Chậm Rãi Tiên Đồ

Chương 56: Cốt rồng


Giữa khoảng trời tuyết lớn, một nam tử chậm rãi bước đi trong màn tuyết. Hắn cô độc lẻ loi, hoa phục tả tơi, trên người vô số vết thương, đặc biệt trên vai phải có một vết máu đỏ au đã khô lại vô cùng chói mắt.

Lại nhìn mới thấy nam tử này có gương mặt rất tuấn mỹ, phong thái phóng khoáng khiến người ta cảm thấy hắn chẳng hề để ý tới tình trạng chật vật của bản thân. Nhìn tiểu thế giới toàn một màu trắng xóa trước mặt, hắn hơi nhíu mày tự hỏi: “Cũng đã qua mấy cửa rồi, rốt cuộc đâu mới là kết thúc?”

Đi hồi lâu mà vẫn không ra khỏi nơi này, cuối cùng hắn dứt khoát ngồi xuống xếp bằng trên nền tuyết, cẩn thận ngẫm nghĩ. Thay vì mù quáng xông loạn, chi bằng ngồi xuống cân nhắc mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần.

Sau khi qua mấy cửa, hắn càng hiểu rõ thêm về Thần Long cung này. Đầu tiên, nơi này dường như do rất nhiều không gian khác nhau tạo thành, hơn nữa mỗi không gian đều có một cửa ải nhất định, phải phá được ải trước mặt mới có thể mở ra cánh cổng truyền tống tới không gian tiếp theo, sau đó cứ lặp lại như vậy, về phần truyền tống đến nơi nào thì hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Như vậy một vấn đề nảy sinh đó là rốt cuộc nơi này tổng cộng tồn tại bao nhiêu không gian? Nếu chỉ có mười mấy cái thì không sao, cho dù phải phá giải toàn bộ ải thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng nếu là hơn trăm, hơn ngàn, thậm chí là hơn vạn không gian thì sao? Chỉ sợ đến tận khi hao hết nguyên thọ cũng không phá hết! Tuy nhiên, bất luận tàng bảo khố nào cũng có một điểm chung đó là: đường bí mật! Không chỉ để phòng ngừa kẻ địch mà cũng thuận tiện cho chính mình, nơi này nhất định là có đường tắt truyền tống tới chỗ đặt bảo vật, hắn nhất định phải nghĩ cách tìm ra con đường này.

Điểm đáng ngờ tiếp theo đó là tiếng nói xuất hiện lúc đầu kia. Chân Tiên giới? Long tộc? Khóe môi hắn hơi nhếch, cười châm chọc. Hẳn là nói dối! Mọi người đều biết giới vị trên Nhân giới chính là Tiên Linh giới, hay còn được gọi là Linh giới, nhưng chưa bao giờ có ai nghe thấy cái gọi là Chân Tiên giới gì đó. Như vậy, nơi này chưa chắc đã là cung điện của đại năng thượng giới mà hẳn là một giới vị khác Nhân giới do đại năng tạo nên. Dù sao thì Nhân giới cũng chỉ là tên gọi chung chung mà không phải là duy nhất, ví dụ như giới vị của bọn họ là Nhân giới – Thái Cực, như thế đương nhiên cũng sẽ có giới vị Nhân giới khác.

Mà người vẫn luôn xưng là chủ nhân của Long cung có lẽ cũng không phải chủ nhân chân chính, hơn phân nửa là người trông coi mà chủ nhân Long cung để lại. Như thế mới có thể giải thích tại sao nó không đuổi đám người xâm nhập như bọn họ ra ngoài. Về phần nó nói hoan ngênh tới lấy bảo vật, hắn không tin nửa chữ. Bảo vật do chính mình đoạt được lý nào lại chắp tay dâng cho người khác, cách giải thích duy nhất chính là hiện tại nó vô cùng suy yếu, ngay cả trục xuất bọn họ nó cũng không làm được.

Sau khi xem xét lại mọi chuyện, nam tử càng cảm thấy sáng tỏ thông suốt, hắn nhìn màn tuyết cười dài ba tiếng: “Ha ha ha, khốn cục này há có thể làm khó Cơ Hạo ta? Nếu như ngươi thực sự là rồng thì ta chính là kẻ giết rồng cuối cùng!”

Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm bùa màu vàng, nắm chặt trong tay, bùa này là bùa cứu mạng mà lão gia tử Cơ gia cho đám con cháu chữ “Thiên” bọn họ, bên trong phong ấn một pháp thuật độc môn mạnh nhất Cơ gia – “Diệt Không Quyết”. Bùa này uy lực vô cùng lớn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh dưới tình huống không phòng bị cũng sẽ bị pháp thuật trên bùa công kích mà chết.

Ban nãy, nhân lúc Hóa Xà phân tâm, hắn dùng tấm bùa này đánh lén mới giết được mụ ta. Giờ trong bùa chỉ có lại một chút uy lực, có lẽ có thể trở thành một kích cuối cùng phá giải không gian ảo diệu này.

Cơ Hạo mỉm cười nhìn tấm bùa trong tay, vô cùng tự tin, thầm nói: “ Vẫn nên tìm ra tiếp điểm không gian ở nơi này trước đã, nếu không bùa này cho dù uy lực lớn cũng chỉ là uổng công.”

Tuyết càng lúc càng lớn, không gian nơi này nghiễm nhiên biến thành một trận cuồng phong bạo tuyết.

“Bắt đầu rồi sao?”

Hắn chỉ cười, bình tĩnh đi về phía sâu nhất trong cơn bạo tuyết. Đến tận khi gió to tuyết lớn bao phủ lấy thân hình hắn, khoảnh tuyết vực này mới lại rơi vào yên tĩnh.

Tại không gian có cánh cổng vàng kim, cột sáng truyền tống dần ảm đạm và cuối cùng biến mất không chút dấu vết, toàn bộ căn phòng lại rơi vào bóng tối.

Tuy rằng Tiêu Dao gãy tay trái nhưng lại bảo vệ được tính mạng. Đối với tu sĩ vết thương như gãy xương căn bản không đáng nhắc tới, chỉ cần dùng linh khí trong cơ thể dưỡng nửa canh giờ là có thể khôi phục, hơn nữa nếu dùng tiên khí dưỡng xương như Tiêu Dao thì tốc độ lành càng nhanh hơn một chút. Cho nên nàng không sốt ruột đi xử lý cánh tay trái của mình mà cân nhắc nên xử lý thi thể Tất Phương chết vẫn nắm chặt tay mình như thế nào. Thi thể của nó không còn ở dạng nửa người nửa yêu mà đã hoàn toàn lộ ra nguyên hình: một con chim lông đỏ mỏ trắng khổng lồ. Nàng dùng tay phải gỡ vuốt thú của nó ra rồi nhìn xác nó một cái.

Sau đó nàng vỗ túi trữ vật lấy ra Tử đao bắt đầu mổ bụng Tất Phương. Đáng tiếc, nội tạng và xương cốt bên trong đều bị tiên khí đánh nát bét như hồ dán, không còn bán được linh thạch. May mà yêu đan của nó vẫn chưa bị đánh vụn, cố lắm mới bảo vệ được không tổn hao gì.

Ngoại trừ xương cốt và nột tạng, tấm da bên ngoài của nó tương đối toàn vẹn, yêu đan cùng da thú của một yêu tu trước kì biến hóa đối với một tu sĩ Kim Đan Sơ kỳ nho nhỏ như Tiêu Dao mà nói hoàn toàn là một món tiền lớn, cho nên dù có liều tới tứ chi đều gãy thì nàng vẫn cảm thấy đáng giá!

Tiêu Dao cảm thấy mỹ mãn thu yêu đan và da thú vào túi trữ vật, đặc biệt là tấm da, nếu như bảo quản không tốt thì sẽ dễ bị hư thối, đến lúc đó thì không đáng bao tiền nữa. Sau khi làm xong tất cả, nàng mới thong thả đi đến trước cánh cửa vàng kim, hơi nheo mắt cẩn thận đánh giá hạt châu tròn trịa được điêu khắc trên đó.

Nửa ngày sau nàng tụ khởi một cỗ tiên khí trong cơ thể về tay phải, cười tự nói: “Nhìn không thôi cũng chẳng hiểu được duyên cớ vì sao, đúng hay là sai, thử một lần khác biết.”

Nàng đặt tay phải trùm lên cấm chế chỗ điêu khắc hạt châu, tiên khí cuồn cuộn không ngừng đổ vào đó. Quả nhiên, cấm chế không hề kháng cự lại, tất cả tiên khí thấm vào đều bị hạt châu hấp thụ, nhất thời hạt châu bắt đầu chuyển dần từ màu vàng kim sang màu tím đẫm, đến khi ánh sáng tím chói lóa nhất trên cấm chế bắt đầu xuất hiện một vài vòng gợn nước khuấy động hai cái sau đó cấm chế biến mất.

Tiêu Dao dùng tay phải đẩy nhẹ, cánh cổng vàng kim liền mở ra, “két” một tiếng, một khe hở cỡ một người đi vừa mở ra.

“Ngươi vào đây.”

Tiêu Dao bước vào nội môn, giọng nói của lão long liền theo đó truyền đến. Nàng đưa mắt nhìn, càn khôn trong này thật khiến người ta rung động: Không gian nơi này giống như một phiên bản khác của Hư không, từ tinh thần đến tinh vân đều giống nhau không ít. Khác biệt duy nhất đó chính là trước mắt có thêm một bức rèm do hàng triệu hạt thủy tinh tạo thành, rủ từ trên cao xuống, xuyên qua bức rèm dày đặc có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một con rồng phía sau.

Đây chính là thần thú trong truyền thuyết – rồng đó sao?! Tiêu Dao không kiềm được xúc động trong lòng: Con rồng này dài phải hơn cây số, xem kích thước thì hẳn là bản thể, từ rèm nhìn ra có thể thấy sừng rồng cao chót vót, hàm răng bén nhọn, là biểu tượng cho mọi cường quyền cùng uy nghiêm. Nếu không phải nàng biết trước con rồng này đã chết thì nói không chừng sẽ bị uy nghi thần thú của nó áp đảo mà tháo chạy.

“Đúng là lão phu không nhìn lầm, ngay cả tinh thạch của tiên giới là tiên tinh mà ngươi cũng có, quả nhiên có liên quan tới “Thần Cửu”. Nói đi, gia chủ ngươi là Thần mấy?”

Ngay khi Tiêu Dao sa vào khung cảnh trước mặt, giọng nói kia lại truyền đến. Lần này, nàng nghe rõ giọng nói đó phát ra từ thân rồng sau rèm, đi cùng với đó là từng trận tiên khí uy áp. Chỉ tiếc uy áp này phát ra từ tàn thần, có thể miễn cưỡng ngăn cản tu sĩ nhân giới, nhưng nếu muốn áp chế Tiêu Dao vốn luôn hấp thụ tiên khí thì chỉ là trò cười.

Nghe nó nói vậy, Tiêu Dao cũng thấy kỳ quái: Vừa rồi lúc mình giết Tất Phương, rồi cả lúc phá cấm chế đều không dùng bất gì ngoại vật gì, không phải nó có thể cảm giác được tình hình trong Thần Long cung sao? Vì sao lại nói mấy lời mờ mịt này, hơn nữa “Thần Cửu” là ám chỉ điều gì?

Không rõ ngọn nguồn nên nàng cũng không dám tùy tiện trả lời, giả vờ bị tiên khí áp bách, run rẩy quỳ xuống nói:“Tiền bối có ý gì? Tiểu bối thực sự không rõ, xin nhờ tiền bối chỉ cho tiểu bối một con đường sáng!”

“Hừ, dưới uy áp thượng giới mà vẫn còn mạnh miệng, kể ra thì ngươi cũng là một con chó trung thành đấy, sợ lộ ra sẽ bị chủ nhân trách phạt ư? Ngươi yên tâm, xưa nay giao tình giữa lão phu và “Thần Cửu” không tệ, ngươi không cần phải cố tình giả ngu.”

Cho dù nó nói như vậy, Tiêu Dao vẫn không mở miệng, giả bộ sợ hãi, mắt lại dò xét xung quanh. Sau đó, lão long lại tiếp tục nói:

“Nghĩ mới thấy đây chính là thiên ý, lúc trước lão phu lập ra ải này là muốn tìm người có liên hệ với Chân Tiên giới, mặc dù hy vọng xa vời nhưng vẫn xem như là có hi vọng, không ngờ trời cao đối xử với lão phu không tệ, thực sự có người trả lời được. Ngươi đừng có giả vờ, ngoại trừ người Chân Tiên giới, không ai biết được kẻ thù của lão phu là ai! Cũng chỉ cỡ “Thần Cửu” mới có người tiếp ứng ở nhân giới. Nếu không phải lão phu cố ý giúp ngươi thì ngươi tưởng có thể cứ đơn giản thế mà phá được cấm chế nơi này sao? Không bắt ngươi phá thêm vài không gian mà đã thành người đầu tiên lấy được bốn chiếc đế đèn đã là ân huệ cực lớn rồi! Ngươi còn không biết thỏa mãn?!”

Lại thêm một đợt uy áp, Tiêu Dao nhíu chặt chân mày, nàng càng thêm hồ đồ: Lão long này phát hiện nàng lấy đi bốn chiếc đế đèn, nhưng lại không biết rằng nàng không phải dùng tiên tinh phá cấm chế, thế là thế nào?

Nghĩ vậy, nàng dò xét nói: “Nhưng mà tiền bối, vừa nãy tiểu bối bị ba gã yêu tu kia bắt nạt, suýt nữa thì chết...”

“Ngươi dám to gan chất vấn lão phu?!” Không gian đột nhiên chấn động, hiển nhiên lão long bắt đầu tức giận “Cũng không ngẫm lại thân phận của ngươi đi! Vì sao lão phu phải cứu ngươi? Nếu ngay cả chút năng lực đó mà ngươi cũng không có thì lấy tư cách gì gặp lão phu, chớ có quên, ba yêu kia là lão phu tiễn bước, ngươi dám vong ân phụ nghĩa?!”

“Tiểu bối không dám, mong tiền bối bớt giận.”

Tiêu Dao cúi thấp đầu, trong đầu lại ngẫm nghĩ lời nó nói, có thể nhìn ra một điểm quan trọng: Con rồng này không biết Tất Phương đã chết, nếu không sao lại nói ba yêu đã rời đi?!

Biết đế đèn đã bị lấy đi nhưng lại không biết Tất Phương đã chết, như vậy rõ ràng là khi nãy nàng giết Tất Phương rồi phá giải cấm chế cũng chính là lúc nó không theo dõi tình hình trong phòng mà chuyển sự chú ý tới nơi khác.

Lão long giảo hoạt! Rõ ràng đã chết chỉ còn dư tàn thần không có tính uy hiếp gì mà lại đùa bỡn tu sĩ nhân giới bọn họ quay vòng vòng. Chỉ sợ thần thức của nó không cách nào đồng thời giám thị toàn bộ Thần Long cung, cho nên mới lo lắng nếu ba yêu liên hợp công kích hạt châu trên cấm chế thì cấm chế sẽ nhanh chóng bị phá, nên mới lợi dụng cấm chế cưỡng chế đuổi ba yêu rời đi. Giờ lại định dùng kế lừa mình để mình hiến lực giúp nó ư? Nghĩ gì hay thế!

Mà trên thực tế, Tiêu Dao có thể nói là đã đoán trúng hơn phân nửa: Năm đó lôi long bị thương nặng rồi rơi xuống Nhân giới – Thái Cực này, biết mạng mình không còn bao lâu đồng thời vì điều kiện Nhân giới hạn chế nên không cách nào trở lại Chân Tiên giới. Dựa theo tập tục của Long tộc, nó đương nhiên phải tạo ra long lăng của riêng mình, nhưng khổ nỗi vật tư tại nhân gian quá thiếu thốn, nó hao hết thiên tài địa bảo của mình cùng với một ít tài liệu ở Nhân giới mới có thể tạo ra tòa long cung này.

Nếu xây dựng theo tiêu chuẩn ở Chân Tiên giới thì Thần Long cung này ngay cả tiên nhân Chân Tiên giới cũng có thể ngăn cản. Nhưng đến nơi này, tài liệu thiếu thốn nghiêm trọng, lại không có tiên khí hỗ trợ nên miễn cưỡng mới có thể ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh trong Nhân giới. Nhưng đột nhiên chết tha hương khiến cho lão long không cam lòng, cho nên mới lấy số nguyên thọ còn lại làm dẫn, để lại một đạo tàn thần, hi vọng có thể tìm được người liên hệ giữa Nhân giới và Chân Tiên giới để di thể mình có thể trở về cố hương. May thay cơ duyên xảo hợp lại gặp đúng Tiêu Dao trả lời được câu hỏi, sau đó là một màn vừa rồi.

Tiêu Dao đương nhiên không biết chân tướng chuyện xưa của lão long, nhưng giờ phút này nàng đã đoán được tám phần mục đích của nó, kế tiếp việc nàng cần làm là làm thế nào để cướp đi bảo vật trong xác rồng. Nàng không dám lấy cứng đối cứng, chỉ sợ nơi này còn cơ quan khác, ngộ nhỡ lão long phát cuồng, muốn đồng quy vu tận với nàng thì đúng là mất nhiều hơn được. Vậy, mình phải nói dối thế nào mới lừa được nó đây?

“‘Thần Tứ” - Ngạo Khí chân quân.”

Nàng đang lúc khốn khó thì Báo Nanh Kiếm vốn rất lâu chưa từng lên tiếng đột nhiên truyền âm. Mặc dù không biết người này là ai nhưng nàng vẫn theo đó thêu dệt một hai.

“Không dám giấu tiền bối, tiểu bối chính là thủ hạ của ‘Thần Tứ’- Ngạo Khí chân quân.”

Lão long vừa nghe, không chút hoài nghi, vui vẻ mừng rỡ:“Hóa ra là Ngạo Khí chân quân, ha ha ha, xem ra lão phu khá may mắn. Ngươi đứng lên đi, lại nói Ngạo Khí chân quân – gia chủ của ngươi đúng là một trong những bạn thân của ta, nếu là hắn thì dễ rồi. Nơi này có một tấm bùa, ngươi giúp lão phu giao cho người tiếp ứng của ngươi tại thượng giới, báo ra tục danh của ta là được. Bốn chiếc đế đèn ban nãy cứ coi như là thù lao ngươi giúp ta truyền tin đi.”

Chẳng mấy chốc một tấm bùa màu vàng bay đến trước mặt Tiêu Dao.

“Cầm lấy đi, lão phu sẽ giúp ngươi mở ra truyền tống trận.”

Lão long keo kiệt này, có mỗi bốn chiếc đế đèn thôi mà đã định đuổi nàng đi rồi, cũng chẳng chịu cho thêm vài món bảo vật. Nếu như không biết lão long này đã chết thì không lấy được bảo vật cũng thôi, nhưng vấn đề là tàn thần lão long lưu lại cũng chẳng được bao lâu, những bảo vật này có thể xem như là vô chủ, bảo nàng từ bỏ bảo vật đã gần trong gang tấc ư, đúng là rất khó đấy!

Nhưng vào lúc này, Báo Nanh Kiếm bỗng truyền âm nói tiếp:“Tiêu Dao, cô biết rồi đấy, rèn pháp bảo bản mạng phải có hai tài liệu chính, thứ nhất là phôi tài kim loại, thứ hai là xương cốt yêu thú. Kim loại thuộc tính càng cứng thì pháp bảo bản mạng càng kiên cố, tương tự xương cốt yêu thú cấp bậc càng cao thì uy lực pháp bảo bản mạng càng mạnh. Thần thú và yêu thú về bản chất không có gì khác biệt, hơn nữa nó còn là một con rồng thuộc tính Lôi...”

Tiêu Dao híp mắt, cảm giác hưng phấn trong máu ào ạt truyền tới, khát vọng biến cường cùng cảm giác kích thích khi đối mặt với nỗi sợ không tên khiến nàng nhao nhao muốn thử.

Báo Nanh Kiếm người này tuyệt đối là một tai họa! Nếu nó không nhắc tới, mình chỉ có hai phần cân nhắc đối với chuyện đoạt bảo, nhưng giờ phút này nàng đã hoàn toàn tuân theo dục vọng bản thân. Trong quá trình tu tiên đằng đẵng, liên tục sống trong tình huống rèn luyện đánh cược sinh tử, không ngừng khiêu chiến bản thân đã trở thành thú vui tiêu khiển duy nhất cho bớt đi nỗi trống vắng của nàng, nó đã khắc sâu vào trong xương tủy nàng, mà đây cũng là một phần trong đạo tâm của nàng: Khiêu chiến chi đạo!

Chỉ có người trải qua lễ rửa tội của vô số kỳ ngộ cùng hiểm nguy mà vẫn sống sót mới có thể xưng là cường giả.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chậm Rãi Tiên Đồ