Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 69: Thiên Hà kiếm thế, xuống núi


Dịch: Tiểu Băng

Phá Kiếm thức!

Phá hết tất cả kiếm thuật trong thiên hạ, chính là Phá Kiếm thức.

Sau khi minh ngộ được thông tin của kiếm thuật.

Diệp Bình không hề có vẻ vui mừng.

Mà ngước mắt lên nhìn Tô Trường Ngự ở trên vách núi.

Hắn không nói gì, nhưng trong mắt đầy vẻ kính phục.

Phá Kiếm thức này, là kiếm pháp đại sư huynh muốn truyền cho mình.

Phá hết tất cả kiếm thuật trong thiên hạ.

Nhưng muốn thật sự phá được hết tất cả kiếm thuật trong thiên hạ, thì phải thôi diễn được Vô Tận Kiếm Đồ.

Nói một cách đơn giản, là Phá Kiếm thức có thể phá giải tất cả kiếm chiêu, kiếm pháp trong Vô Tận Kiếm Đồ, nhưng nếu không thôi diễn ra được, thì cũng không phá được.

Lúc này, ở trong Vô Tận Kiếm Đồ có ba ngàn kiếm chiêu.

Gồm Tứ Lôi kiếm pháp một ngàn bốn trăm bốn mươi chiêu, Thiên Hà kiếm pháp hai ngàn bốn trăm chiêu, nhưng bởi vì có một số kiếm chiêu bị trùng, nên tổng cộng là vừa đúng ba ngàn kiếm chiêu.

Nếu có ai thi triển ba ngàn kiếm chiêu này trước mặt Diệp Bình, vậy Diệp Bình chính là tiên thiên bất bại.

Chỉ có một tình huống hắn thua, chính là song phương cảnh giới khác biệt quá lớn.

Nếu không hắn sẽ là một phương nghiền áp.

Không tồn tại kết quả nào khác.

Đến lúc này, Tô Trường Ngự cũng đã đứng trên vách núi được một canh giờ.

Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, thời gian vừa đúng.

Tô Trường Ngự ổn định tâm tình, mở miệng.

"Ngươi ngộ."

Hai chữ ấy chậm rãi truyền vào trong tai Diệp Bình.

Lời thoại này Tô Trường Ngự chuẩn bị đã lâu, thật ra dù Diệp Bình có ngộ được hay không, hắn cũng đều sẽ nói như vậy.

Dù sao ngộ hay không ngộ đều do hắn quyết định mà.

Dưới vách núi.

Diệp Bình hơi kinh ngạc.

Hắn không ngờ, mình vừa mới ngộ ra Vô Tận Kiếm Đồ, mà đại sư huynh đã biết rồi?

Đại sư huynh chả hề nhìn mình một cái nào, mà cũng biết mình ngộ được?

Cái này…

Diệp Bình đè nén sự khiếp sợ trong lòng, nhìn Tô Trường Ngự, cung kính hành lễ.

"Nhờ có sư huynh dạy tốt, đệ mới ngộ ra được."

Diệp Bình nghiêm túc nói.

Hắn biết rõ, mình có thể đột ngột lĩnh ngộ ra Vô Tận Kiếm Đồ, chín thành là nhờ có đại sư huynh hỗ trợ.

Nếu không phải nhờ đêm khuya, đại sư huynh tới chỉ điểm, e là có cho mình mấy tháng, cũng chưa chắc ngộ ra nổi Vô Tận Kiếm Đồ!

Hở?

Trên vách núi.

Tô Trường Ngự ngây người.

Ngươi lại ngộ nữa?

Ngươi thật coi ta là tên ngố?

Lúc trước ngộ ra Tứ Lôi kiếm pháp, ít nhất Tô mỗ cũng từng học qua rồi.

Nhưng vấn đề là Tô mỗ ta ngoài Tứ Lôi kiếm pháp, thì không hề học kiếm pháp nào nữa hết. Nếu nói trung thực, thì chỉ có thêm Xuyên Hà kiếm pháp kia.

Nhưng Xuyên Hà kiếm pháp ngươi cũng đã học rồi mà.

Ngươi còn ngộ ra được cái gì nữa vậy?

Tiểu sư đệ à tiểu sư đệ, ngươi đừng có ỷ vào ngươi có thiên phú cao là có thể muốn làm gì thì làm nha!

Ngươi thật không coi ta là người hả?

Trong lòng Tô Trường Ngự điên cuồng mắng mỏ.

Không phải là hắn ngạc nhiên, chủ yếu là vì hắn thấy Diệp Bình kiêu ngạo quá!

Vết kiếm thứ nhất, lĩnh ngộ ra Tứ Lôi kiếm pháp của mình, hắn nhận!

Dù sao mình cũng biết Tứ Lôi kiếm pháp thật.

Vết kiếm thứ hai, mà ngươi cũng có thể lĩnh ngộ ra kiếm pháp?

Nào nào nào, ngươi nói đại sư huynh nghe xem, ngươi lĩnh ngộ ra cái gì?

Không ngừng mắng chửi trong lòng, Tô Trường Ngự cực kỳ muốn nói ra miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.

"Vết kiếm thứ hai, đệ mất tới gần một tháng trời. Tiểu sư đệ, đệ biết mình sai ở đâu không?"

Tô Trường Ngự chắp tay sau lưng, hắn không quay lại nhìn Diệp Bình, không phải định đùa cợt gì, mà là sợ nhìn thấy Diệp Bình rồi, không nhịn được lại bảo tiểu sư đệ biểu diễn kiếm pháp mới lĩnh ngộ ra được.

Sợ nếu lỡ Diệp Bình không lĩnh ngộ ra kiếm pháp mới, lại làm đả kích sự tự tin của hắn, ảnh hưởng tới quan hệ sư huynh đệ.

Nhưng nếu như Diệp Bình lĩnh ngộ ra kiếm pháp mới thật, Tô Trường Ngự lại sợ sẽ đả kích sự tự tin của mình, thế lại càng ảnh hưởng tới quan hệ sư huynh đệ hơn.

Cho nên thà không nhìn Diệp Bình.

"Sư đệ không biết, mong sư huynh chỉ điểm sai lầm."

Diệp Bình đề nghị thật lòng.

"Ngươi quá mau."

Tô Trường Ngự đáp, giọng cực kì bình tĩnh, mang theo ngữ khí chân thật đáng tin.

"Từ ngày đệ bái nhập vào Thanh Vân đạo tông, lúc nào đệ cũng vội vội vã vã, sư huynh nhìn ra được, đệ rất muốn tu tiên."

"Đúng là, ai ai cũng muốn tu tiên, ai ai cũng muốn trở thành vì sao cực sáng trên bầu trời đêm kia."

"Nhưng con đường tu tiên, vốn dài mênh mông, không bao giờ được nóng vội. Ngươi càng nóng vội, càng không thể tiến bộ được, có những lúc phải biết cách buông tay."

"Phải biết buông bỏ, không bỏ làm sao có?"

Tô Trường Ngự bình tĩnh nói.

Diệp Bình im lặng.

Đúng vậy, nhìn lại thời gian qua, mình bái nhập tiên môn bất quá mới được chừng hai tháng, tuy rằng vẫn chỉ là bình thường, nhưng ngày nào, đêm nào cũng khắc khổ tu hành, không phải ngộ đạo thì cũng là đang trên đường ngộ đạo.

Không đi thưởng thức cái đẹp của thế gian, không đi cảm ngộ lạc thú của tu tiên, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc nhanh nhanh bước vào tiên đạo, nhanh nhanh trở nên mạnh mẽ.

Giống như một công cụ hình người, linh hồn chết lặng như gỗ.

"Sư huynh dạy rất phải, sư đệ sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại."

Diệp Bình thở dài, hắn đã nhận ra sai lầm của mình, quyết định kiểm điểm xem xét lại mình thật tốt.

"Tiểu sư đệ." Tô Trường Ngự nói tiếp.

Hắn vẫn đứng chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời.

"Vì sao ngươi tu tiên?"

Câu hỏi bất chợt của Tô Trường Ngự làm Diệp Bình không khỏi sửng sốt.

Câu hỏi nghe rất đơn giản, nhưng Diệp Bình suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không trả lời được.

"Đại sư huynh, đệ... cũng không rõ lắm. Chỉ biết tu tiên có thể kéo dài tuổi thọ, nếu như phải nêu ra một lý do, thì có lẽ là vì sự tự tại tiêu dao, vô câu vô thúc."

Im lặng suy nghĩ rất lâu.

Diệp Bình mới đưa ra câu trả lời này.

Hắn cũng không rõ lắm, vì sao mình tu tiên.

Nếu như phải trả lời.

Thì sự trường sinh bất tử là thứ vô cùng mê hoặc hắn.

Tự tại tiêu dao, cũng rất hấp dẫn.

Diệp Bình không có ước mơ xa xôi cầu được trường sinh bất tử, hắn chỉ cần sống mấy ngàn năm là đủ, muốn làm được một lần tất cả những việc mình muốn làm, không uổng công xuyên việt một chuyến.

Còn mục đích cụ thể rõ ràng, thì hắn không có.

Ít nhất, hiện giờ là không có.

Nếu phải nói, thì đó chính là đắc đạo trường sinh, tự tại tiêu dao đi.

"Tự tại tiêu dao? Vô câu vô thúc?"

Tô Trường Ngự ngẫm nghĩ kĩ lưỡng câu trả lời này, sau đó không nói gì thêm, từ trên vách núi đi xuống, không hề quay đầu lại, cứ thế bỏ đi.

"Tiểu sư đệ, ngày mốt giờ mão khởi hành, nếu như đã ngộ ra, thì hãy nghỉ ngơi hai ngày này cho thật tốt, đừng có liều mạng như vậy nữa."

Tô Trường Ngự không hề quay đầu lại, cũng không nhìn Diệp Bình, cứ thế rời đi.

Dưới ánh trăng.

Bóng hắn kéo dài, mang tới một ý cảnh khó tả.

Nhìn theo Tô Trường Ngự đi rồi.

Diệp Bình im lặng rất lâu.

Nửa canh giờ sau.

Diệp Bình phục hồi lại tinh thần.

Hắn cười nhạt, phất tay, bảo kiếm bay lên, rơi vào trong tay hắn.

"Hoàng hà chi kiếm thiên thượng lai!"

Một tiếng hô vang.

Tất cả lá khô ở sau núi Thanh Vân cuốn lên, như một ngọn sóng to, ào ào đổ vào biển lớn.

Một luồng kiếm thế khủng bố đột ngột xuất hiện.

Đây chính là Thiên Hà kiếm thế.

Lĩnh ngộ Vô Tận Kiếm Đồ, nắm giữ được ba ngàn kiếm chiêu, Diệp Bình cũng thuận lý thành chương lĩnh ngộ ra được Thiên Hà kiếm thế.

Hắn tùy tiện múa may diễn luyện một hồi, rồi mới rời khỏi sườn núi.

Đi về phòng của mình, định nghỉ ngơi hai ngày.

Cứ thế.

Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua.

Thời điểm xuống núi đã tới.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó