên tay, y hỏi: “Đó có thật là nàng không?”

Y nhớ rõ Khanh Linh đã từng nói một câu “Phải trở về.”

Mới vừa rồi rõ ràng vẫn có thể tránh được, cho nên vì sao người rớt vào đó lại là nàng?

Y không tin.

Cố Vọng nhẹ giọng nói: “Phải thì sao, không phải thì sao?”

Dù áo cũng không còn ở đây nữa.

Lâm Ngân Chi chưa từng bắt gặp dáng vẻ này của Cố Vọng, một dáng vẻ dù là bất kỳ ai cũng không đoán được ý định của hắn, y lạnh lùng nói: “Đời này ngươi tính kế cho mình, tính kế cho người khác, ngay cả tình yêu cũng phải toan tính.”

“Nàng từng nói phải đi, có phải ngươi đã ép nàng rời đi không?”

“Phải.” Cố Vọng ngước đầu lên, trong đôi mắt đỏ au hoàn toàn là vẻ cố chấp: “Là ta đã ép nàng đi, ép nàng đến chết.”

“Không phải ngươi cũng đặt tất cả hy vọng lên người nàng đó sao? Bây giờ nàng không còn nữa, hy vọng của ngươi cũng biến mất.” Cố Vọng nắm lấy kiếm của Lâm Ngân Chi, máu trên tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất, nhưng hắn điềm nhiên nói: “Giết ta đi, ngươi còn chờ gì nữa.”

Hắn cười khẽ một tiếng: “Giết ta rồi ngươi sẽ có tất cả mọi thứ.”

Kiếm của Lâm Ngân Chi giơ lên, chĩa về phía ngực Cố Vọng: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”

Cố Vọng thẫn thờ nhìn khe nứt kỳ dị, cô đã biến mất rồi.

Thậm chí đi bằng cách nào hắn cũng không biết, chỉ có những người này thấy cô rơi vào đó, cũng coi là một cách rời đi của cô.

Lâm Ngân Chi nói đúng lắm, quả thật hắn đang toan tính mọi thứ.

Kết quả của việc toan tính là không biết rốt cuộc bản thân muốn thứ gì, thành công thì thế nào, thất bại sẽ ra sao.

Trong những năm tháng sau này, hắn thậm chí còn không biết mình nên đi đâu.

Người duy nhất hắn muốn giữ lại đã không còn nữa.

Hắn không phải muốn cô đối xử tốt với mình mà chỉ cần cô ở lại, cũng là một chút tưởng niệm còn sót lại của hắn với thế giới này.

Cố Vọng từng bước đi về phía trước, kiếm kia cắt qua y phục của hắn, màu mắt Lâm Ngân Chi hơi tối xuống, chuyển động cổ tay.

Đúng lúc này, một giọng nói cả giận vang lên: “Vọng Nhi!”

Cố Vọng bỗng nhiên dừng lại.

Thiền trượng của Vô Khuynh trưởng lão chắn giữa hai người: “Ngân Chi, buông kiếm.”

Lâm Ngân Chi không nhúc nhích.

Vô Khuynh trưởng lão lập tức kéo Cố Vọng về: “Hồ đồ! Quỷ chủ đã bảo vệ con chu toàn, con đây là muốn phụ công nàng sao!”

“Bảo vệ chu toàn ư?” Cố Vọng cười nhạt hai tiếng: “Thứ nàng bảo vệ chu toàn chính là bản thân nàng.”

Vì nhiệm vụ của nàng.

Hắn quay đầu nhìn, Ninh Chiêu vẫn đang bị trói chặt, cho dù sắp rời đi cô cũng nhớ rõ phải quét sạch chướng ngại về sau cho hắn.

Biết hắn bảo vệ trưởng lão, nắm chắc mệnh môn của hắn nhất định sẽ không bị hủy diệt, cứ như vậy không kiêng nể gì.

Hay cho một Khanh Linh.

Cố Vọng cười lạnh một tiếng, nhấc tay ném Ninh Chiêu đang mang vẻ mặt hoảng sợ vào trong khe nứt kỳ dị, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt ngạc nhiên của đám người còn lại, cũng không hề bận tâm đến hậu quả của việc này là gì.

“Sư phụ.” Cố Vọng ngước mắt lên: “Việc con phải trả con cũng đã trả xong.”

“Tưởng niệm kia cũng đã mất.” Hắn không cảm xúc nói: “Thật sự không thể nghĩ ra còn thứ gì có thể lưu lại.”

Thậm chí, ngay cả Lâm Ngân Chi hắn cũng không bằng.

Người này, lòng tràn đầy chính đạo thế gian, muốn trừ khử chặt đứt toàn bộ tai họa.

Còn hắn, ngay cả việc sau này bản thân muốn làm gì cũng không rõ.

Bảo hắn bình an suôn sẻ ư?

Bình an suôn sẻ nhớ về nàng trong những năm tháng vô tận sau này?

Hắn khẽ xùy một tiếng: “Không có khả năng.”

Trong lòng Vô Khuynh trưởng lão hoàn toàn chấn động, ông ta biết trong lòng Cố Vọng luôn tồn tại loại suy nghĩ này.

Nhưng ông ta cho rằng đã có Quỷ chủ rồi, Cố Vọng sẽ có nhiều hơn một chút lưu luyến.

Nhưng mà, Khanh Linh đã không còn nữa.

“Sư phụ.” Cố Vọng cười nói: “Không phải mọi người vẫn luôn nơm nớp đề phòng sao? Như thế này há chẳng phải là ‘một lần vất vả suốt đời nhàn hạ’?”

Vô Khuynh trưởng lão không nói gì, có cảm giác như bị đâm thủng tâm sự, ông ta hít vào một hơi: “Vọng Nhi, vi sư vẫn luôn nói với con là đừng cố chấp.”

Cố Vọng cười không đáp, nhưng giây tiếp theo, nốt chu sa ở mi tâm hắn giống như hóa thành một sợi khói đỏ, biến mất không dấu vết, thế nhưng giữa chân mày hắn lại lộ ra thêm nhiều cảm giác mê hoặc chúng sinh.

Hắn đã nhập ma.

Vô Khuynh trưởng lão bỗng nhiên lui về phía sau một bước, giật mình nhìn hắn: “Vọng Nhi, con!”

Như vậy, ông ta phải giữ hắn lại bằng cách nào đây?

Trên cổ Cố Vọng lờ mờ hiện ra Ma văn màu đỏ, hắn cười khẽ, tỏ vẻ không quan trọng nói: “Người cũng thấy rồi đấy, chỉ cần con muốn thì bao nhiêu nước Tẩy Linh Trì cũng không thể làm nên chuyện gì.”

“Sao hả?” Cố Vọng nhìn về phía Lâm Ngân Chi, trong đồng tử tràn đầy huyết sắc: “Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, hoặc là giết ta, hoặc là, ta dẫn ngươi cùng rơi vào khe nứt kỳ dị này.”

“Ta không giết được ngươi.” Cố Vọng nói, “Nhưng ta có thể hủy đi toàn bộ đạo tâm của ngươi, không phải sao?”

Sau một hồi lâu, Lâm Ngân Chi nắm chặt kiếm, cuối cùng cũng mở miệng: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Cố Vọng mỉm cười không đáp.

“Cố huynh, ngươi đang nói mấy lời ngu ngốc gì vậy!” Tống Đoan vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, thấy Lâm Ngân Chi thật sự muốn ra tay mới nóng nảy nói: “Lâm huynh, ngươi bình tĩnh lại chút đi! Không thể giết hắn!”

Nhưng hai người ở trung tâm dường như tự động cắt đứt mọi âm thanh xung quanh, im lặng nhìn nhau.

Lâm Ngân Chi giơ kiếm lên: “Nàng vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, Cố Vọng, ngươi thật có lỗi với nàng.”

Lời này đã kích động Cố Vọng, hắn ngửa đầu cười hai tiếng.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cố Vọng đã tiến lên bóp cổ Lâm Ngân Chi, giây tiếp theo mang theo y nhảy vào khe nứt kỳ dị.

Nét mặt mọi người đột ngột thay đổi, cùng nhau tiến lên.

“Lâm Ngân Chi!”

“Cố Vọng!”

Nhưng trong khoảnh khắc hai người rơi vào khe nứt kỳ dị, phía trên đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.

Đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, lại thấy kiếm của Lâm Ngân Chi đã đâm vào ngực Cố Vọng, máu tươi cũng nhiễm đỏ áo trắng của y.

Mặt mũi y đều dính máu, khuôn mặt tuấn tú cũng đã trở nên lạnh lùng.

Tống Đoan ngồi sụp xuống, mắt trợn tròn nhìn Cố Vọng giống như một đóa hoa héo tàn, áo đỏ tung bay, ngã vào bên trong khe nứt kỳ dị.

Thư Nhất đứng trong đám người nhìn thấy hết một màn này, sống chết của Cố Vọng với hắn không quan trọng, hơn nữa người hắn muốn chỉ là Lâm Ngân Chi.

Ban đầu hắn cũng không ngờ, rõ ràng Khanh Linh đã trở về Quỷ Giới, cũng đã nói không muốn gặp mặt Cố Vọng, không biết vì sao lại chạy đến đây.

Mà Lâm Ngân Chi vốn không liên quan tới tình tiết này cũng theo đến đây.

Thư Nhất cũng vì không yên lòng mới chạy đến.

Nhìn thấy Khanh đã rời đi, lòng hắn cũng dần thả lỏng.

Mới vừa rồi hắn còn tưởng Cố Vọng thật sự muốn kéo Lâm Ngân Chi vào khe nứt kỳ dị, nhưng Lâm Ngân Chi suy cho cùng cũng là nhân vật chính, không đợi hắn ra tay đã giết ngược lại Cố Vọng.

Trong lòng Thư Nhất không hiểu sao lại nhiều hơn một chút sảng khoái.

Lâm Ngân Chi đứng bên miệng khe nứt kỳ dị rũ mắt nhìn xuống dưới, thấy Ma vật đang gào thét ầm ĩ ở bên trong, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

Tống Đoan còn đang lẩm bẩm: “Sao có thể…”

Tiểu Kim Uyên không có linh lực, bị Khanh Linh để lại bên ngoài Hải Lâm Uyên, nhưng đợi mãi vẫn không nhận được tin tức của Khanh Linh.

Mãi đến lúc người của Tiên Môn đồng loạt hướng về khe nứt kỳ dị, nó mới cảm giác được có điểm bất ổn.

Chờ đến khi nó lén lút tới nơi, lại thấy Lâm Ngân Chi đang đâm kiếm vào Cố Vọng.

Mà Khanh Linh cũng không biết đã đi về hướng nào.

Tiểu Kim Uyên sửng sốt, không thèm bận tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nó băng băng chạy lên phía trước, bắt lấy Lâm Ngân Chi đang đứng bên ngoài khe nứt kỳ dị: “Ngươi đã ném hắn vào đúng không? Sao ngươi có thể ném hắn vào đó chứ?”

Khanh Linh một lòng một dạ không để Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị, Lâm Ngân Chi lại đẩy hắn vào đó.

Cố Vọng còn là người mà Khanh Linh sắp chấp nhận nữa!

Lâm Ngân Chi cụp mắt nhìn nó: “Sao ngươi lại đến đây?”

Trong lòng Tiểu Kim Uyên có chút bất an, nhưng vẫn dành thời gian đi tìm Khanh Linh trước: “Khanh Linh đâu?”

Lần này, xung quanh đều im lặng.

Nó chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về khe nứt kỳ dị.

Nếu như Khanh Linh còn ở đây, cô chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, chẳng lẽ cô đã…

Nó lập tức nằm sấp bên miệng khe nứt kỳ dị, lại bị một bàn tay túm lấy.

Lâm Ngân Chi xách nó lên, thản nhiên nói: “Nguy hiểm.”

Tiểu Kim Uyên giãy giụa: “Có phải nàng cũng rơi vào đây rồi không! Đồ đần này, chỉ biết mỗi Cố Vọng thôi!”

Cuối cùng nó cũng phản ứng lại: “Thì ra những lời đó không phải là sắp chấp nhận mà là muốn bàn giao hậu sự!”

Lâm Ngân Chi liếc mắt nhìn nó, mặc cho nó ríu rít vẫn xách nó đi ra ngoài.

Thấy y đi qua, vẻ mặt mọi người đều có chút thay đổi.

Dù sao một màn ban nãy đã làm kinh động đến không ít người, ngoại trừ Thư Nhất.

Thư Nhất còn nhớ rất rõ nhiệm vụ của mình, hắn ngự kiếm bay lên trời, không để ý đến vẻ mặt khác nhau của đám người, nhìn Lâm Ngân Chi: “Ngươi đi theo ta.”

Lâm Ngân Chi khẽ gật đầu: “Vâng.”

Một lát sau, tất cả mọi người bên ngoài khe nứt kỳ dị đều ra về.

Không một ai để ý đến Thanh Tả không biết từ lúc nào đã đứng trong góc khuất, có lẽ cũng có người để ý, nhưng lúc này Ma chủ và Thiếu chủ Ma tộc đã mất, hắn ta cũng không còn chỗ nào kiêng kỵ nữa.

Lúc bốn bề đã vắng lặng, Thanh Tả mới chậm rãi đi tới bên miệng khe nứt kỳ dị.

Hắn ta nhìn xuống nham thạch nóng chảy bên dưới, màu mắt hơi tối xuống.

Linh hồn hắn ta đã hiến dâng cho Cố Vọng, nếu như Cố Vọng chết thì hắn ta cũng không sống được.

Nhưng lúc này hắn ta vẫn còn đứng đây, chứng tỏ Cố Vọng chưa chết.

——

“Bố mẹ… không phải con cũng là con của hai người sao?”

“Mày chỉ là đứa trẻ chúng ta nhặt từ cô nhi viện về thôi, chúng ta chỉ có một đứa con bảo bối này!”

“Nếu không phải lúc đó không sinh được, ai sẽ cần mày chứ!”

Lại là bóng tối vô tận và cảm giác hít thở không thông.

Quanh người Khanh Linh tựa như bị ngâm trong nước lạnh, cô ra sức bơi về phía trước, vừa liều lĩnh lại vừa cố chấp.

Ba người phía trước vẫn cách cô càng ngày càng xa.

Khí lực của Khanh Linh càng lúc càng yếu, cô hé miệng muốn hét lên: “Cứu, cứu tôi.”

Nhưng đổi lại chỉ là nước biển chặn miệng.

“Rất muốn sống sót.”

“Nhưng lại không dám nghĩ.”

Hình ảnh lại thay đổi, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giọng nói của hắn chầm chậm u ám: “A Linh, sao nàng lại vứt bỏ ta?”

Khanh Linh lập tức tỉnh dậy khỏi mộng, sợ đến mức đổ mồ hôi đầy mình.

Cô nhìn xung quanh, lại có chút ảo giác như đã trôi qua mấy đời.

Cô đã sớm trở lại tổng cục, lúc này đang ở trong ký túc xá.

Sau khi cô được Chủ Thần đưa về, Chủ Thần chỉ nói để cô nghỉ ngơi mấy ngày, chờ Thư Nhất trở về lại tiếp tục giao nhiệm vụ.

Khanh Linh mới bò dậy, đột nhiên nhận được tin nhắn bên phía Chủ Thần truyền tới.

Thư Nhất đã trở lại.

Nhiệm vụ vủa hắn là Lâm Ngân Chi, phải mang hồn phách của Lâm Ngân Chi về giao cho Chủ Thần xử lý, xóa đi ký ức.

Khanh Linh thoáng ngơ ngẩn, từ từ nhổm người dậy đi rửa mặt, tới Điện Chủ Thần.

Lúc Khanh Linh đi tới Điện Chủ Thần, bên trong vẫn chưa có ai.

Cô yên lặng đứng một bên, hồi tưởng lại những giọng nói nghe được trong mơ.

Đã là ký ức rất xa xưa, cũng gần như không nhớ nổi, thứ duy nhất nghe rõ hình như chỉ có một câu kia của Cố Vọng.

Cũng không biết hắn ra sao rồi.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Nghe được giọng nói này, Khanh Linh bỗng hoàn hồn, ngước đầu lên.

Không biết từ lúc nào Chủ Thần đã ngồi ở vị trí trên cao, trong ánh mắt nhìn cô có chút ý tứ sâu xa.

Khanh Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Chủ Thần đại nhân.”

Chủ Thần gật đầu, như là thuận miệng nhắc tới: “Ta còn tưởng cô đang nghĩ đến người đã hôn cô chứ.”

Khanh Linh: “…”

Cái này cũng có thể nhìn thấy sao?

Lúc ấy cô chỉ muốn làm Cố Vọng phân tâm nên mới làm ra hành động đó.

Chủ Thần sờ nhẹ môi mình, hơi tò mò hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Khanh Linh: “?”

Nhìn thấy vẻ mặt vừa mờ mịt lại có chút quẫn bách của cô, Chủ Thần bật cười ha ha, sau đó dựa vào lưng ghế.

“Khá lắm.” Ông ta hài lòng nói: “Lần này không hề uổng công.”

Khanh Linh lại càng cảm thấy khó hiểu.

Chủ Thần lấy một cặp văn kiện ra, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái vào đó: “Cái này nên trả lại cho ngươi rồi.”

Tư liệu trong tay ông ta bỗng nhiên biến mất, lại xuất hiện trên tay Khanh Linh.

Chủ Thần nói: “Đây là thứ cô đã giao cho ta.”

“Tiểu Khanh Linh, năm thứ hai cô tới tổng cục đã đưa mấy thứ này cho ta.” Ông ta cười nói: “Có điều cho dù đã giao cho ta, nhưng bây giờ chẳng phải cô đang dần nhớ ra đó sao?”

Ông ta như đang dạy dỗ trẻ nhỏ, ra vẻ thành khẩn nói: “Có một số chuyện không thể tránh khỏi, cũng không lừa dối mình được.”

Cặp văn kiện này là tư liệu cuộc đời của mỗi người, giống như bảo lưu ký ức của đời trước.

Trong đầu Khanh Linh lại nhiều hơn một số hình ảnh.

Vào một ngày nào đó, cô tự tay phong ấn tất cả những ký ức của mình, giao cho Chủ Thần.

“Xem hay không xem đều do cô quyết định.” Chủ Thần nói: “Nhưng nói chuyện chính trước đã.”

Tay ông ta gác lên chiếc ghế sang trọng, chọc chọc vào tay vịn làm bằng Hắc Diệu Thạch, thở dài: “Kịch bản đã sụp đổ thành như vậy mà cô cũng có thể làm xong nhiệm vụ, không hổ là Khanh Linh.”

Ban đầu Khanh Linh còn hơi nghi ngờ, trước đây làm xong nhiệm vụ đều là quan chấp sự giao nhận, cơ bản sẽ không làm phiền đến Chủ Thần.

Vậy mà lần này không chỉ làm phiền đến, thậm chí còn đích thân Chủ Thần đi đón cô về.

Bây giờ Chủ Thần nói kịch bản sụp đổ, xem ra là rất nghiêm trọng.

Khanh Linh im lặng chốc lát rồi hỏi: “Có phải ngài đang có vấn đề muốn hỏi tôi không?”

“Vấn đề này hơi lớn.” Trong mắt Chủ Thần có vẻ cực kỳ hứng thú, ông ta hơi ngồi thẳng dậy, mang theo một chút hào hứng trẻ con: “Lâu lắm rồi không gặp được chuyện thú vị như vậy.”

Ông ta cười hỏi: “Thư Nhất đã dẫn nhân vật chính ở thế giới kia trở về, cô có muốn đi xem thử không?”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên