Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 76: Chương 76


Quá trình mở Thanh Công Tháp thập phần rườm rà, đương nhiên, phần quan trọng nhất chính là cung ứng số lượng lớn linh khí.

Vân Mật Tuyết dẫn dắt hai mươi vị phong hào đệ tử canh giữ xung quanh Thanh Công Tháp, mỗi người phụ trách một khu vực, kịp thời thay đổi linh thạch đã dùng hết, để đảm bảo Tụ Linh trận cỡ lớn có thể vận hành thành công, duy trì linh khí cung ứng cho Thanh Công Tháp.

Lúc Đại sư tỷ nghiêm túc làm việc, chỉ huy người khác, cả người nàng giống như đều đang sáng lên, làm cho người ta không thể dời mắt.

Yến Trục Quang nhìn nàng không chớp mắt, mãi cho đến khi Thanh Công Tháp được mở ra.

Sau khi trải qua các nghi thức phức tạp như bày trận, khai trận, mở cửa,… rốt cuộc đại môn của Thanh Công Tháp cũng được mở ra, các đệ tử có tư cách tiến vào Thanh Công Tháp đã nóng lòng muốn vào thử từ lâu, khoảnh khắc cửa tháp mở ra, toàn bộ liền chạy vọt vào.

Tô Kiền Nhi cũng nằm trong số những người đó, cho dù thực lực của nàng chỉ mới ở Luyện Khí tầng thứ nhất, thế nhưng tốc độ của nàng lại không chậm, cơ hồ ngay trong khoảnh khắc mở cửa, nàng đã bắt đầu hành động.

Tuy thực lực nàng có hạn nên bị những kẻ tới sau vượt mặt một chút, nhưng khí thế thẳng tiến không lùi kia lại là thứ mà người khác không có.

Yến Trục Quang đã nói muốn đi cùng với Tô Kiền Nhi, hiện giờ chỉ đành đứng ở nơi xa gật đầu ra hiệu với Đại sư tỷ, tiếc nuối thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Kiền Nhi.

“Tô sư muội, người nhiều quá bất tiện, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi chen vào trong.” Tuy rằng không biết tiến vào Thanh Công Tháp trước tiên thì có lợi ích gì, nhưng mà nếu mọi người đều tranh nhau vào trước, vậy thì Yến Trục Quang cũng không ngại.

Tô Kiền Nhi không từ chối, yên lặng theo sau Yến Trục Quang, Yến Trục Quang dẫn Tô Kiền Nhi tạo thành một đường thông suốt, xông vào trong Thanh Công Tháp.

Vì thế, vẻ trống rỗng trong mắt Tô Kiền Nhi giảm xuống một chút, thần sắc nhìn Yến Trục Quang có chút cảm kích.

Chỉ là, phần cảm kích này sau khi vừa vào cửa tháp, liền biến thành thoáng kinh ngạc, bởi vì Yến Trục Quang đi trước nàng nháy mắt đã biến mất.

Khu vực sau cửa tháp là một không gian tăm tối, không đến mức không thấy được gì, nhưng bên trong lại chẳng có một bóng người, hoàn toàn không có chút tung tích nào của Yến Trục Quang, phía sau nàng còn không ngừng có người xông tới, lại đột nhiên biến mất ngay bên cạnh nàng.

Tô Kiền Nhi duỗi tay ra phía trước xem xét, phát hiện cũng chẳng có gì khác thường, nàng suy nghĩ, chỉ đành nhắm mắt lại vọt vào bên trong.

Thực mau, bóng dáng của Tô Kiền Nhi lập tức biến mất trong không gian đen tối này.

Mà lúc này, đột nhiên có một tia khí tức dao động tạo thành một chút động tĩnh trong không gian, đây chính là Yến Trục Quang đang giấu mình trong một góc của không gian, nàng cũng không có tiến vào tháp trước.

Ngay từ đầu nàng không tính thật sự cùng Tô Kiền Nhi vào tháp, bởi vì Tô Kiền Nhi là Luyện Khí kỳ, nàng là Trúc Cơ kỳ, cho dù tay nắm tay cùng chạy vào trong tháp, cuối cùng thì nơi mà các nàng đặt chân đến cũng sẽ không giống nhau.

Sở dĩ nói muốn đi cùng với Tô Kiền Nhi, chẳng qua chỉ là để thử nàng.

“Nàng ta chưa từng vào Thanh Công Tháp.”

Thông qua những lần thử vừa rồi, Yến Trục Quang đưa ra kết luận như vậy.

Nếu Tô Kiền Nhi từng vào Thanh Công Tháp, nàng ấy sẽ không thể nào không biết tình trạng bên trong, cho dù Tô Kiền Nhi đáp ứng cùng Yến Trục Quang vào tháp là để che giấu người khác, thì sau khi phát hiện Yến Trục Quang đã “đi vào trong tháp trước”, cũng sẽ không biểu hiện ra sắc mặt kinh ngạc như thế này.

“Ta nói rồi mà”, hệ thống nói: “Tô Kiền Nhi chắc chắn không phải nữ chủ a.

Rõ ràng nữ chủ từng vào Thanh Công Tháp, sao có thể biểu hiện như thế được.”

Yến Trục Quang không tỏ ý kiến, nàng nói: “Thật ra hiện tại có một vấn đề.”

“Phải là người thế nào, mới có thể vừa quen thuộc bố cục nội môn Phong Hoa Tiên Tông, nhưng lại chưa bao giờ vào Thanh Công Tháp?”

“Ách...”

Hệ thống nghẹn lời.

Xác thật có chút kỳ quái nha, nội môn Phong Hoa Tiên Tông cũng không phải nơi mà ai cũng có thể tới.

Người ngoài muốn quen thuộc bố cục của nội môn, hầu như không có khả năng.

Mà tư cách vào Thanh Công Tháp là thứ mà tất cả các nội môn đệ tử đều có thể có được, hầu như là nơi mà tất cả các nội môn đệ tử đều từng đến.

Nếu như vậy thì có chút mâu thuẫn.

“Chẳng lẽ là đệ tử ký danh?” Hệ thống suy đoán, nói: “Tuy khu vực hoạt động của đệ tử ký danh ở nội môn bị hạn chế, không phải nơi nào cũng có thể đến, nhưng bọn hắn cũng có chút hiểu biết về nội môn.”

Yến Trục Quang lắc đầu, trực giác nói cho nàng, không phải là đệ tử ký danh: “Đệ tử ký danh thì có quan hệ gì với Cố Sâm và Đại sư tỷ?”

Tô Kiền Nhi hận Cố Sâm, kiêng kị Đại sư tỷ, còn thập phần sợ hãi một trong số ba người Vân Mật Tuyết, Chử Ngưng Yên, Vân Trường Nguyệt, trong số các đệ tử ký danh, có ai phù hợp với loại điều kiện này chứ?

“Có khi nào là Hà Sanh hay không a?” Hệ thống đột nhiên nghĩ đến, “Hà Sanh bị Vân Trường Nguyệt giết chết, ghi hận Đại sư tỷ trục xuất nàng khỏi sư môn, tuy rằng không biết nàng có quan hệ gì với Cố Sâm, nhưng hai điều kiện phía trước lại phù hợp.”

“Hà Sanh mà không nhận biết ta sao?” Yến Trục Quang cũng từng suy xét đến vấn đề này, nhưng nghĩ đến sắc mặt lúc Tô Kiền Nhi nhìn nàng, Yến Trục Quang lập tức phủ định đáp án này.

Nếu là Hà Sanh, thời điểm nàng tỉnh lại trên thân thể Tô Kiền Nhi cũng sẽ không phải là thần sắc mịt mờ như thế kia: “Tô Kiền Nhi này chưa từng thấy ta, nàng hẳn là người ở thế giới song song không có ta.”

Thật là khó cho ký chủ, vậy mà biết cụm từ “thế giới song song” này, hệ thống suy nghĩ, có thể là nó đã từng nhắc đến từ này, bị ký chủ học được, cũng có khả năng trước kia nàng đã từng tiếp xúc với phương diện này rồi chăng?

Vẫn chậm chạp không xác định được thân phận thật sự của Tô Kiền Nhi, thật là có chút phiền toái, Yến Trục Quang kìm nén suy nghĩ trong lòng, giải trừ pháp thuật ẩn thân, chạy vào trong tháp.

Khi vào bên trong, Yến Trục Quang đã đến một không gian xa lạ.

Nơi trước mắt này toàn là lửa đỏ, thập phần nóng bức, toàn bộ không gian bên trong chỉ có một mình nàng, Yến Trục Quang mới vừa xuất hiện, tức khắc dẫn đến toàn bộ không gian chấn động, vô số quả cầu lửa đột ngột xuất hiện, chớp mắt đã đánh úp về phía Yến Trục Quang.

Thật không khéo, Yến Trục Quang hiện tại vẫn đang chủ tu pháp thuật mộc hệ, bản mạng linh vật cũng là độc vật mộc hệ, lại bị ném đến khu vực khắc chế nàng nhất này.

Yến Trục Quang chợt nhảy qua một bên, nhanh chóng né tránh quả cầu lửa bay đến chỗ nàng từ bốn phương tám hướng, nàng đi tới một hướng khác nhưng vẫn bị đám lửa dày đặc kia chạm vào một chút.

Yến Trục Quang không hề nhíu mày, lúc này, bản tu hành công pháp chống nóng lạnh mà lúc trước Yến Trục Quang bỏ thời gian tu hành lại phát huy công dụng.

Tuy rằng bị ngọn lửa quẹt phải một chút để lại vài vết thương, nhưng Yến Trục Quang cũng không cảm thấy đau, không cần cố chịu đựng, nhiêu đó không hề ảnh hưởng đến khả năng hành động của nàng.

Sau khi nàng nhảy sang một bên, liền có quả cầu lửa mới bay về phía nàng, trong nháy mắt đã bay lại đây.

Quả cầu lửa trong không gian này dường như vô hạn, cho dù Yến Trục Quang né tránh thế nào cũng đều cuồn cuộn không ngừng, hoàn toàn không ngừng nghỉ, như là thề phải đốt Yến Trục Quang thành tro tàn.

Đa số người tu chân tu hành hỏa hệ đều nóng tính, Yến Trục Quang nghĩ, người để lại khu vực hỏa hệ này không chỉ nóng tính, mà còn là một người vô cùng cố chấp.

Chân ý của những quả cầu lửa này thập phần cô đọng, không phải có thể dễ dàng đánh tan.

Chung quy là nội môn đệ tử Phong Hoa Tiên Tông, thực lực dĩ nhiên không tầm thường.

Yến Trục Quang bị khắc chế thuộc tính, nàng cũng không tùy tiện dùng pháp thuật của mình để đối phó, ngay cả Tế Huyết Linh Đằng cũng không có thả ra.

Pháp thuật của nàng hiện tại bị ngọn lửa khắc chế, cho dù có lấy ra cũng chỉ làm tăng thêm lửa, vậy càng dễ dàng dẫn lửa thiêu thân.

Còn Tế Huyết Linh Đằng, với phẩm chất hiện tại của Tế Huyết Linh Đằng thì thật ra không sợ ngọn lửa này, nhưng nếu chỉ dùng một chiêu là có thể đánh tan chân ý của ngọn lửa, vậy thì còn rèn luyện cái gì, nhân lúc còn sớm rời khỏi Thanh Công Tháp cho rồi.

Cho nên, Yến Trục Quang cũng không có ý định dùng Tế Huyết Linh Đằng trong Thanh Công Tháp nếu không có tình huống bất ngờ xảy ra.

Nàng tạm thời không phản kích, chỉ là không ngừng né tránh, ngay từ đầu còn khó tránh khỏi bị những ngọn lửa đó quẹt phải, nhưng càng về sau, tốc độ né tránh của nàng càng nhanh, thậm chí có thể thong dong bay xuyên qua ngọn lửa mà không bị thương chút nào.

Đời này nàng trải qua chiến đấu không nhiều lắm, khó tránh khỏi thân thủ có chút kém, hiện giờ có cơ hội như Thanh Công Tháp này, cũng có thể trợ giúp nàng rèn luyện thân thủ, khôi phục sự linh hoạt như đời trước của nàng.

Yến Trục Quang ở lại trong không gian ngọn lửa này một hồi lâu, chờ đến khi tốc độ của những quả cầu lửa đó không thể đuổi kịp thân pháp của nàng nữa, Yến Trục Quang liền mất hứng thú với khu vực này.

Nàng vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng bấm vào ngón trỏ một cái, liền có một giọt máu đen nhánh bay ra khỏi đầu ngón tay nàng, Yến Trục Quang nhẹ nhàng thổi một hơi, giọt máu độc đó bỗng chốc xuyên qua những quả cầu lửa đang chằng chịt bay tới, hướng về biển lửa thấp thoáng màu đỏ thẫm kia, chuẩn xác dừng trên một ngọn lửa nhỏ màu vàng kim.

Xèo...

Giọt máu độc liền bị ngọn lửa vàng kim đốt cháy thành một làn khói đen, mà làn khói đen đó lượn lờ không tan đi, ngược lại chầm chậm bay trở về, bao vây lấy ngọn lửa vàng kim kia, quấn quanh, buộc chặt lại từng chút một.

Ngọn lửa vàng kim dưới sự quấn quanh của làn khói dần dần mất đi sức sống, không còn linh động như trước.

Ngay lúc ngọn lửa vàng kim kia sắp bị khói độc dập tắt, không gian màu đỏ như lửa này nhanh chóng nhạt nhoà đi, Yến Trục Quang cũng bị vứt ra ngoài.

Sau một trận trời đất quay cuồng, không để cho Yến Trục Quang chuẩn bị, nàng liền rơi xuống một không gian đen nhánh, chân đạp lên mặt đất cứng rắn.

Đây là một không gian có đầy khối đá hình dạng kỳ quái lởm chởm, ở dưới ánh sáng le lói, không gian này có chút âm trầm đáng sợ.

Yến Trục Quang cảm nhận thấy nguy hiểm, nàng chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, mặt đất vốn dĩ thập phần cứng rắn thế nhưng lại biến thành một mảnh đầm lầy, chặt chẽ dính lấy hai chân nàng.

Sau khi mặt đất thay đổi, toàn bộ không gian đều bắt đầu phát sinh biến hóa, những tảng đá đen có hình thù kỳ quái kia liên tục hóa thành những bức tường đất, từng chút một trở nên mềm hơn, cho đến cuối cùng không còn giữ được hình dáng ban đầu, mau chóng sụp đổ, nện vào trong đầm lầy, làm bắn lên vô số bùn đen.

Bốn phương tám hướng đều đang sụp xuống, hiện tại Yến Trục Quang đang đứng ở giữa mấy ngọn núi bằng bùn, một khi những ngọn núi bằng bùn này sụp đổ, đè lên người nàng, có lẽ nàng sẽ phải biến thành một bãi nước bùn trong đầm lầy đen này.

Yến Trục Quang chợt nghĩ ra một cách, tùy tay rải xuống mấy hạt giống cây cỏ, ánh sáng lấp lánh màu xanh bao quanh hạt giống, những hạt giống kia vừa rơi xuống đất, dính vào bùn đen liền cắm rễ trên đầm lầy, điên cuồng lớn lên, đan chéo thành một tấm lưới bằng cỏ bao lấy những tòa núi bùn kia, bó lại chặt chẽ.

Mà dưới chân Yến Trục Quang cũng được lưới cỏ tạo nên từ vô số hạt giống kia rút ra khỏi đầm lầy.

“Không gian đất đá này có chút thú vị.”

Yến Trục Quang bước ra một bước, một mảng lưới màu xanh lục nâng cả người nàng lên để tránh cho nàng ngã xuống.

Nàng dùng lưới cỏ như thuyền để đi trên mặt bùn trong không gian này, nhìn bốn phía chung quanh, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Nếu không nhờ nàng linh hoạt thay đổi pháp thuật, không cẩn thật một chút thì đã mất mạng trong đó rồi.

Yến Trục Quang đi thẳng tới, lưới cỏ dưới chân nàng đã nối thành một đường, ngay sau đó, nàng liền lui về phía sau, rời khỏi đó thật xa.

Không bao lâu, nơi nàng vừa đứng ban nãy rơi xuống một đống bùn, phủ lên toàn bộ đoạn lưới cỏ ở đó.

Yến Trục Quang cũng không cảm thấy đáng tiếc, quay đầu đi về một hướng khác.

Hệ thống hỏi: “Ký chủ đại nhân, nơi này làm thế nào để phá giải a?”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang