Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 47: Chương 47


Một nụ hôn rất nhẹ, rất nhẹ.

Nhẹ đến mức tôi chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên môi anh.

Cơ thể tôi mềm mại trong cơ thể của anh, anh ôm eo của tôi truyền cho tôi sức lực.

Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, muốn hỏi anh có đồng ý yêu đương cùng tôi, chiều chuộng tôi.

Đương nhiên sau này anh cũng có thể đối với tôi giống như đối đối với những người phụ nữ khác, có thể rời đi bất cứ khi nào.

Nhưng ngay khi tôi muốn hỏi, anh hôn tôi sâu đậm hơn, tôi ôm cổ anh điên cuồng cùng anh.

Nụ hôn này, không có sự ham muốn, đơn giản chỉ như tìm thấy một khúc gỗ trên bờ biển rộng tạm thời bám lấy nương tựa vào.

Rất lâu anh mới buông tôi ra, nhìn chằm chằm tôi như một con yêu tinh mê hoặc, sâu trong đáy mắt như bùng cháy, tôi nhìn anh cười, anh sờ sờ má tôi hỏi:

"Mùi rượu thế nào? "

Tôi cười và nói:

"Em đâu phải chưa từng uống rượu.

"

Phó Khê cười không nói, sau đó kéo tôi rời khỏi quán bar.

Trên xe tôi vẫn thở hổn hển, anh nhìn bộ dạng vô tích sự của tôi, khởi động xe cười nói:

"Nhìn bộ dạng như tăng trên núi của em, cưng à, anh có một câu hỏi muốn hỏi em.

"

Tôi hỏi: " Câu hỏi gì? "

Một cánh tay anh vịn vô lăng, một cánh tay khác thắt dây an toàn cho tôi, giờ phút này ánh mắt chính diện đăm đăm nhìn tôi, Phó Khê nghiêm túc như vậy làm cho tôi có chút khó thích ứng:

"Rốt cuộc là câu hỏi gì? "

Anh thu lại nụ cười của mình và hỏi:

"Khi hôn anh em cảm thấy thế nào? "

Tôi: "...!"

Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của anh ra sao.

Cảm giác lẫn lộn, duy chỉ không có ham muốn.

Khoảnh khác đó là sự kích thích yêu cuộc sống với sinh mạng nên mới không từ chối.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn từ chối anh ấy.

Dù sao anh cũng chính là mục đích tôi đến Đồng Thành.

Tôi cắn môi suy nghĩ một chút và nói:

"Rất thơm.

"

Anh nheo mắt lại và hỏi.

"Cái gì rất thơm? "

"Mùi rượu rất thơm.

"

Phó Khê cười haha một tiếng:

"Không có tiền đồ.

"

Sau đó, anh lái xe đưa tôi đi ăn tối.

Ăn cơm tán gẫu về hiện tại một hồi, Phó Khê vẫn sống như trước, anh hỏi kế tiếp tôi định tính sao, tôi thở dài muộn phiền đáp:

"Trong thời gian ngắn không muốn trở về Ngô Thành.

"

Có quá nhiều người tôi không muốn gặp ở đó.

Anh đột nhiên nói:

"Em đưa phương thức liên lạc của Sở Hàng cho anh.

"

Tôi cầm ly nước và hỏi:

"Anh định làm gì? "

"Anh biết một số giáo sư y khoa, rất giỏi về ung thư tử cung, anh có thể giới thiệu cho.

"

Im lặng trong chốc lát, Phó Khê giận dữ nói:

"Trên đời này cũng chỉ có em mới ngốc nghếch như vậy, vì một người đàn ông mà giày vò mình thành bộ dạng này.

Về phần Cố Lan Chi có chắc là em muốn từ bỏ không? "

Tôi vừa kể với Phó Khê tất cả những chuyện gần đây của mình, cũng coi như tìm cho minh một người lắng nghe, tôi suy nghĩ rồi nói:

"Chín năm chấp niệm nói từ bỏ là từ bỏ đâu dễ dàng như vậy? Phó Khê, còn đáng sợ hơn so với chín năm chấp niệm đó chính là đặt tình yêu nhầm chỗ, bây giờ em thật sự đã không còn gì nữa.

Tình yêu trong sáng của em đã không còn rồi.

"

"Nói luyên thuyên, em không phải còn có anh sao? "

Nghe vậy, ánh mắt tôi sáng lên nhìn anh.

Anh nhíu mày hỏi:

"Sao lại nhìn chằm chằm anh như vậy? "

"Thật ra, em rất muốn tìm một người để yêu đương nhưng vẫn có thể an toàn rút lui.

"

Phó Khê trầm mặc không nói gì, tôi đứng dậy:

"Đưa em về đi.

"

Khách sạn cách chỗ chúng tôi ăn tối không xa, Phó Khê đi bộ đưa tôi về, lúc tới cửa khách sạn tôi chợt đứng yên bất động, ánh mắt do dự nhìn anh, anh hiểu rõ hỏi.

"Muốn anh làm gì? "

"Phó Khê, em muốn yêu đương với anh.

Phó Khê thong dong hỏi tôi:

"Phó Khê, em muốn yêu đương với anh.

"

Phó Khê thong dong hỏi tôi:

"Cho anh một lý do.

"

"Em muốn nếm thử cảm giác được chiều chuộng yêu thương, cho dù là giả dối cũng không sao.

"

Lý do tôi luôn muốn yêu chính là đây.

Tôi muốn trải nghiệm hương vị của tình yêu, cảm giác khi được nuông chiều.

Đèn đường chiếu xuống khiến bóng dáng hai chúng tôi đổ dài, Phó Khê khẽ cười thành tiếng, đưa tay nhẹ nhàng búng trán của tôi, cười nói:

"Đồ ngốc, em muốn được yêu chiều anh cho em là được, nhưng xin lỗi anh không thể yêu đương với em, bởi vì anh muốn tình yêu song phương, trong lòng em không có anh.

"

Tôi vẫn cho rằng người không biết cự tuyệt tôi nhất chính là Phó Khê.

Nhưng bây giờ anh vẫn từ chối tôi.

Anh cúi đầu hôn lên trán tôi và nói.

"Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh có thể chiều chuộng em, yêu em, cũng có thể yêu em như một người đàn ông, thậm chí kết hôn, nhưng em có yêu anh không? "

Vẵn kiên định với chủ nghĩa không kết hôn Phó Khê lại nói có thể kết hôn với tôi.

Lời nói của anh ấy là chân thành, nhưng đó là điều trái tim tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Tôi vội vã rời khỏi vòng tay anh và nói:

"Xin lỗi, làm phiên anh rồi.

"

Phó Khê rũ mắt xuống, vẫn cười nói:

"Nghỉ ngơi sớm một chút, mai gặp lại.

X

Sau khi Phó Khê rời đi, tâm trạng của tôi vẫn rất rối loạn.

Tôi dường như trêu chọc một người không nên trêu chọc.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại có ý như vậy với tôi.

Tôi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho anh hỏi:

"Anh yêu em? "

Nếu anh yêu tôi, tôi sẽ rời khỏi Đồng Thành ngay lập tức.

Phó Khê trả lời tôi: "Tạm thời không.

"

Nhìn câu trả lời không biết thật giả này của anh, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, ngay khi tôi định cất điện thoại di động, một chiếc Mercedes màu đen bên đường mở của xe ra.

Sau đó, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Tôi đã bị sốc hỏi:

"Sao anh lại ở đây? "

Người đàn ông dưới ánh đèn đường vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn về phía Phó Khê vừa rời đi, trong giọng nói lộ ra sự châm chọc nói:

"Thời Thanh Vãn, chạy khắp đường phố tìm đàn ông để yêu đương, em có vui không? "

Tôi có vui không?!

Cố Nam Thành hỏi tôi một câu trí mạng.

Tôi luôn muốn tìm một người nào đó để yêu, nhưng sợ người đó lại yêu tôi thật.

Ví như Phó Khê vừa rồi, tôi thật sự sợ anh ấy yêu tôi.

Tôi sợ sau này tôi không còn trên đời này nữa sẽ khiến anh thống khổ vô cùng, huống hồ tôi lại không đáp lại được tâm ý của anh.

Người tôi muốn tìm nên là như này, anh ta không phóng khoáng với tình yêu, nhưng anh ta cũng phải bảo vệ tình cảm của mình, hơn nữa anh ta có thể rời bỏ tôi bất cứ khi nào, như vậy tôi mới không có áp lực tâm lý.

Mấy giờ trước tôi còn tưởng Phó Khê chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng vừa rồi anh ấy từ chối tôi, bởi vì tôi không yêu anh ấy.

Tôi đột nhiên hiểu rằng tôi muốn tìm một người nào đó để yêu là một điều sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Tôi thở dài và nói:

"Không liên quan tới anh.

"

Cố Nam Thành biết rõ tung tích của tôi, ngoại trừ ngẫu nhiên ra, Quý Noãn khẳng định cũng đang giúp anh, nghĩ đến chuyện này tôi cười lạnh nói:

"Anh thu phục Quý Noãn toàn tâm toàn ý nghe lời anh.

"

Ánh mắt Cố Nam Thành vẫn nhìn chằm chằm trán tôi, anh không để ý tới lời nói của tôi đột nhiên tới đưa tay ra sức lau sạch trán cho tôi, tôi lùi ra phía sau một bước lạnh lùng mắng:

"Anh có phải điên rồi không? "

Cố Nam Thành lạnh mặt không nói một lời, anh kéo bờ vai tôi giam cầm tôi trong lồng ngực anh, bàn tay vẫn lau trán cho tôi, cho dù tôi kêu đau anh cũng như điếc không nghe thấy.

Tôi biết anh đang tức giận, tức giận Phó Khê hôn lên trán của tôi.

Anh lúc này đã xem như khắc chế sự giận giữ của mình rồi.

Cố Nam Thành lau rất lâu mới buông tôi ra, anh thở dài một tiếng ôm chặt tôi vào trong lồng ngực ấm nóng của anh, thấp giọng nói:

"Thời Thanh Vãn, nếu em muốn yêu đương thì tìm tôi được không? ".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại