Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 21


Khanh Linh khó hiểu nhìn về phía Cố Vọng, nhưng cũng không không quá để ý, chỉ bình tĩnh nói: “Vậy ngươi cứ đứng đó mà tưởng tượng đi.”

Cố Vọng vẫn chưa phản ứng lại: “Hửm?”

Khanh Linh từ tốn nói: “Dù sao cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.”

Kỳ lạ, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng không biết vì sao Cố Vọng lại hăng say như vậy.

“Nếu không thì sao?” Cố Vọng nghe vậy thì cười một tiếng, nhìn chăm chú vào vẻ mặt của cô, dài giọng nói: “Ngươi còn muốn là thật à?”

Khanh Linh hiểu rồi, là hắn cố ý.

Cô không muốn thỏa mãn thú vui ác ý của hắn, cho nên dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.

Không nhận được câu trả lời, Cố Vọng vốn dĩ còn muốn nói thêm vài câu, lại phát hiện hành vi của mình có chút khó hiểu.

Hắn đanh mặt lại, cũng không tiếp tục pha trò nữa, mà chỉ hơi gật đầu, nói: “Đi thôi.”

Khanh Linh: “Đi đâu?”

“Không phải muốn đi xem thử sao?”Cố Vọng đi về hướng nhà sau của Vương gia như thể chốn không người, “Vậy thì đi thôi.”

Nhìn cái dáng vẻ nhàn nhã bước đi này, người không biết còn tưởng đây là phủ đệ nhà hắn.

Có điều hai người đường hoàng đĩnh đạc đi như vậy, ngược lại không có ai chạy tới ngăn cản. Lúc vòng qua chỗ nhiều người, Khanh Linh mới sực nhớ tới nhóm vai chính vừa nãy, có chút không hiểu được.

Không hiểu thì hỏi, đó là đức tính tốt đẹp.

Suy xét đến ân oán của Cố Vọng, Khanh Linh thoáng trầm mặc, quan tâm mà thay đổi tên hỏi: “Vì sao nhóm người Tống Đoan lại có linh lực, nhưng chúng ta thì không?”

Cố Vọng nhàn nhạt nói: “Đồng cảm không có linh lực không phải là chuyện rất bình thường à?”

Nói cách khác, nhóm người Lâm Ngân Chi cũng không phải là đồng cảm.

Không cần đồng cảm cũng có thể tiến vào, tức là nơi này cũng không phải là bức tranh đặc biệt về sự đồng cảm.

Khanh Linh hơi trợn mắt lên, bấy giờ mới nghĩ thông suốt câu nói lúc nãy của Cố Vọng: Phải xem tân nương tử muốn bọn họ cứu như thế nào.

Vậy thì nơi này chính là ·····

Cố Vọng nhàn nhạt chứng thực suy đoán của cô: “Ảo cảnh.”

Cô dùng phương pháp đồng cảm, lại rơi vào bên trong một ảo cảnh, chuyện này cũng quá mức cổ quái rồi.

Cô là người rơi vào đây đầu tiên, vậy thì hà cớ gì dưới tình huống đã biết nơi này là ảo cảnh, Cố Vọng vẫn đồng cảm rơi vào?

Hắn không biết như vậy sẽ mất đi linh lực sao?

Khanh Linh lại không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vậy ngươi vì sao vẫn muốn đồng cảm?”

Cố Vọng lần này không trả lời ngay, ánh mắt hắn nặng nề, chẳng hiểu sao lại có chút u ám.

Hắn nghiêng mắt, nhìn biểu cảm ham học hỏi trên mặt Tiểu Quỷ Chủ, cong môi nói: “Vì để hiện thực giấc mơ của ngươi.”

Khanh Linh: “?”

Cô mờ mịt hỏi: “Ta thì có giấc mơ gì cần hiện thực chứ?”

Giấc mơ của cô chỉ có một, đó là Cố Vọng đừng can dự vào mấy chuyện lung tung bát quái nữa.

Cố Vọng dời tầm mắt nhìn về nơi xa, lười biếng nói: “Ngươi tự biết đi.”

Khanh Linh: “······”

Cô muốn hỏi tiếp, nhưng có hỏi tiếp thì người này cũng không thốt ra được lời gì hay ho, Khanh Linh thông minh lựa chọn im lặng.

Hai người đi thẳng đến phòng tân hôn ở sân sau mà không gặp bất cứ trở ngại gì, nơi này có không ít gia đinh canh giữ ngoài cửa, thoạt nhìn chắc là sợ tân nương tử bỏ chạy.

Có lời của quản gia vừa nãy, hơn nữa biết được nơi này là ảo cảnh, Khanh Linh đại khái đã đoán ra là có người cố ý dẫn bọn cô tới đây.

Quả nhiên, ngay cả khi cô và Cố Vọng đi qua, muốn mở cửa phòng tân hôn ra, bọn gia đinh cũng không hề phản ứng.

Cố Vọng thấy cô trực tiếp đi tới đẩy cửa, bèn nói: “Không sợ sao?”

“Không phải kêu ta tới khuyên nhủ tân nương tử sao?” Khanh Linh cong cong khóe mắt, ôn hòa nói, “Không có ai trách tội đâu.”

Một chút hoảng loạn hay sợ hãi cũng không có.

Cố Vọng lại một lần nữa cảm thấy, Tiểu Quỷ Chủ so với trong tưởng tượng của hắn thông minh hơn rất nhiều, hắn chỉ mới đề cập một câu, cô hiện tại đã hiểu ra là có ý tứ gì.

Khanh Linh lúc này đã đẩy cửa phòng tân hôn bước vào trong, Cố Vọng không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.

Phòng tân hôn rất lớn, thoạt nhìn cũng bài trí ra dáng một lễ thành thân, rất có không khí vui mừng.

Nhưng đi tới gian trong, lại nhìn thấy tân nương tử bị bịt miệng trói vào giường.

Tân nương tử khóc đến hai mắt sưng đỏ, vừa nhìn thấy hai người, nàng ta liền từ trên giường vùng vẫy lao xuống, ngẩng đầu, trong mắt đều là sự cầu xin: “Ưm ưm ưm.”

Thế nhưng Khanh Linh và Cố Vọng lại không gấp gáp tới đỡ nàng ta dậy, mà đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Có thể là cô nương kia cũng không ngờ tới, tiếng khóc lập tức dừng lại, bầu không khí có chút ngưng đọng.

Vẫn là Khanh Linh phản ứng lại đầu tiên, hình như có chút không tôn trọng người khác.

Cô thở dài: “Ngươi cũng quá bất cẩn rồi.”

Sau đó quan tâm hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện sao?”

Tân nương tử lập tức gật đầu, vì thế Khanh Linh tiến lên, tháo miếng vải bố trong miệng nàng ta xuống.

Cố Vọng nhìn thấy cũng không ngăn cản, chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn rất có tâm tình rót cho mình một chén trà.

Khanh Linh đã quá quen với thái độ xem kịch vui của hắn, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Chỉ là cô vẫn đang nghĩ: Cho dù là ảo cảnh thì cô cũng đã vào, vậy thì vì sao Cố Vọng vẫn muốn vào?

Có điều, suy nghĩ này rất nhanh đã bị tiếng khóc của cô nương trước mặt cắt ngang, Khanh Linh cảm thấy bản thân thất thần như vậy có chút không nên, bèn nói: “Ngươi nói đi.”

“Cứu ta, cầu xin các ngươi cứu ta!” Tân nương tử sắp bày ra tư thế cúi đầu, Khanh Linh đã từng chứng kiến cảnh dập đầu lúc nãy, vội vàng vươn tay nhấc cái trán của nàng ta lên.

Cô nhàn nhạt cười, lúc nói chuyện cũng rất quan tâm đến suy nghĩ của cô nương này: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, dập đầu với ta sẽ giảm thọ mất.”

Cô là quỷ chủ, dập đầu với quỷ không phải sẽ giảm thọ sao.

Cô nương không ngờ động tác của mình bị cản lại, có điều vẫn khóc lóc nói: “Cầu xin hai vị, ta không thể gả cho cái tên súc sinh kia được!”

Khanh Linh kinh ngạc: “Súc sinh? Ngươi là nói Vương lão gia?”

Cô nương tuyệt vọng đến mức cả người đều phát run: “Là hắn, hắn chính là súc sinh, mười bảy người vợ trước của hắn không một ai còn sống sót.”

Khanh Linh khẽ nhíu mày.

Cố Vọng ngồi bên kia uống ngụm trà, như thể đã tới đoạn hứng thú: “Nói chi tiết nghe xem nào.”

“Những nữ tử mà hắn nhìn trúng sẽ bị cưỡng ép mang tới đây, nhưng không sống được lâu, đều bị hắn tra tấn đến chết.” Cô nương nhắm chặt hai mắt, thanh âm khóc đến nghẹn ngào, “Nếu hắn vui vẻ, sẽ ban cho chút ân huệ, nếu không vui vẻ, người bị gả vào đây sẽ sống không bằng chết, cho dù chết cũng là thương tích đầy mình.”

“Ta tên là Tiêu Nguyệt.” Trong lúc nhớ lại, vị tân nương tử này nói chuyện có chút đứt quãng: “Trước đó vài ngày ta cùng phụ thân tới Hoài Thành buôn bán, không ngờ lại bị hắn nhìn trúng, hắn cho người trói ta lại, huỷ hoại thân thể ta, giam cầm ta nửa tháng. Thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn. Sau khi trở về, ta nằm trên giường gần một tháng.”

“Sau lại, hắn kêu người tặng bạc cho cha ta.” Tiêu Nguyệt dừng một chút, “Cha ta không nhận, bọn họ liền đem cha ta đang sống sờ sờ đánh đến chết, sau đó trói ta lại, bắt thành thân với hắn.”

Tiêu Nguyệt có chút điên cuồng: “Súc sinh! Không, hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng!”

Giọng nói quá lớn, Khanh Linh hơi nhích về phía sau, nhìn về phía Cố Vọng: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Cố Vọng nhẹ nhàng cười: “Nương tử cứ làm chủ là được.”

“·······”

Thế là Khanh Linh lại hỏi Tiêu Nguyệt đang quỳ trên mặt đất: “Ngươi còn muốn nói gì sao?”

“Xin hai vị rủ lòng cứu giúp ta!” Tiêu Nguyệt lại muốn dập đầu, nhưng Khanh Linh không cho nàng ta cơ hội đó, nàng ta đành phải ngửa mặt lên, “Ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho hai vị!”

Khanh Linh lắc đầu: “Trước tiên đừng nóng vội.”

Cô nhếch môi: “Ngươi khả năng là không biết chúng ta tới đây để làm gì.”

Nghe thấy lời này, Cố Vọng đặt chén trà xuống. Hắn giương mắt, đầu ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, chờ cô nói hết lời.

Tiêu Nguyệt có chút sửng sốt, thuận thế hỏi: “Tới, làm gì?”

Khanh Linh chậc một tiếng: “Tới khuyên ngươi nghe lời.”

Đầu ngón tay của Cố Vọng thoáng dừng lại, bật cười thành tiếng.

Vẻ mặt của Tiêu Nguyệt cũng cứng lại, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.

Khanh Linh hỏi: “Ngươi nói xong chưa?”

Tiêu Nguyệt chậm rãi gật đầu.

“Vậy đến phiên ta.” Khanh Linh thở dài một tiếng, bắt đầu ‘có gì học nấy’, “Thật ra Vương lão gia nhà cao nghiệp lớn, gả cho hắn không hề thiệt thòi.”

“Ngươi ngoan ngoãn một chút, dỗ hắn vui vẻ thì muốn cái gì mà không có, hà cớ gì lại một hai chọc hắn không vui? Như vậy không phải ngươi sẽ càng khổ sở hơn sao?” Khanh Linh ‘dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục’, chậm rãi khuyên bảo, “Cứ nghĩ về hướng tích cực, hắn vui vẻ rồi thì thứ ngươi nhận được càng nhiều hơn, sau này nếu sinh hài tử, cái gì trong nhà này mà không phải của ngươi? Ngươi nhìn xem, hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, nói không chừng không mấy năm nữa là đã đi đời nhà ma.”

Vẻ mặt của Tiêu Nguyệt dần dần sụp đổ.

Cố Vọng càng nghe càng cao hứng, hắn rót thêm một chén trà khác rồi đặt sang một bên: “Nào.”

Khanh Linh: “Cái gì?”

“Sợ ngươi khát.” Cố Vọng dùng đầu ngón tay chống cằm, “Uống miếng nước đã rồi tiếp tục.”

Khanh Linh thoáng khựng lại: “Cảm ơn.”

Sau đó đứng dậy đi qua, từng hớp từng hớp uống hết chén trà.

Cố Vọng chống cằm, giương mắt nhìn cô, ánh mắt say sưa trìu mến.

Hành động này khiến cho Tiêu Nguyệt có một loại ảo giác rằng bản thân rất dư thừa, nàng ta rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt: “Các ngươi không phải tới giúp ta sao?”

“Đương nhiên không phải.” Khanh Linh đặt chén trà xuống, chân thành nói, “Nếu không sao chúng ta có thể thuận lợi vào đây như vậy?”

Khanh Linh nói: “Tiêu cô nương, ngươi có thể cẩn thận cân nhắc lại những lời ta vừa nói.”

“Ngươi muốn uống trà không?” Khanh Linh rót một chén trà, đưa tới bên miệng nàng ta, vẻ mặt còn có chút ngượng ngùng, hai mắt hơi sáng lên, “Sau này có lẽ phải làm phiền Thập Bát di nương ở trước mặt Vương lão gia nói thay cho tướng công của ta mấy lời tốt đẹp rồi.”

Ánh mắt của Cố Vọng lấp lánh, từ từ ngước mắt lên.

Khanh Linh đang khom người nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng hắn dường như có thể đoán ra được: Có lẽ vẫn đang cười, trong mắt còn mang theo một chút giảo hoạt.

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Khanh Linh, giọng nói của Tiểu Quỷ Chủ luôn trong trẻo mềm mại, lúc này ngược lại còn cảm thấy có chút dễ nghe.

Tiêu Nguyệt: “·······”

Khóe mắt nàng ta như muốn nứt ra: “Cút! Các ngươi cút hết cho ta!”

Khanh Linh đứng dậy thở dài: “Ta đã cố gắng hết sức rồi.”

“Nếu Tiêu cô nương không nghe lời khuyên bảo, chúng ta đành phải cáo từ thôi.”

Nói xong, cô đặt cái chén lên trên bàn, ngước mắt nhìn về phía Cố Vọng: “Đi chứ?”

Cố Vọng nhìn cô hồi lâu, trong mắt mang theo ý cười: “Được.”

Hắn đứng lên, ánh mắt đảo qua Tiêu Nguyệt đang ngồi trên mặt đất rồi bước ra ngoài, phát huy thật tốt vai trò của một quần chúng ăn dưa.

Tiêu Nguyệt bị nghẹn một hơi, muốn kêu người lại, nhưng đối phương lại là người xấu, nếu kêu như vậy thì há chẳng phải tự hủy hoại bản thân sao?

Khanh Linh và Cố Vọng không quan tâm đến nội tâm rối rắm của nàng ta, đi tới gian ngoài, lúc này lại chạm mặt nhóm vai chính vừa bước vào cửa.

Lâm Ngân Chi đi đầu tiên, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, y có hơi sửng sốt.

Không hổ là vai chính, luôn có thể tìm được cách vào trong.

Khanh Linh nghiêng người, nhường đường cho bọn họ đi vào.

Lâm Ngân Chi nhìn về phía Khanh Linh: “Không sao chứ?”

Ấy?

Sao lại muốn hỏi cô?

Khanh Linh thoáng khựng lại, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Không sao.”

Lâm Ngân Chi không nói gì nữa.

Tống Đoan lại không tốt tính như vậy, hắn vừa mở miệng đã nói: “Cố Vọng, ngươi rõ ràng không có linh lực, vậy mà vẫn muốn mang theo Khanh Linh tự tiện xông vào ảo cảnh, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm được không!”

Cố Vọng không nóng không lạnh đáp: “Sao nào, ngươi muốn chịu trách nhiệm?”

Tống Đoan lúc này lại vô cùng tự tin: “Ta đương nhiên có thể! Khanh Linh, ngươi đi theo chúng ta đi, chúng ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi!”

Vẻ mặt của Cố Vọng vẫn không hề thay đổi, nhìn về phía Khanh Linh, vô cùng “dân chủ” ôn hòa hỏi: “Muốn đi theo hắn không?”

Khanh Linh chớp chớp mắt: “······ trọng điểm của các ngươi có phải sai rồi không?”

Mục đích hiện tại hẳn là vị bên trong kia mới đúng chứ?

Nhưng nói xong, mấy người này vẫn đang nhìn cô.

Khanh Linh đành im lặng tiếp tục đứng bên cạnh Cố Vọng, thái độ rất là rõ ràng.

Cố Vọng nhếch môi: “Hiểu chưa?”

Tống Đoan không ngờ cô sẽ kiên quyết như vậy, có chút do dự nói: “Nhưng mà ······”

Hắn còn chưa nói xong, Lâm Ngân Chi đã cắt ngang lời, người sau hơi rũ mắt, nhìn về phía Khanh Linh: “Mọi chuyện nên cẩn thận.”

Khanh Linh xác nhận lại lần nữa, lời này là đang nói với cô: “···· được.”

Cố Vọng không nói chuyện, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Khanh Linh kéo kéo hắn: “Chúng ta đi thôi.”

Cố Vọng đảo mắt nhìn thoáng qua tay cô, nhưng lần này lại không hất ra, mà nhấc chân đi ra ngoài.

Khanh Linh liền đi theo bên cạnh hắn, vừa đi được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy Cố Vọng không nhẹ không nặng nói một câu: “Ngươi cho rằng, lần này ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.”

Không biết vì sao, Khanh Linh lại có một loại trực giác rằng, lời này của Cố Vọng là nói với Lâm Ngân Chi.

Cô quay đầu, thấy Lâm Ngân Chi đầu cũng không quay lại lập tức đi vào gian trong.

Bên trong nháy mắt lại truyền ra giọng nói của Tiêu Nguyệt: “Các vị xin rủ lòng! Các vị nhất định phải cứu giúp ta!”

Ngay sau đó là giọng nói của Tống Đoan: “Cô nương, ngươi đừng vội, ngươi cứ từ từ nói!”

Cổ Vũ Yên cũng nói: “Đứng lên trước đã, chúng ta nhất định sẽ giúp.”

Kế tiếp chính là đất diễn của nhóm vai chính.

Khanh Linh không rảnh bận tâm, cô đuổi theo Cố Vọng cùng nhau ra cửa, lúc này mới nhìn thấy gia đinh bên ngoài đã bị đánh cho hôn mê.

Dám chắc mấy vị bên trong kia làm, như thế ngược lại càng mau lẹ.

Cố Vọng đi tới phía trước, Khanh Linh không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được trên người hắn hiện tại có một sự thù địch không hề che giấu.

Lại bắt đầu rồi đấy, Khanh Linh im lặng vài giây rồi gọi một tiếng: “Cố Vọng.”

Giọng điệu của Cố Vọng vẫn không có gì thay đổi: “Sao?”

“Chẳng sao cả.” Khanh Linh nói, “Chỉ muốn gọi ngươi vậy thôi.”

Cố Vọng dừng bước chân, quay đầu lại, không biết nghĩ đến gì đó, hắn khẽ cười một tiếng: “Vậy ngươi gọi sai rồi.”

Khanh Linh: “?”

Ý thù địch trong mắt Cố Vọng tản đi một chút, hắn hơi cúi người xuống: “Ở chỗ này ngươi nên gọi ta là tướng công, vừa rồi không phải kêu rất thuận miệng sao?”

Khanh Linh: “·····?”

Thuận miệng lúc nào, ai mới thuận miệng chứ?

Cố Vọng vẫn đang nói: “Nếu không, lộ tẩy thì làm sao bây giờ?”

Khanh Linh bình tĩnh nói: “Cái này cũng có thể là nhũ danh của ngươi vậy.”

Cố Vọng nhướng mày: “Nhũ danh?”

“Giữa phu thê với nhau có nhũ danh cũng là chuyện bình thường.” Khanh Linh đúng lý hợp tình, ngữ khí vững vàng nói, “Nhũ danh của ngươi cũng có thể là Cố Vọng.”

“Ồ ····” Cố Vọng cười cười, hỏi, “Vậy ta có nên có qua có lại mà gọi nhũ danh của ngươi không?”

Khanh Linh không có nhũ danh: “Không cần đâu.”

Cố Vọng sáng tỏ: “Thế nên ngươi vẫn thích ta gọi ngươi là nương tử hơn.”

Khanh Linh: “······”

Cô lập tức sửa lời: “Vậy cứ gọi bằng nhũ danh đi.”

Cố Vọng khẽ gật đầu, giả vờ trầm tư: “Vậy gọi ngươi là gì mới đúng?”

Chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là có qua có lại rồi.

Khanh Linh nói: “Khanh Linh.”

“Giữa phu thê với nhau, gọi như vậy nghe xa lạ quá.” Cố Vọng cảm thấy không được vừa lòng.

Khanh Linh nhịn không được phản bác: “Chúng ta đâu phải là phu thê thật sự.”

Cố Vọng tự động xem nhẹ lời cô nói, cong cong môi, nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ kia của cô, nhẹ giọng nói: “Vậy gọi ngươi A Linh được không?”

Ngữ khí của hắn lưu luyến, người không biết còn cho rằng hai người là phu thê thật sự.

Khanh Linh có chút sửng sốt, sao Cố Vọng lại nhập vai tự nhiên như vậy, còn nhanh nữa chứ.

“Không phản bác.” Cố Vọng đứng thẳng người dậy, lặp lại một lần nữa, “A Linh.”

Hắn cong môi: “Khá hay.”

Khanh Linh vừa định nói chuyện, Cố Vọng đã mở miệng: “Vì sao vừa rồi A Linh không giúp nàng ta, ở gian ngoài không phải rất tức giận sao?”

Đối với xưng hô này, hắn thích ứng vô cùng nhanh.

Sự chú ý của Khanh Linh nháy mắt bị dời đi.

Cô nói ra suy nghĩ của bản thân: “Nếu cứu rồi, chúng ta sao thấy được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

Tiêu Nguyệt muốn được cứu, trước tiên chưa kể đến Tiêu Nguyệt của hiện tại có thể là người khởi xướng trận pháp kia, nếu cứu rồi, nguyên nhân và hậu quả của tất cả những chuyện này sẽ càng bị gián đoạn, thậm chí là không thể sáng tỏ.

Điều này trái ngược với mục đích đồng cảm ban đầu của cô.

Thứ cô muốn biết chính là những gì đã thực sự xảy ra trong quá khứ.

Khanh Linh hỏi: “Ngươi không phải sao?”

“Đúng vậy.” Cố Vọng thừa nhận rất dứt khoát.

Đúng là như thế nên hắn mới không ngắt lời của Khanh Linh, vừa nãy trong khoảnh khắc Khanh Linh từ chối, lần đầu tiên hắn có một loại tâm linh tương thông kỳ lạ với người khác, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Biết được bản thân và Cố Vọng cùng suy nghĩ, Khanh Linh cong cong khóe mắt: “Vậy là tốt rồi.”

Tầm mắt của Cố Vọng thoáng dừng lại trên đôi mắt của cô, rồi lại chậm rãi dời đi: “Đi thôi.”

Hắn xoay người đi tới cửa sau của hậu viện, Khanh Linh đang định theo sau, lại thấy bóng người của Cố Vọng đột nhiên biến mất.

Khanh Linh khẽ giật mình, lập tức tiến lên, có chút khẩn trương gọi: “Cố Vọng!”

Cô bước ra khỏi cửa sau, trong nháy mắt trước mắt chợt tối sầm, chân bị nhấc lên.

Khanh Linh còn chưa nhìn rõ chuyện gì đã bị một người chặn ngang bế lên.

Người nọ ôm cô đáp xuống đất, ở cô bên tai khẽ cười: “Gấp gì chứ, thì ra A Linh lại lo lắng cho ta như vậy.”

Tác giả có lời muốn nói

Cố Vọng: Nàng ấy nhất định là yêu chết mê chết mệt ta rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên