Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 19: Thần ma vũ bộ


Nếu đã chọn được mục tiêu thì Hàn Nhật tất nhiên phải đi kiếm ít thông tin về hắn.

Vì thấy bộ dạng của Hàn Nhật cũng chỉ là tiểu hài tử nên việc hắn hỏi cũng dễ dàng hơn. Cuối cùng, hắn cũng biết vài thông tin cơ bản, tên được gọi công tử kia tên là Ô Việt Kiên, hắn cũng không phải là người có chức hay quỳên gì đó, trái lại là một tên ăn chơi. Nhưng cha hắn lại là phó bộ đầu ở trong thành, cai quản phân nửa binh lính trong thành Thanh La này.

Đây cũng là điều Hàn Nhật cảm thấy kiêng dè nhất, một phó bộ đầu chắc chắn không phải tầm thường mà có thể trêu vào, nhưng đã quyết định rồi thì cố mà làm.

Ngoài ra Hàn Nhật còn cố hỏi thêm tình hình trong thành thì đúng như hai ngưoqif kia nói, thành chủ của Thanh La thành sắp lấy vợ vào mấy ngày tới.

Cố bước đi thêm mấy đoạn đường nữa thì Hàn Nhật lại bắt đầu quay về trấn.

"Tiểu tử, ngươi đã đi theo ta cũng đã lâu vậy mà chưa biết ngươi trước ra sao, vốn ta cũng không muốn hỏi làm gì cho phiền nhưng vừa rồi bộ dạng ngươi cơ hồ rất tức giận" Lão đầu nói.

" Vấn đề này sao, thân thế của ta cũng chẳng có cái gì đặc biệt, ngoài một tên bị bỏ rơi ra và lại làm một tên ăn xin thấp kém." Hàn Nhật nhàn nhạt trả lời.

" Ô... thì ra là một ăn xin sao, ha ha xuất thân ngươi cũng thật thú vị nha"

"Vậy chẳng lẽ vừa rồi ngươi tức giận là vì gặp đồng môn sao, không phải vậy chứ, như vậy cũng có thể tức giận, ngươi sao lại dễ kích động vậy à"

"Không phải, ông không nhớ trước đó ta nói gì sao, họ phải tự thân, ta cũng không muốn quản họ làm gì" Vẫn giọng cũ Hàn Nhật vừa đi vừa nói.

" Vậy sao lại thế, ta vừa rồi thấy ngươi không phải bình thường tức giận."

"Vì trong số chúng, ta nhìn thấy người cầu xin kia lại là một nữ hài tử."

" À, ngươi không nói ta cũng không để ý, quả thật trong số chúng có một nữ hài tử. Đúng rồi, ngươi có phải lại muốn làm một cái anh hùng cứu mỹ nhân. Tốt tốt, anh hùng xuất thiếu niên, ngươi quả thực MẠNH hơn ta nghĩ à, nhưng ta thấy trong số chúng đâu có mỹ nhân gì, con mắt....

"Dừng...Ông nghĩ đi đâu vậy" Hàn Nhật vội quát, nếu không lại sợ người này nghĩ đi đâu. Trong lòng thầm mắng mình, sao lại nói mấy chuyện này chứ."

"Rồi rồi, ta hiểu mà, nhưng tuổi ngươi còn trẻ phải từ từ, sớm quá sẽ không tốt"

"..."

Hàn Nhật chẳng hiểu cái gì không tốt, nhưng xem kiểu nói của lão đầu chắc chắn là chẳng tốt lành gì. Hàn Nhật liền chọn cách câm luôn, nói nữa sợ lại bị tổn thọ.

.......................................

"Mà này"

Hàn Nhật không nói gì.

" Tiểu tử, không đùa ngươi nữa, ta hiện tại có việc hơi khó hiểu"

"Gì nữa" Hàn Nhật hơi tức giận.

"Ta thấy vừa rồi ngươi nói rằng mình bị bỏ rơi sao"

Nghe vậy Hàn Nhật đang bước đi chợt dừng lại."Đúng vậy"

"Không đúng, ta trước nói gì với ngươi chắc hẳn còn nhớ, cơ thể ngươi hơi mạnh hơn bình thường một chút, lại rất có thể do dùng thảo dược quý mà thành, nếu ngươi bị bỏ rơi thật thì không thể."

"Ta cũng không biết, khi ta bị bỏ rơi thì cũng đã bảy tuổi, mà ta lại không nhớ gì cả"

"Vậy sao, thật là lạ, dùng dược vật quý hiếm cho một đứa trẻ mà lại bỏ rơi sao. Ta thật sự khó thể tin được đó. Còn nữa, ngươi khi đó bảy tuổi sao lại không có một chút kí ức gì à"

"Ta quả thật không nhớ gì mà, còn nữa, mấy cái dược vật kia quả thật quý vậy sao." Hàn Nhật hơi tò mò, giọng cũng hơi kích động. Từ lâu hắn cũng chẳng quan tâm đến cha mẹ mình nữa, cái hắn quan tâm là mấy thứ kia.

"Ta cũng không rõ nó quý ra sao, nhưng nếu dược phẩm nào lại có thể làm cho một tiểu hài tử chưa hề tu luyện qua mạnh lên nhiều lần thì đúng là ta chưa gặp. Ngươi phải biết thân thể con người khi sinh ra rất yếu ớt, nếu mà dùng dược phẩm quá mạnh mà không hấp thu được hết thì chắc chắn sẽ bạo nổ chết. Mà cường độ thân thể của ngươi cũng không phải mạnh mẽ bình thường" Lão đầu giải thích.

"Mạnh lắm sao, ta chỉ biết là mình mạnh mẽ hơn bình thường một chút thôi mà"

Hàn Nhật từ khi biết sức mạnh của mình so với người thường cùng tu luyện giả thì cũng không coi mình là mạnh nữa.

"Đương nhiên, ngươi đừng xem thường nó, lần trước ngươi nghĩ mình dùng Tam Vị Hỏa Huyết quả có biết thông thường sẽ nổ chết không, ngươi chẳng lẽ nghĩ đó là may mắn. Hừ... Ta quả thật nghĩ lần đó ngươi chắc chắn sẽ chết chứ."

Nghe vậy Hàn Nhật sau lưng không khỏi chảy mồ hôi lạnh, hắn là hiểu rõ nhất thưds kia ra sao, mới chỉ ăn nữa quả mà thân thể không chịu nổi, lần đó còn nghĩ rằng do có linh thạch nhiều mà may mắn sống sót, lại không ngờ còn lí do này.

Đến đây lão đầu cũng không nói gì nữa, dọc đường đi Hàn Nhật lại không ngừng suy đoán.

Vừa về đến phòng Hàn Nhật liền đóng chặt cửa, xong xuôi mới từ ổn định ngồi xuống, hiện tại hắn muốn nhanh chóng tu luyện. Tu vi hiện tại của hắn tuy không thấp nhưng cũng chẳng cao, nhớ lần trước gặp hai người trong rừng khiến suýt chết làm hắn càng thúc dục muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Rất nhanh Hàn Nhật bắt đầu tiến vào trạng thái nhập định. Khởi vận trên người một vòng Chu Thiên trước, hắn mới lấy linh thạch ra dùng.

Cảm nhận linh khí tinh tinh kiết từ từ thieo tay di động vào trong cơ thể, lại bắt đầu đến cách kinh mạch cùng kiếu huyệt làm Hàn Nhật liền thoải mái.

Hiện tại tu vi của hắn cũng đã là luyện khí tầng bốn trung kì, qua mấy lần chiến đấu tu vi của hắn cũng đã tăng lên không ít.

Đêm nay Hàn Nhật dự tính sẽ lên đến hậu kì thì dừng lại, một giờ nữa trôi qua, trên tay linh thạch đã tan thành tro bụi từ bao giờ. Không dừng lại, tay Hàn Nhật lại xuất hiện thêm một viên linh thạch nữa.

...

Mở mắt ra, Hàn Nhật có chút ảm đạm, vốn nghĩ chỉ cần mấy viên linh thạch là có thể lên đến hậu kì vậy mà tốn tới mười mấy viên tu vi cũng không có dấu hiệu tăng lên.

Mở cửa bước ra nhìn bầu trời cũng đã gần sáng, Hàn Nhật không muốn đi ra ngoài.

"Lão đầu hiện tại có thể dạy ta được chưa" Hàn Nhật nói.

"Được, hôm nay ta sẽ dạy một vài thứ cơ bản mà sát thủ cần biết, mau vào bên trong Thất Sắc Ngưng Linh Châu đi, nếu chỉ nói không thì chỉ sợ ngươi lâu sẽ hiểu được" Lão đầu lập tức nói.

"Được"

Hàn Nhật không do dự mà lại như lần trước tiến vào. Hiện tại tu vi đã tạm ổn nhưng kĩ năng và kinh nghiệm của hắn lại quá thấp, như người đã chuẩn bị kĩ hành trang lại chẳng biết đi đâu vậy.

Sau một hồi Hàn Nhật cũng thành công tiến vào bên trong Thất Sắc Ngưng Linh Châu. Vẫn không gian hư vô không có chút ánh sáng đó, nhưng lần này xuất hiện trước hắn lại là người thanh niên kia.

Hướng người thanh niên trước mặt Hàn Nhật nói"Lão đầu, hiện tại học gì"

Thanh niên nghiêm nghị gật đàu nói" Ta đã nói trước, con đường làm sát thủ không phải dễ dàng, vì vậy cũng không phải ngày một ngày hai mà thành"

"Sát thủ lấy ẩn nấp cùng tốc độ làm chính, mà kĩ năng ẩn nấp của ngươi qua mấy ngày trong rừng cũng nắm được ít da lông còn tốc độ thì lại quá chậm. Tuy ta đã cho tốc độ của ngươi tăng lên không ít nhưng vẫn còn quá chậm, không thể làm gì được."

Hàn Nhật nhẹ gật đầu, hắn giờ cũng hiểu tác dụng mà mình mang theo đất đá trên người kia. Quả thật tốc độ tăng lên không ít.

"Ta hiện tại có một bộ thân pháp cho mình, hiện tại ngươi hãy từ từ mà luyện"

Lão đầu nhẹ tay một cái, vẫn như lần trước, Hàn Nhật lại thấy trong đầu mình thêm một vài thứ. Hàn Nhật yên nặng ngồi xuống, từ từ bắt đầu cảm nhận.

Thấy vậy lão đầu bên vạnh nhẹ gật đầu thỏa mãn. Bộ công pháp này tên là Thần Ma Vũ Bộ, lấy cảm ngộ làm chính, thứ này cũng là một lần hắn may mắn mà có được. Nếu tu luyện thành ắt không chỉ có tốc độ tăng lên không thôi.

Qua nửa ngày sau, trong Thất Sắc Ngưng Linh châu cuối cùng Hàn Nhật cũng mở mắt ra. Cả người bỗng bật dậy, hắn hiện tại cực kì vui sướng, nếu không phải đây là linh hồn không phải bản thể chỉ sợ hắn đã muốn thử chạy một vòng. Tuy vừa rồi chỉ là cảm ngộ thôi nhưng mà Hàn Nhật có cảm giác như cả linh hồn cũng nhẹ đi vậy. Cản giác cực kì khó diễn tả.

"Lão đầu ông làm sao vậy ? "Nhìn thanh niên trước mặt, mắt trợn tròn, tay thì run rẩy chỉ vào người mình, Hàn Nhật khó hiểu hỏi.

"Ngươi...ngươi..." ngơ ngác cả nửa ngày lão đầu mới phục hồi, tiếp đó không ngừng dùng linh hồn dò xét quanh người Hàn Nhật mới nói" Ngươi đã lĩnh ngộ xong rồi sao"

"Đúng vậy, có gì sao"

" À... không có gì"

"He he ông không nói ta cũng biết, có phải ta đây lĩnh ngộ quá nhanh, thiên phú hơn người, sau này chắc chắn sẽ mạnh mẽ"Thấy lão đầu bộ dạng như vậy Hàn Nhật liền muốn trêu trọc.

"Ờ... Không không... tên tiểu tử nhà ngươi tự kỉ cái gì vậy, ta là đang thấy ngươi lĩnh ngộ quá chậm thôi. Hừ nhớ ngày đó ta qua một giờ cũng đã lĩnh ngộ xong vậy mà ngươi lại mất cả nửa ngày. Ôi sao ta lại thu một tên kém cỏi vậy" Miệng thì nói vậy trong lòng lão đầu thầm mắng tí bị lộ, nếu không thì về sau không biết sao mà dạy tên tiểu tử này nữa.

"Vậy sao" Hàn Nhật có chút tụt hứng, nhưng ngay sau đó tâm trạng lại vui vẻ " Lão đầu cái thân pháp này thật là quá tuyệt, ta mới chỉ lĩnh ngộ vậy mà đã cảm giác như vậy rồi"

"Đương nhiên, thân pháp của ta há phải dạng thường, nói nó là đệ nhị chắc không có thân pháp nào dám xưng đệ nhất. Nhớ ngày đó ta chỉ dữa vào nó mà có thể thoát khỏi mười tên đại cường giả, ta còn..."

"Tiếp theo ta học gì" Thấy lão đầu lại bắt đầu kiêu ngạo nói Hàn Nhật vội chuyển đề tài mà ngắt lời.

"Được rồi, hôm nay lại dạy thêm ngươi mấy cái huyệt vị nữa vậy. Trên thân thể chúng ta có tổng cộng có 108 huyệt cơ bản trong đó có 36 là tử huyệt"

Dứt lời lập tức trước mặt Hàn Nhật lại có thêm một hình nộm, Hàn Nhật còn để ý, trên hình nộm này còn có thêm vài chấm đen dễ nhìn thấy.

"Đây là huyệt bách hội tại giao điểm của tuyến chính giữa đỉnh đầu và đường nối liền phần đầu dọc trên của 2 tai"

.....................

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn