Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 96: Nằm không tiến vào tám vị trí đầu, cả nước chú ý


Dịch: Tiểu Băng

***

Đại hội kiếm đạo.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Bình.

Vừa rồi Diệp Bình thi triển Thiên Lôi kiếm thuật, quả thực đã khiến mọi người giật mình.

Bây giờ mới là trận thi đấu đầu tiên, đối phương chỉ là một vô danh tiểu tốt, Diệp Bình đã dữ dằn như vậy.

Nếu gặp phải kiếm tu có tiếng thực thụ, chả phải sẽ nổ tung trời hay sao?

Trong thoáng chốc, không ít tu sĩ không khỏi run rẩy, ai nấy đều thầm cầu nguyện đừng gặp phải Diệp Bình, vì gặp làm sao đánh nổi? Chịu chết chứ còn gì?

Lý Trường Dạ bị khiêng đi.

Đại hội kiếm đạo có dược sư chuyên trách, để phòng ngừa xuất hiện trường hợp đao kiếm không có mắt, nhưng Lý Trường Dạ bị thương quá nghiêm trọng.

Khiến các dược sư đều lúng túng.

"Tiền bối, chừng nào hắn tỉnh lại, ngươi nhất định phải chuyển lời giúp ta, ta quả thật chỉ vô ý thôi, ta không hiểu ý hắn lắm, nếu ta biết tu vi của hắn kém như vậy, ta nhất định sẽ không ra tay mạnh thế đâu."

Diệp Bình kéo một dược sư, liên tục dặn dò, sợ Lý Trường Dạ ghi hận hắn.

Dù sao đi ra bên ngoài, có nhiều bằng hữu vẫn hơn, hắn không muốn tự nhiên có thêm kẻ địch.

"Tiểu hữu yên tâm, thi đấu luận võ thế này, ai cũng biết đao kiếm không có mắt, chúng ta biết tiểu hữu cũng không phải là cố ý, mong tiểu hữu yên tâm, đợi hắn tỉnh lại ta nhất định sẽ chuyển lời cặn kẽ."

Dược sư gật đầu, tiện thể an ủi Diệp Bình vài câu, để hắn đừng bận lòng.

Sau khi Lý Trường Dạ đi rồi.

Trưởng lão chịu trách nhiệm chủ trì đại hội lập tức lớn tiếng nói: "Trận đấu lôi đài số bảy mươi tám, Diệp Bình thắng."

Đám nữ tu liền hò reo ầm ĩ ngay tức khắc.

"Diệp Bình, Diệp Bình!"

"Diệp Bình sư đệ quả nhiên là tuyệt thế mãnh nam."

"Diệp Bình, Diệp Bình."

Tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, khiến rất nhiều tu sĩ hâm mộ.

Người chiến thắng trận đấu đầu, phải chờ hai canh giờ, mới tới trận thứ hai.

Hai canh giờ này chính là thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức, không để tuyển thủ phải thi đấu liên tục, ảnh hưởng tới chất lượng chiến đấu.

Diệp Bình trở về chỗ nghỉ ngơi, Lý Ngọc xuất hiện ngay tức khắc.

"Chúc mừng lão sư, chúc mừng lão sư, thắng ngay từ trận đầu."

Lý Ngọc vội vã đi tới, vô cùng phấn khích chúc mừng Diệp Bình.

"Mới thắng trận đầu thôi, có gì đâu chúc mừng."

Nhưng Diệp Bình chẳng thấy vui nổi.

Không ngờ đối thủ trận đầu tiên của mình lại là một tu sĩ quá kém, Diệp Bình càng thêm không vui.

"Lão sư, không thể nói như vậy được, dù sao đã thắng một lần thì sẽ có lần thứ hai, có hai thì có ba, Lý Trường Dạ này quả nhiên là vô danh tiểu tốt, lúc đầu ta còn lo lắng hắn là truyền nhân ẩn thế gì nữa, nhưng bây giờ xem ra, hẳn là đệ tử suy nghĩ nhiều."

Lý Ngọc nói.

Rồi nhanh chóng bồi thêm.

"Lão sư, còn có một việc, ta phải đi báo cho Đại sư bá biết."

"Chuyện gì?"

Diệp Bình tò mò, không biết Lý Ngọc tìm Tô Trường Ngự làm gì.

"Vương Lôi bỏ quyền thi đấu."

Lý Ngọc nói.

Diệp Bình không khỏi sững sờ.

"Bỏ thi đấu? Sao lại bỏ thi đấu?"

Diệp Bình không ngờ, Vương Lôi lại bỏ thi đấu.

"Lão sư, sao người không nhìn lại mình một chút vừa rồi người như thế nào? Vừa ra tay là xuất nguyên bộ Tứ Lôi kiếm thế, nói thật Đại hội kiếm đạo Thanh Châu đợt trước, đừng nói là nắm cả nguyên bộ Tứ Lôi kiếm thế, chỉ cần nắm giữ ba đạo kiếm thế là có thể đứng hạng nhất luôn rồi."

"Người vừa lên sàn là xuất cả bộ Tứ Lôi kiếm thế, ai dám trêu chọc người nữa, Đại sư bá còn là sư huynh của người, Vương Lôi bỏ thi đấu cũng là điều dễ hiểu, lên lôi đài để bị Đại sư bá đánh rớt xuống đài, chi bằng bỏ thi đấu luôn cho rồi, ít nhất còn được coi là thức thời."

Lý Ngọc lại cảm thấy Vương Lôi bỏ thi đấu là rất bình thường.

Không bỏ thi đấu, còn chờ cái gì? Chờ chết hửm?

Luận võ thôi, có cần bỏ mạng vô đó luôn không?

"Hơn nữa lão sư, đệ tử cảm thấy, tiếp theo người cũng không cần phải ngồi chờ ở chỗ này nữa đâu, chắc là những người thi đấu kế tiếp của người trên cơ bản đều bỏ thi đấu hết rồi."

Cuối cùng, Lý Ngọc còn tiếp tục bổ sung một câu.

"Chắc không? Chưởng môn từng nói, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, ngọa hổ tàng long, không chừng ta chỉ là nhất thời gặp may, gặp phải tu sĩ yếu nhược thôi."

Diệp Bình khẽ nhíu mày.

Lý Ngọc im lặng, nhìn lướt qua Diệp Bình, Lý Ngọc rất muốn nói, người không phải là Ngọa Long sao? Nhưng suy nghĩ một chút, y lại không nói.

Y cáo từ Diệp Bình, đi Mãn Giang Các tìm Tô Trường Ngự, truyền đạt chuyện này.

Không thể không nói, Lý Ngọc coi như rất không tệ, vô cùng tôn sư trọng đạo, có khí khái Nho gia, nhưng đáng tiếc, y lại chỉ là đệ tử thực tập, nói cách khác, cũng không phải là không thể thu Lý Ngọc làm đồ đệ.

Cứ thế, hai canh giờ sau.

Trận tỷ thí đầu của đại hội kiếm đạo chấm dứt, một nghìn lẻ hai mươi tư người, năm trăm linh mười trận thi đấu đã hoàn toàn kết thúc, tổng cộng có năm người bỏ thi đấu.

Trận thi đấu thứ hai được cử hành với khí thế hừng hực.

Nhưng giống như Lý Ngọc đã nói, đối thủ trận thứ hai của Diệp Bình thậm chí còn không hề lộ mặt, bỏ thi đấu.

Nghe nói lúc gã rời đi, còn vừa đi vừa mắng đại hội kiếm đạo giở trò với mình, bảo một đệ tử tông môn cấp ba đi quyết đấu với Diệp Bình, chả phải giở trò xếp đặt thì là gì!

Chẳng những đối thủ trận thứ hai của Diệp Bình bỏ thi đấu, đối thủ trận thứ hai của Tô Trường Ngự cũng bỏ thi đấu.

Nói cách khác, Diệp Bình và Tô Trường Ngự thuận lợi tiến vào vòng 256 hạng đầu.

Giờ Mùi.

Mãn Giang Các.

Lúc Tô Trường Ngự nghe được tin tức này, hắn vô cùng bối rối.

"Lại vào vòng năm trăm?"

Tô Trường Ngự thật sự kinh ngạc, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu thua ngay từ trận đầu, không ngờ lại tiến vào vòng năm trăm người mạnh nhất!

Lần mình vào vòng mạnh năm trăm lần trước chắc cũng đã sáu bảy năm.

"Vậy là khi không lại được thêm một bộ chiến bào dành cho năm trăm hạng đầu?"

Tô Trường Ngự ở trong phòng trọ, tâm tình trở nên vô cùng tốt ngay tức khắc.

Thậm chí Tô Trường Ngự còn tưởng tượng nếu mình may mắn thêm một chút, có khi còn được tiến vào một trăm hạng đầu không biết chừng!?

Phải biết rằng, phần thưởng cho một trăm hạng đầu của Đại hội kiếm đạo Thanh Châu phong phú hơn năm trăm hạng đầu rất nhiều, trường bào cho một trăm hạng đầu được đặt may riêng ở Thiên Y Các, tượng trưng cho vinh quang vô thượng.

Cứ thế, thời gian trôi qua, vèo vèo như tên bắn.

Chỉ chớp mắt, hai ngày đã qua.

Trong hai ngày này, Diệp Bình đều tới theo đúng yêu cầu, nhưng đúng như lời Lý Ngọc đã nói, cả bốn cuộc tỉ thí của hai ngày này, đối thủ của Diệp Bình đều chọn bỏ thi đấu.

Không chỉ Diệp Bình, tất cả đối thủ của Tô Trường Ngự cũng lựa chọn bỏ thi đấu.

Chủ yếu là vì Diệp Bình ra tay hãi quá, không ai chịu nổi.

Mọi người tới đây là để thi đấu luận võ, chứ không phải đi tìm chết, mặc dù biết mình đánh không lại, bọn họ vẫn tình nguyện lên sân khấu lãnh giáo một chút, học tập một chút kiếm đạo của cường giả.

Nhưng vấn đề là kiểu của Diệp Bình có phải tỷ thí đâu!

Vừa ra tay là xuất ra phiên bản Tứ Lôi kiếm thế được hiệu chỉnh mạnh hơn, thế thì bố ai chịu nổi!

Rồi cẩn thận nghĩ lại, sư đệ đã mạnh như vậy, sư huynh kia chẳng phải còn khủng khiếp hơn sao?

Nên phàm ai rút thăm trúng phải Diệp Bình hoặc Tô Trường Ngự thì đều lập tức thu gom hành lý về nhà hết.

Đấu kiểu đấy, ai thích thì thử.

Chính vì thế, Diệp Bình và Tô Trường Ngự đã tiến vào vòng mười sáu người mạnh nhất một cách không minh bạch như vậy.

Trong mười sáu người này, không chỉ Diệp Bình và Tô Trường Ngự là có tiếng.

Uy danh của Tư Không Kiếm Thiên không hề yếu, nhưng Tư Không Kiếm Thiên cũng giống như Tô Trường Ngự, chưa bao giờ xuất hiện, hai người chưa từng đấu một trận nào, vậy một đường xông thẳng vào vòng mười sáu.

Không chỉ vậy, còn có mấy người nữa cũng rất nổi tiếng.

Vương Minh Hạo, Từ Cận, Trương Càng, Vương Phi Bằng.

Bốn người này đều một đường thắng liên tiếp, hơn nữa đều có biểu hiện không tầm thường.

Nhưng những người này cộng lại vẫn chưa nổi tiếng bằng người có tên Diệp Bình.

Hiện nay, tất cả tu sĩ của Đại hội kiếm đạo Thanh Châu đều chú ý tới ba người Tư Không Kiếm Thiên, Diệp Bình và Tô Trường Ngự.

Bọn họ đang mong đợi trận đấu giữa Tư Không Kiếm Thiên và Tô Trường Ngự hoặc là Tư Không Kiếm Thiên và Diệp Bình.

Về phần mấy người Vương Minh Hạo, đều không được chú ý mấy, dù sao có ba người Diệp Bình ở đây, ai còn bận tâm tới mấy người nhỏ lẻ!

Ngày thứ ba, giờ Thìn.

Vòng thi đấu mười sáu người mạnh nhất bắt đầu.

Ai nấy đều nhìn chăm chú, nhưng đáng tiếc, Diệp Bình, Tư Không Kiếm Thiên, Tô Trường Ngự lại không bắt trúng đấu với nhau.

Vẫn như những vòng trước, người bị rút trúng là ba đệ tử dự thi bình thường, cũng là lúc tuyên cáo đến lượt bọn họ bỏ thi đấu.

Cứ như vậy, Diệp Bình và Tô Trường Ngự thành công tiến vào vòng thi đấu tám vị trí đầu.

Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, vì có sự xuất hiện của Tư Không Kiếm Thiên, nên đã được tất cả tu sĩ của Tấn Quốc chú ý từ lâu.

Thậm chí có mấy thương hội còn bắt tay với nhau, mở bàn cá cược đại hội kiếm đạo.

Làm vô số tu sĩ Tấn Quốc chửi cho.

Lúc này, trong Thanh Vân Sơn Mạch, có một bóng người xuất hiện.

Là Thập Lượng Kim.

- --o0o---

Trong khi chờ chương mới, mời đọc các bộ truyện khác của nhóm:

[Huyền huyễn, Mạt thế] Nhất Thế Chi Tôn

[Tiên hiệp, Võ hiệp] Thư Kiếm Trường An

[Khoa huyễn, Mạt thế] Đại Vũ Trụ Thời Đại

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó