Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 45: Củ khoai nóng bỏng tay


Dịch: Phong Thanh

Biên: argetlam7420

Nghe được lời của Kỷ Liên Vũ, Cơ Cừu rất kinh ngạc, Tam Muội chân hỏa này đã không có ai luyện thành suốt cả ngàn năm qua, bản thân hắn là gì mà mong luyện thành, nhưng trước mắt bao người, hắn cũng không thể sợ khổ mà từ chối, nếu cầu xin Kỷ Liên Vũ đổi lại công pháp dễ hơn chút chắc chắn sẽ bị mọi người trong điện chế nhạo.

Kỷ Liên Vũ chờ trong giây lát, thấy Cơ Cừu không tiếp lời, cho rằng hắn quyết tâm muốn học Tam Muội chân hỏa này nên chốt lại vấn đề: “Nếu như vậy, lão phu sẽ đem vô thượng tuyệt học của Viêm Tiễn tông, Tam Muội chân hỏa truyền thụ cho ngươi, để trả ơn công lao ngươi khổ cực, để khen thưởng sự dũng cảm của ngươi.”

Đến nước này, Cơ Cừu cũng không tiện đổi ý từ chối nữa, chỉ chắp tay thi lễ, khom người nói lời cảm tạ.

“Kỷ Linh Nhi” Kỷ Liên Vũ trầm giọng gọi.

“Có!” Kỷ Linh Nhi đứng thẳng dậy.

“Con ngông cuồng vô lễ, tùy ý làm bậy, tổn thương đến đồng môn, vượt quá giới hạn, đã từng biết tội?” Kỷ Liên Vũ chính sắc đặt câu hỏi.

“Biết tội.” Kỷ Linh Nhi bình tĩnh nói ra.

“Luật Nguyên Tử!” Kỷ Liên Vũ quay đầu nhìn về phía tây.

Luật Nguyên Tử là một trong ba vị đạo nhân đã đến thành Vân Dương tuyển người, dáng người cao gầy, Cơ Cừu nhận ra vị này. Nghe được Kỷ Liên Vũ gọi, Luật Nguyên Tử đứng dậy nói: “Có thuộc hạ!”

“Ngươi chưởng quản Hình luật đường của Trấn Hồn Minh, Kỷ Linh Nhi phạm tội như vầy nên trách phạt như thế nào?” Kỷ Liên Vũ hỏi.

Luật Nguyên Tử nhìn Kỷ Liên Vũ rồi quay sang nhìn Kỷ Linh Nhi, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói: “Kỷ Linh Nhi quả thực có sơ xuất, nhưng việc gì cũng có nguyên nhân, xét tình hình cụ thể để giáng tội, thuộc hạ cho rằng phải diện bích một tháng, suy nghĩ cho thông những việc sai trái của bản thân.”

Kỷ Liên Vũ trầm giọng nói: “Một tháng quá nhẹ, diện bích trăm ngày cảnh cáo.”

“Vâng.” Kỷ Linh Nhi bình tĩnh xác nhận.

“Mời chư vị tự đi.” Kỷ Liên Vũ khoát tay, đưa mắt về phía Cơ Cừu: “Thiếu niên, ngươi ở lại chút.”

Mọi người nghe thấy bèn đứng dậy, hành lễ với Kỷ Liên Vũ rồi rút lui.

Cờ Cừu đang đứng ở cửa đại điện, thấy mọi người muốn ra ngoài thì lui mấy bước sang bên cạnh nhường đường cho mọi người.

Tôn trưởng của các tông đi trước rời khỏi, Cơ Cừu cúi đầu cũng không nhìn ai, nhưng lúc mọi người đi đến bên cạnh hắn có nói vài lời khen ngợi biểu dương, Cơ Cừu chỉ thấy rất lúng túng, đáp cho có lệ.

Sau các tôn trưởng chính là một đám đệ tử cùng thế hệ luôn ganh đua với nhau tại các tông, người cùng thế hệ lại càng nhiệt tình với hắn hơn, trong lời nói cũng rất thân cận. Lúc trước mọi người cảm thấy có địch ý với hắn chỉ vì hiểu lầm hắn là người làm việc tốt để mong báo đáp, là loại tiểu nhân thấy người sang bắt quàng làm họ. Lúc này bọn họ thấy hắn không thừa dịp mà cầu thân, nên ấn tượng đối với hắn cũng thay đổi rất nhiều, nhất là những nam tử trẻ tuổi ái mộ Kỷ Linh Nhi, cư xử với Cơ Cừu giống như hảo hữu, cả đám ồ ạt đứng lại bắt chuyện với hắn.

Khi mọi người cùng hắn nói chuyện, Kỷ Linh Nhi đã rời khỏi đại điện, mặt không cảm xúc, lúc đi ngang qua hắn cũng không hề ngó ngàng.

Cơ Cừu biết Kỷ Linh Nhi tức giận, Kỷ Linh Nhi không ghét bỏ hắn, chủ động nói cho hắn biết suy nghĩ trong lòng của nàng, cũng cầm kiếm đuổi theo truy sát Phùng Thiên Luân báo thù cho hắn. Tất cả mọi người của Trấn Hồn Minh đều biết rõ là nàng thích hắn, nhưng hắn lại không chủ động cầu thân đồng nghĩa với việc đã từ chối nàng, khiến Kỷ Linh Nhi mất hết thể diện.

Đợi mọi người rời khỏi, Kỷ Liên Vũ ngồi lại vị trí chủ vị, mỉm cười nói: “Ngươi tên Cơ Cừu đúng không? Mau tới nói chuyện.”

Nghe được lời gọi của Kỷ Liên Vũ, Cơ Cừu bước tới đứng phía dưới đài.

“Ngồi xuống nói chuyện.” Kỷ Liên Vũ chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

Cơ Cừu lắc đầu.

“Ngươi có thương tích trong người, mau ngồi xuống đi.” Kỷ Liên Vũ nhẹ nhàng nói.

“Đây là vị trí của tôn trưởng, ta không dám quá phận.” Cơ Cừu nói.

Kỷ Liên Vũ chậm rãi gật đầu, đưa tay khẽ nâng, một cái ghế cách không bay từ bên hông đại điện đến: “Ngồi xuống.”

Cơ Cừu nhìn Kỷ Liên Vũ, thấy thái độ của ông rất kiên quyết thì không do dự nữa, ngồi xuống.

“Ta cho ngươi thuốc trị thương, vì sao ngươi không dùng?” Kỷ Liên Vũ hỏi.

“Trước mắt là thời buổi rối ren, tu sĩ của Trấn Hồn Minh càng cần nó hơn ta.” Cơ Cừu lấy một viên Hoàng Chỉ Hồi Sinh Đan từ trong ngực, đặt lên trên bàn.

“Đồ lão phu đã cho ngươi, ngươi lại muốn ta cầm về ư?” Kỷ Liên Vũ cao giọng hỏi.

Kỷ Liên Vũ chính là minh chủ Trấn Hồn Minh, tự nhiên không giận mà vẫn có uy, lời vừa nói ra đã khiến Cơ Cừu đành phải thu hồi lại viên đan dược chữa thương này.

“Nói cho lão phu biết rõ những chuyện ngươi cùng Linh Nhi cùng nhau trải qua đi.” Kỷ Liên Vũ nói.

“Nàng chắc đã kể với ngài rồi.” Cơ Cừu nói.

“Ngươi mau nói, kể lại một lần nữa.” Kỷ Liên Vũ yêu cầu.

Nghe Kỷ Liên Vũ nói như vậy, Cơ Cừu chỉ còn cách nói lại một lần toàn bộ quá trình hắn cứu Kỷ Linh Nhi, trong lúc kể lại, Kỷ Liên Vũ nhiều lần chen vào hỏi nhiều chi tiết liên quan.

Sau khi nghe Cơ Cừu kể chuyện xong, Kỷ Liên Vũ hơi trầm ngâm, mở miệng hỏi: “Trên đường có gặp phải người nào kỳ dị không?”

CƠ Cừu không biết Kỷ Liên Vũ vì sao lại hỏi điều này, lắc đầu nói: “Không, Nam Linh Hoang hiếm thấy dấu chân người, cả hai ta đều bị thương, cũng không dám đi đường cái, không gặp phải người nào khác.”

“Vì sao hai cương thi kia lại bảo hộ ngươi?” Kỷ Liên Vũ lại hỏi.

“Chúng nó không bảo hộ ta, chúng chỉ không cắn ta mà thôi.” Cơ Cừu lắc đầu nói ra.

“Vì sao chúng không cắn ngươi?” Kỷ Liên Vũ cười.

Cơ Cừu lại lắc đầu lần nữa: “Không biết nữa, ta cũng rất thắc mắc.”

Kỷ Liên Vũ không hỏi nữa.

Nếu như Kỷ Liên Vũ không nói, Cơ Cừu cũng gần như quên mất chi tiết này, Kỷ Linh Nhi không hề biết việc cương thi đi theo hắn, nhưng Phùng Thiên Luân biết rõ, nếu Kỷ Liên Vũ đã hỏi tới chuyện này thì chắc là do Phùng Thiên Vũ báo lại cho ông.

Cương thi chính là vật âm tà, được cương thi bảo hộ cũng không phải chuyện tốt gì. Dù không bảo vệ mà chỉ đi theo, nhưng vậy thì chứng tỏ lai lịch của hắn cũng có nhiều vấn đề.

Phùng Thiên Luân báo chuyện này cho Kỷ Liên Vũ, chắc muốn bôi nhọ hắn.

Nghĩ đến đây, Cơ Cừu chủ động nói: “Ta trợ giúp Linh Nhi cũng không vì đòi hỏi điều gì, chờ ta có thể tự đi lại được sẽ rời khỏi đây.”

“Ngươi hiểu lầm rồi, lão phu cũng không hoài nghi gì ngươi, ta hỏi chỉ để biết rõ đầu đuôi câu chuyện.” Kỷ Liên Vũ nói: “Linh Nhi đã nói với ta về tình huống của ngươi, thúc thúc ngươi và đoàn người hộ tống đã đến bên ngoài năm trăm dặm rồi, mấy ngày sau là đến nơi, ngươi cũng không tiện đi lại, vậy thì lưu lại Trấn Hồn Minh đi.”

Cơ Cừu còn chưa tỏ thái độ, Kỷ Liên Vũ đã nói tiếp: “Chuyện lão phu truyền Tam Muội chân hoả cho ngươi mọi người đều biết. Tam Muội chân hỏa này không phải trò đùa, chính là công pháp rèn luyện nguyên thần, có thể giúp thoát thai hoán cốt, tuy tu luyện thất khiếu nguyên thần còn khó hơn lên trời nhưng nó vẫn là công pháp tối thượng, rất có thể ngươi sẽ bị bàng môn tà đạo ngấp nghé chiếm đoạt. Nếu không ai bảo hộ thì ngươi rất khó an toàn. Nếu ngươi nguyện ý thì có thể gia nhập Viêm Tiễn tông. Nếu ngươi không muốn bái sư thì có thể nhận chức trách, làm chút việc vặt, cũng tiện lưu lại Trấn Hồn Minh để chiếu cố thúc thúc của ngươi.”

Vốn lúc đầu, Cơ Cừu đã quyết chí rời khỏi, nhưng nghe mấy lời chân thành của Kỷ Liên Vũ thì tạm buông lỏng, trầm ngâm một chút rồi nói: “Đa tạ minh chủ ưu ái, nhưng ta không có căn cơ luyện khí gì cả, bái nhập tông môn chính là bôi nhọ sư trưởng, nên ta xin chọn làm chút việc, đổi lấy công ăn ở.”

“Tùy ý ngươi đi.” Kỷ Liên Vũ mỉm cười gật đầu: “Đợi khi thương thế lành hẳn, ngươi có thể đi nội vụ đường nhận mấy việc chủ sự cần giúp.”

“Đa tạ minh chủ.” Cơ Cừu đứng lên cảm tạ.

Kỷ Liên Vũ đứng dậy, trong tay áo lấy ra một cuộn giấy lụa đưa cho Cơ Cừu: “Đây là bản sao của Tam Muội chân hỏa mà lão phu đã sao chép, ngươi tạm thời nghiên cứu cho kỹ, tự thân lĩnh ngộ, bất kể thế nào cũng không được truyền ra ngoài cho ai khác.”

Cơ Cừu đưa hai tay tiếp nhận, lại nói cảm tạ.

Kỷ Liên Vũ nói tiếp: “Không phải lão phu không muốn chỉ điểm, nhưng vì Tam muội chân hỏa này lão phu đã lĩnh hội mấy chục năm nhưng không có chút xíu tiến triển nào, nếu chỉ điểm lung tung chỉ sợ sẽ khiến ngươi lạc đường. Tạm thời ngươi cứ tự mình lĩnh ngộ, chớ để bụng chuyện trước mắt.”

Cơ Cừu lại nói lời cảm tạ. Hắn nhớ lại vẻ mặt của mọi người ban nãy và giọng nghiêm túc của Kỷ Liên Vũ lúc này, chỉ sợ Tam Muội chân hỏa có đẳng cấp rất cao. Dù hắn không luyện thành cũng không sao nhưng chỉ sợ mang bảo vật dễ gây họa…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]