Cầm Đế

Chương 75: Cầm, Tử nhị đế dung hợp, siêu thần khí hiện


Tô Lạp, Hải Dương cùng Thường Hạo đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mơ hồ cảm giác được giữa Diệp Âm Trúc và Tử có một khế ước nào đấy.

Ngay khi Diệp Âm Trúc cực độ bi phẫn, bước vào trạng thái nhập ma, chuẩn bị dùng tính mạng của mình phát động vong mệnh công kích tấn công Cách Lạp Tây Tư, thì một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên trong lòng hắn.

"Đồng đẳng bổn mạng khế ước có khả năng triệu hoán lẫn nhau, cũng có thể cùng nhau chia sẻ tánh mạng. Ngươi có nguyện ý đem tánh mạng của mình hy sinh cho người kia không?"

Diệp Âm Trúc không biết âm thanh này từ đâu mà đến. Hắn cũng không cần suy nghĩ, trả lời ngắn gọn ba chữ:

"Ta nguyện ý."

Chỉ vì ba chữ đơn giản vậy thôi mà mọi thứ đều thay đổi. Phảng phất như có cá gì đó vừa mất đi, mà lại như có cái gì đó vừa đến. Diệp Âm Trúc dừng chân, nghe trái tim mình đập loạn nhịp, cảm nhận được một khí tức năng lượng dao động, một khoảnh khắc biến đổi toàn thân mà hắn chưa bao giờ gặp phải.

Dường như trái tim đang chia làm hai nửa. Hắn nghe được hai bản nhạc mỹ diệu đồng thời vang lên. Luồng năng lượng ba động tựa như dung hợp vào hắn, liên lạc linh hồn mất đi rồi nhanh chóng tái lập lại. Thân thể hắn đạt tới một cảnh giới kì diệu.

Cách Lạp Tây Tư tự nhiên cũng thấy được quang mang trắng sữa đó, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Với hắn, Tử Tinh bỉ mông còn bị bị đánh bại thì con người nhỏ bé yếu ớt kia có làm được gì. Cho dù trước kia có thể sử dụng một chút âm thanh quỷ dị, nhưng đối với hắn cũng không có ảnh hưởng nhiều.

Nguyệt thần thủ hộ vẫn tinh khiết như trước, thân thể của Tử đã biến mất, chỉ còn mỗi Diệp Âm Trúc. Dung hợp cùng chia ly, hai trạng thái bất đồng thay đổi qua lại nhanh chóng trong cơ thể hắn. Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện linh hồn của mình cùng tinh thần lạc ấn đều trở nên cường đại vô cùng. Toàn thân tràn ngập sanh mệnh khí tức cường đại bất tận, từ Bích Ti không ngừng truyền vào người hắn, điên cuồng ba động. Mỗi một lần ba động đều làm cho khí tức trong cơ thể hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Dường như linh hồn cùng tinh thần lạc ấn của hai người hết lần này đến lần khác dung hợp. Không chỉ vậy, cả huyết mạch cùng tất cả mọi thứ đều dung hợp, Diệp Âm Trúc cũng cảm giác được năng lượng trong cơ thể mình đang cường đại đến mức không ngờ.

Ngân long thành.

Ly Sát mở mắt ra. Thân thể kịch liệt run rẩy, ánh mắt kinh hãi pha lẫn mông lung dõi về phương bắc xa xôi.

"Đây năng lượng gì? Tại sao hắn lại gặp phải lực lượng kinh khủng như vậy? Hơn nữa mỗi khi sanh mạng khí tức tựa hồ tắt đi lại có một lượng tánh mạng khí tức hùng mạnh bổ sung. Rốt cuộc là có chuyện gì? Diệp Âm Trúc, ngươi đang làm gì vậy? Không phải ta đã bảo ngươi, nếu gặp phải chuyện nguy hiểm đến tánh mạng thì có thể triệu hoán ta đến sao? Chẳng nhẽ ngươi đã quên rồi?"

Diệp Âm Trúc có thể quên, có thể không. Nhưng hắn bây giờ thậm chí là không có cả thời gian để tự hỏi. Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã chạy vội đến, tạo thành một áp lực khổng lồ vây quanh hắn. Hai mắt Diệp Âm Trúc lóe ra quang mang trắng toát, ngưng thần nhìn thẳng phía trước.

Đặc thù lực lượng sinh ra đặc thù năng lượng ba động, mỗi một tia sinh mệnh năng lượng đều làm cho huyết dịch của Diệp Âm Trúc hưng phấn chạy loạn cả lên. Loại tình huống này đừng nói là hắn, cho dù là bất cứ một ai cũng chưa từng kinh quá, bích ti xuất ra sinh mệnh khí tức, hậu thuẫn mạnh mẽ Diệp Âm Trúc.

-Cách Lạp Tây Tư, xúc phạm Tử tinh tôn nghiêm, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả.

Ngay cả Diệp Âm Trúc đối với những lời do chính mình vừa nói ra cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện âm thanh của mình đã thay đổi, ngoại trừ bề ngoài vẫn như trước kia, còn thì tât cả bên trong đều thuộc về Tử. Cái kiểu kết hợp kì dị này là lần đầu tiên hắn cảm giác được.

Ánh sáng trắng nhũ từ trong cơ thể phát ra, mắt dõi về phía Cách Lạp Tây Tư. Thân thể Diệp Âm Trúc cũng phiêu phù trên mặt đất, trông như mặt trời vừa mọc, thần bí khó lường.

Trong lòng Cách Lạp Tây Tư đột nhiên cảm giác được một chút bất an đang đến gần. Hắn cảm giác được Diệp Âm Trúc toàn thân phát sáng, và ánh mắt trắng nhũ kia, làm cho hắn có một chút e sợ.Tại sao lại thế? Hắn rõ ràng chỉ là một nhân loại nhỏ bé thôi mà?

Trở tay xuất một chưởng mang theo ánh sáng trắng nhũ, Diệp Âm Trúc nghe trong tim mình vang lên một tiếng long ngâm vang dội thậm chí so với chiến tranh thần thú càng kinh khủng hơn nhiều. Một tiếng "ông" vang lên trong đầu Cách Lạp Tây Tư, làm hắn đang bước tới cũng đứng sững lại, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ. Đây là lực lượng gì? Tại sao, tại sao lại có lực lượng như vậy xuất hiện?

Tiếng long ngâm càng lúc càng mạn mẽ, Cách Lạp Tây Tư to lớn như vậy chẳng những không hề tiến lên mà còn xuất hiện một ý niệm khống chế, làm hắn từ từ lui lại phía sau.

Ông -. Hồng, lam, hoàng, thanh, kim, ngân, hắc sắc quang mang từ tim Diệp Âm Trúc bay ra. Thất thải quang mang ngưng kết giữ không trung thành một cầu vồng huyền ảo bao lấy Diệp Âm Trúc. Ngay sau đó, một cột sáng trắng từ cầu vồng xuất ra, một cổ cường đại khí tức không bút mực nào tả xiết trong nháy mắt thôn phệ cầu vồng vừa mới ngưng kết thành hình.

-Là khí tức của thập cấp thần thú.

Cách Lạp Tây Tư hoảng sợ nhìn Diệp Âm Trúc.

Bạch quang vờn quanh cổ cầm vừa xuất hiện từ thinh không trước mặt Diệp Âm Trúc. Cổ cầm hình dạng cổ lão, thân cầm màu vàng lợt thâm thúy thần bí không cách nào nhìn thấu, một vầng sáng trắng không ngừng bay ra từ cổ cầm, tựa hồ có một linh hồn bị phong ấn đang không ngừng rên rỉ. Bảy sợi dây trên thân cầm lóe lên bảy loại ánh sáng bất đồng màu sắc, tựa như bảy sắc cầu vồng mờ mờ tỏ tỏ. Cầu vồng nguyên tố ngưng tụ như suối chảy không ngừng trút vào cổ cầm.Trong phút chốc, ma pháp nguyên tố tràn ngập cổ cầm.

Cổ cầm phiêu phù bất định trước mặt Diệp Âm Trúc, nối với hắn mởi một quang mang màu trắng, phảng phất như là một bộ phận của thân thể hắn.

Thần quang nhàn nhật lóe ra, Diệp Âm Trúc tựa hồ đã mất đi ý thức, hai tay chậm rãi giơ lên. Tay phải hắn biến thành màu vàng, tay trái biến thành màu bạc, hai bàn tay tám ngón lướt trên huyền cầm.

Ông -. Tay trái khinh án, tay phải dạo đàn, một cây cầm huyền rất nhỏ màu lam khẽ ba động, nương theo giai điệu tuyệt vời ngâm khẽ. Một đạo lam quang nhè nhẹ bay ra, tựa như Diệp Âm Trúc trước kia thi triển âm nhận, nhưng cũng không phải là âm nhận, bởi vì lam quang khi rời khỏi cầm huyền tự ngưng kết thành một cột sáng màu lam mờ ảo giữa thinh không.

Xa xa Thường Hạo hít một hơi dài. Lúc này, vì ma pháp nguyên tố trong không khí đã cạn kiệt, hắn không cách nào tái sử dụng ma pháp, ngay cả Đấu Chuyển tinh di pháp trượng cũng mất đi hiệu dụng vốn có.

"Cái này tựa hồ như thủy hệ cấm chú thủy mộc niên, Âm Trúc hắn học thủy hệ ma pháp lúc nào chứ? Lại còn là cấm chú."

Thủy mộc niên là một thủy hệ tịnh hóa ma pháp cấm chú.Nó không chỉ tịnh hóa cơ thể mà còn có thể tịnh hóa luôn sanh mạng con người. Chỉ cần bị nó bao phủ, thì sẽ không có cách nào ngăn cản uy lực của nó, sinh mạng sẽ vĩnh viễn biến mất.

Thủy hệ cấm chú do một gã thần âm sư phát ra, thật là một cảnh tượng không tưởng, không còn gì để nói. Nhưng, đây chỉ mới là bắt đầu.

Ông -. Lại một tiếng vang dội. Một màu đỏ lửa từ hai bàn tay kim ngân đang run rẩy đạn cầm xuất hiện. Một cột sáng màu đỏ từ trên trời giáng xuống, hòa vào cột sáng thủy mộc niên. Một lam một đỏ, hai cột sáng hòa vào nhau càng thêm phần huyễn lệ.

"Cái này hình như là hỏa hệ cấm chú xích tinh địa ngục."

Họ Thường thiếu chút nữa cắn vào lưỡi mình, phán đoán cấm chú thật ra rất đơn giản, ma lực của ma pháp sư có thể căn cứ vào cấp bặc mạnh yếu của màu sắc ma pháp xuất hiện mà luận. Màu sắc của cấm chú vượt qua bảy sắc cầu vồng cấp bậc, hiện ra màu của nguyên tố bản thể, cũng như cửu cấp thần thú phần lớn đều có màu sắc riêng của mình, chính là bởi vì lực công kích của họ đã vượt qua sự tồn tại của cấm chú.

Ông -, ông -. Ông -, ông -, ông -, năm tiếng rồng ngâm vang vọng liên tiếp, thổ hệ, phong hệ, kim hệ, ngân long hệ cùng với hắc ám hệ, năm loại cấm chú xuất hiện giữa trời. Chúng cũng không phóng hạ xuống, bảy đan thể cấm chú mang theo quang thải vô cùng huyễn lệ,cứ như vậy huyền phù trong không trung, nhưng lại mang theo khí tức diệt thế từ không trung tập trung xuống người chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.

Một một tiếng long ngâm vang lên, là một lần Cách Lạp Tây Tư cảm giác được tim mình bị đánh một cái thật mạnh, tinh thần lạc ấn tựa hồ tùy thời đều có thể bị nghiền nát. Loại tình huống này là từ khi hắn sinh ra đến giờ mới gặp lần đầu, vậy mà những tiếng đàn ông ông đó tựa hồ như chỉ là cấm chú yểm trợ mà thôi.

Khi bảy cấm chú hình thành, mặt đất tại Vu Long Khi Nỗ Tư Lục bảy tòa long thành đồng thời chấn động. Bảy vị long thành long vương đều ngẩng đầu mình nhìn về phương bắc, bởi vì bọn họ nghe được tiếng long ngâm của cha mình.

Pháp Lam, trung tâm Long Khi Nỗ Tư lục địa, đồng thời xuất hiện bảy gương mặt già lão nhìn về phương bắc.

Một gã pháp sư già nua mặc trường bào màu bạc nghi hoặc nhìn về phía chân trời.

-Thất long vương. Chẳng phải bọn họ đang an nhàn hưởng thụ trong thất long thành sao? Tại sao bọn họ đồng thời xuất hiện tại cực bắc hoang nguyên. Người đâu? Truyền lệnh của ta, triệu tập Pháp Lam thất tháp…

Cực bắc hoang nguyên, băng quyển.

Ở nơi này, không ai ngờ được cổ cầm phát ra bảy tiếng long ngâm vang vọng kia đã khiến cho những thế lực cường đại nhất trên thế giới chú ý. Không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, mọi người chỉ biết nhìn bảy cột sáng vẫn phiêu phù giữa không trung trước mặt Diệp Âm Trúc, cùng với Cách Lạp Tây Tư ở bên trong, ánh mắt mọi người đều hiện lên thần sắc ngốc trệ.

Rốt cuộc đó là cây cầm như thế nào a! Bảy tiếng đàn, bảy tiếng long ngâm, cũng là bảy cấm chú, có vầng sáng trắng bao quanh, phong thái của Diệp Âm Trúc lúc này thật bất khả tư nghị. Pháp bào trắng toát, khí tức cao quý ưu nhã, mắt sáng như sao trời, toàn thân tỏa ra vầng sáng trắng. Lúc này hắn làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng.

Bảy cấm chú hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ. Cho dù là Cách Lạp Tây Tư cũng run rẩy. Thập cấp thần thú, cho dù hắn có phòng ngự cực hạn, cấm chú miễn dịch cũng không có nghĩa là có thể miễn dịch hỗn hợp cấm chú cường đại. Bảy âm phù hay chính là bảy cấm chú, nếu cùng do một cầm khúc phát ra, vậy hắn sẽ phải đối mặt với cái gì?

Khóe miệng Cách Lạp Tây Tư rỉ máu, bảy tiếng đàn vang lên đã làm tinh thần lạc ấn của hắn bị thương, đồng thời tổn thương nặng nề tâm mạch của hắn. Rõ ràng, cho dù không có bảy cấm chú xuất hiện uy hiếp, chỉ cần bảy âm thanh như vậy thôi cũng đủ là hắn thất thủ. Sự sợ hãi đã làm hắn không còn bảo trì được tinh thần lạc ấn hoàn mỹ phòng ngự nữa.

Bảy tiếng đàn tắt lúc nào không ai hay, hai tay Diệp Âm Trúc cũng không còn tòa ra ánh sáng kim ngân. Hắn ôm cổ cầm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống chiến tranh cự thú khổng lồ. Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:

-Thần phục hay là chết?

Thanh âm trầm thấp, rõ ràng vang lên giữa không trung, thức tỉnh nhóm Tô Lạp cùng chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.

Hỗn hợp cấm chú, cho dù đã sống ngàn năm như Cách Lạp Tây Tư cũng là lần đầu tiên chứng kiến hỗn hợp cấm chú kinh khủng như thế a! Khí tức uy nghiêm vô hình tỏa ra, phảng phất tồn tại một áp lực khủng khiếp, làm hắn ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Cho dù đã khôi phục lại sự tự tin, hắn cũng không dám chắc có thể chống đỡ bảy cấm chú cường đại vừa rồi hay không. Khí tức hắn trở nên yếu ớt, chính là do sự sợ hãi từ nội tâm hắn phát ra. Có thể phát ra bảy loại cấm chú, khống chế cấm chú ngưng tụ giữa thinh không, đây là lực lượng gì? Chẳng lẽ nhân loại trước mắt thật ra là thần sao? Ngoại trừ thần thánh trong truyền thuyết xa xưa, Cách Lạp Tây Tư không tưởng tượng ra còn có ai có thể có lực lượng kinh khủng như vậy.

Diệp Âm Trúc tựa hồ không thèm để ý câu trả lời của Cách Lạp Tây Tư. Chỉ cúi đầu nhìn cổ cầm đang lóe ra quang mang trắng toát trong lòng mình, trong mắt toát ra vẻ trầm tư.

-Cái này…, có thể hay không cho ta một lần cơ hội? Ta thề sẽ vĩnh viễn ở lại dưới băng quyển. Vĩnh viễn không xuất thế…

Cách Lạp Tây Tư trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn.

Không thèm mở miệng, Diệp Âm Trúc chỉ giơ cổ cầm lên, hai tay chậm rãi án lên dây đàn, bảy quang mang biểu trưng cho bảy đan thể cấm chú cơ hồ xuất hiện lại giữa thinh không. Chỉ cần có một chút hiểu biết về ma pháp cũng có thể biết một khi những nguyên tố này hoàn toàn hỗn hợp lại thì sẽ không thể nghịch chuyển được nữa.

-Thần phục, ta thần phục.

Cách Lạp Tây Tư run rẩy kịch liệt, cơ hồ điên cuồng rống lên biểu đạt sự trung thành của mình.

Bảy đan thể cấm chú cơ hồ sắp tiếp xúc trong nháy mắt ngừng lại. Trong quang ảnh lẫn lộn, tựa hồ đã sinh ra một chút biến hóa. Nhưng chúng quả thật đã ngừng lại. Có thể đồng thời thao túng bảy cấm chú, cần tinh thần lực phải rất mạnh. Không chỉ thế, lại khống chế rất chính xác, ngay khi chúng chuẩn bị dung hợp có thể trong nháy mắt đình trệ lại, thật là tinh thần lực cường đại. Lúc này đây, Cách Lạp Tây Tư đã tâm phục khẩu phục.

Hắc sắc khí lưu trong nháy mắt thu lại, chiến tranh cự thú khổng lồ biến mất, chỉ còn một tráng hán thân cao ba thước đứng sừng sững. Chỉ bất quá, lúc này trên mặt hắn không còn một chút nào kiêu ngạo nữa, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch. Hắn thậm chí không dám chùi đi vết máu nơi khóe miệng, sợ hãi đứng im như trời trồng, e dè nhìn bảy cấm chú có thể tùy thời rớt xuống, không dám lên tiếng.

-Nếu đã chọn thần phục, ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào?

Diệp Âm Trúc thanh âm trở nên lạnh như băng, từ đôi mắt trong suốt của hắn, Cách Lạp Tây Tư thấy được một tia sát ý băng giá.

Thân là tối cường đại phòng ngự ma thú! Cách Lạp Tây Tư dù sao cũng có chút không cam lòng thần phục, nhưng lúc này hắn đành vì tánh mạng của mình mà đưa ra quyết định gian nan này. Hắn không muốn chết, sanh mạng chỉ có một, chẳng phải là rất quý giá sao? Đối với hắn mà nói, thập cấp thần thú tôn nghiêm có cao quý tới đâu, cũng không thể so với tánh mạng. Người trước mặt hắn với cổ cầm trong lòng quả thật quá đáng sợ.

Cắn răng, Cách Lạp Tây Tư cung kính đáp:

-Ngài muốn ta thành lập huyết khế hay cống hiến linh hồn chi hỏa?

Hai sự lựa chọn, một nhắm vào nhân loại, một nhắm vào ma thú. Diệp Âm Trúc thậm chí không thèm nghĩ, thản nhiên nói:

-Hiến tế linh hồn chi hỏa của ngươi. Từ nay về sau, ngươi trở thành tử tinh tọa kỵ, làm một hộ vệ trung tâm một lòng vì chủ.

-Dạ.

Nếu đã lựa chọn, Cách Lạp Tây Tư không dám do dự, khẩu khí phục tùng nhưng trong mắt lóe ra ánh mắt không cam lòng. Hắn hé miệng, một ngọn lửa màu trắng chói mắt từ trong miệng bay ra, phiêu đãng về phía Diệp Âm Trúc. Hắn mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không có bao nhiêu thù hận, trong thế giới ma thú, cường giả vi tôn. Bất luận trở thành người hầu của Diệp Âm Trúc cường đại nhân loại này hay trở thành tọa kỵ của Tử tinh bỉ mông, đối với hắn mà nói cũng không hoàn toàn ủy khuất.

Cách Lạp Tây Tư linh hồn chi hỏa, không biết mạnh so với băng cực ma viên chênh lệch nhiều ít thế nào, nhưng quang mang màu trắng rõ ràng là cửu cấp ma thú không thể so sánh.

Ngay khi hỏa diễm bạch sắc sắp bay tới Diệp Âm Trúc, một cảnh tượng kì dị xảy ra. Thân thể cao lớn của Diệp Âm Trúc đột nhiên tách ra làm hai giữa không trung. Lúc trước Tử dung nhập vào trong cơ thể hắnbây giờ cũng từ thân thể hắn tách ra.

Tử toàn thân xích lõa, hai mắt nhắm chặt, toàn thân tản ra một tầng khí tím mãnh liệt, những vết thương nham nhở trên thân thể cũng đã biến mất. Chỉ còn một thân thể toàn vẹn, tỏa ra quang mang màu tím lóng lánh, mạnh mẽ.

Tử hé miệng, hút lấy ngọn lửa màu trắng vào người, một chùm sáng chói mắt từ Tử phóng ra, khi linh hồn chi hỏa thiêu đốt trước ngực hắn, màn sương tím quanh người hắn cũng từ từ ngưng tụ lại thành tử tinh khải giáp, vững vàng bảo vệ thân thể hắn.

Thân thể Cách Lạp Tây Tư run rẩy kịch liệt. Sắc mặt càng thêm trắng bệch, như không còn chút máu. Hiến tế linh hồn chi hỏa, đối với bản thân ma thú là đả kích rất lớn, ma thú càng cường đại, thống khổ gặp phải càng nhiều. Hơn nữa, lúc trước tâm huyền của hắn đã bị chấn thương, lần này lại chạm vào vết thương, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Sau khi hấp thụ thập cấp thần thú linh hồn chi hỏa, Tử chậm rãi mở mắt ra, không nhìn đến Cách Lạp Tây Tư, mà dùng hai con mắt màu tím tràn ngập tình cảm nhìn Diệp Âm Trúc, thở dài một tiếng

-Âm Trúc, ngươi đâu cần phải chịu khổ như thế?

Giữa không trung nhìn xuống, Diệp Âm Trúc trên người cũng tỏa ra quang mang màu tím, mỉm cười

-Tử, ngươi quá lời rồi, chúng ta có sinh mệnh liên hệ, nếu một người tử vong, người còn lại cũng sẽ bị thương tổn rất lớn.

Tử cười khổ nói:

-Là ta lừa ngươi thôi! Ta sợ ngươi lúc gặp nguy hiểm không chịu gọi ta về bảo vệ ngươi. Ai ngờ được ngươi lại trả cái giá lớn như vậy để cứu ta.

Diệp Âm Trúc cười lớn

-Vì huynh đệ đồng tâm mà. Bây giờ chúng ta chẳng những đồng tâm, thậm chí đồng thể luôn, ngươi có một nửa tánh mạng của ta, ta không phải cũng có rất nhiều tử tinh huyết mạch của ngươi sao? Đã là huynh đệ, những câu cảm kích không cần phải nói nhiều. Người còn nhớ khi chúng ta vừa rời khỏi Bích Không Hải không? Khi đó, ta chẳng phải đã nói sẽ bảo vệ ngươi sao?

Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa khoát tay phải, bảy cấm chú vô cùng cường đại giữa không trung theo cái khoát tay đó mà biến mất vô thanh vô tức.Ma pháp nguyên tố khôi phục như bình thường, tất cả áp lực cũng trong khoảnh khắc hóa thành hư không.

Hai người chậm rãi hạ xuống mặt đất, cổ cầm trong lòng Diệp Âm Trúc lóe sáng, hóa thành một vầng sáng trắng, hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể hắn. Ít nhất bên ngoài, nhìn Diệp Âm Trúc lúc này hoàn toàn không có tổn hao gì, ngay cả tinh thần cũng khôi phục trạng thái tốt nhất.

Tử lạnh lùng nhìn Cách Lạp Tây Tư, Cách Lạp Tây Tư cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Đã hiến tế linh hồn chi hỏa, cho dù là thập cấp thần thú, cũng phải hoàn toàn nghe theo chủ nhân khống chế. Nếu Tử muốn hắn chết, chỉ cần một tia suy nghĩ đơn giản là đủ. Cho dù lực phòng ngự cường đại đến đâu cũng vô pháp phá trừ linh hồn khống chế.

-Chủ nhân.

Âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ Cách Lạp Tây Tư cao ba thước, thực sự nghe có chút tức cười.

Tử hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, lục mang tinh màu tím xuất hiện giữa thinh không, bao phủ Cách Lạp Tây Tư, quang mang chợt lóe, hắn đã biến mất. Một tiếng động vang lên, Thiên Sử Thán Tức của Tô Lạp rơi xuống đất.

Khi Cách Lạp Tây Tư biến mất, nụ cười của Diệp Âm Trúc vụt tắt. Bàn tay to lớn của Tử nắm vai Âm Trúc, dìu hắn đi.

-Âm Trúc.

Tô Lạp cùng Hải Dương đồng thời kinh hô, Thường Hạo cũng có phản ứng, ba người lập tức xông tới. Từ khi Diệp Âm Trúc bắt đầu ma hóa đến những sự tình phát sinh sau này, kỳ thật cũng không có tiêu hao nhiều thời gian. Bọn họ đều không hiểu được, giữa Diệp Âm Trúc và Tử trong lúc đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì.

Tử phẩy tay:

-Không nên, muốn quấy rầy hắn,để cho hắn nghỉ ngơi đi. Hải Dương, phiền ngươi chiếu cố Âm Trúc.

Vừa nói, hắn đặt Âm Trúc tựa vào ngực Hải Dương. Chỉ có hắn mới chánh thức hiểu được xảy ra cái gì, thậm chí so với Diệp Âm Trúc,bản thân còn muốn hiểu nhiều hơn.

Chậm rãi đứng lên, cảm thụ cảm giác được sống lại thật tuyệt vời, Tử trong lòng thầm than

-Âm Trúc a Âm Trúc, ta thiếu ngươi một mạng. Tính mạng của ta vốn là của ngươi. Từ nay về sau, chúng ta không còn là đồng đẳng khế ước nữa. Lấy thân phận tử tinh bỉ mông, ta đem linh hồn của mình ra thề, chỉ cần ta còn sống trên đời, dù lên núi đao, xuống chảo dầu, cũng quyết thực hiện mọi ước nguyện của ngươi.

Sự cường hãn của thập cấp thần thú quả thật vượt qua khả năng đối kháng của bọn hắn. Thập cấp cùng cửu cấp chênh lệch tuyệt đối là như trời với vực. Như khi trận chiến lúc nãy mới bắt đầu, Tử biết được sự cường hãn của Cách Lạp Tây Tư cho nên hắn chỉ có thể cố gắng dùng lực lượng cuối cùng – "thấu chi năng lượng" ngăn trở Cách Lạp Tây Tư, tạo cơ hội cho bọn Diệp Âm Trúc tranh thủ đào tẩu.

Nhưng Diệp Âm Trúc không bỏ rơi hắn. Mọi người cũng không ai bỏ rơi hắn. Mỗi người đều thể hiện thực lực cường đại, phát động mấy cấm chú công kích cường hãn, đối mặt với chiến tranh cự thú siêu cấp phòng ngự. Đáng tiếc thần thú phòng ngự quá lợi hại, cho dù là cấm chú cũng không làm được gì. Sự cố gắng của bọn họ hoàn toàn là phí công. Rốt cuộc, Tử vì dùng thấu chi năng lượng quá độ ngạnh tiếp đòn công kích mạnh mẽ của Cách Lạp Tây Tư mà bị thương trí mạng. Bỏ qua những va chạm bên ngoài, công kích chính thức thuộc về thập cấp ma thú là vầng sáng trắng từ cái sừng độc nhất của nó phát ra. Tử hoàn toàn trúng trọn một đòn công kích, cho dù là thể chất tử tinh bỉ mông đích cũng không thể sống sót. Hắn lợi dụng tia sinh mệnh cuối cùng của mình che chở cho bọn Diệp Âm Trúc khỏi ảnh hưởng của dư ba sinh ra do va chạm giữa ngân long hy sinh, Tô Lạp công kích và Cách Lạp Tây Tư.

Khi đó, Tử biết mình chết chắc rồi. Sanh mệnh dần dần cạn kiệt, hắn cảm giác được rõ ràng tánh mạng của mình đang trôi dần vào hư không. Hắn cũng cảm giác được linh hồn Diệp Âm Trúc truyền đến một nỗi bi thương vô tận. Hắn rất nhanh cảm giác được trước mắt mình là một vùng tăm tối vô cùng.

Khi Diệp Âm Trúc nghe được âm thanh uy nghiêm kia, Tử kỳ thật cũng nghe được. Một chút linh hồn còn chưa tiêu tán của hắn nghe được. Âm thanh trang nghiêm kia nói với hắn một câu: "Ngươi còn sống được hay không, là do đồng bọn của ngươi quyết định." Không phải thần minh gì cả, mà là âm thanh của đồng đẳng bổn mạng khế ước. Trước khi thanh âm này xuất hiện, ngay cả Tử cũng không biết đồng đẳng bổn mạng khế ước còn có thể sinh ra tình huống kỳ lạ như thế. Ngay sau đó, hắn nghe được âm thanh của khế ước hỏi Diệp Âm Trúc cùng với câu trả lời không chút do dự của Diệp Âm Trúc. Khoảnh khắc đó, Tử phát hiện linh hồn trước giờ luôn kiên định của mình đang run rẩy, là bởi vì cảm kích mà run rẩy. Khi đó hắn đã biết,đồng đẳng bổn mạng khế ước cải tử hồi sinh đại pháp lực phải trả giá như thế nào. Diệp Âm Trúc cũng biết. Tin tức đó đồng thời xuất hiện trong sâu thẳm linh hồn của hai người.

Nếu một người chẳng may chết đi mà muốn sống lại, người kia phải hy sinh một nửa tính mạng của mình. Nếu nói Diệp Âm Trúc có thể sống trăm năm, thì một khi giúp Tử sống lại, hắn sẽ chỉ còn sống được năm mươi năm.

Cứu mạng người mặc dù khó khăn, nhưng rất nhiều người tại thời khắc mấu chốt vẫn sẵn lòng chìa tay ra giúp đỡ. Nhưng nếu có thể hy sinh tính mạng của mình để cứu người, hỏi còn được mấy người tiếp tục đây? Nhất là không chút do dự mà ra quyết định, hỏi ai làm được? Diệp Âm Trúc làm được. Trong khoảnh khắc đó, Tử biết, nếu chính mình còn có thể tiếp tục sống sót, mình sẽ không còn cùng Diệp Âm Trúc là quan hệ huynh đệ đơn thuần nữa. Cả hai sẽ không ngang hàng, đồng đẳng bổn mạng khế ước sẽ biến thành chủ tớ bổn mạng khế ước. Điều này không phải khế ước ước thúc hắn, mà là hắn tự mình lập ra ước thúc cho chính mình.

Sao khi tinh thần tỉnh táo lại, Tử rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường. Bởi vì thân thể hắn đang xích lõa, nên hắn trước sau vẫn mặc bộ tử tinh khải giáp. Hắn đi nhanh về phía xa xa, trong chốc lát đã đem Địch Tư và Mạt Kim Tư quay lại.

Hai vị hoàng kim bỉ mông bị thương rất nặng. Ba phần xương cốt bị đoạn liệt hoàn toàn. Chiến tranh cự thú quả đáng sợ. Ngay cả bọn họ là cửu cấp ma thú, phòng ngự cực mạnh hoàng kim bỉ mông cũng không chống được. Nhưng hoàng kim bỉ mông dù sao cũng là hoàng kim bỉ mông. Bọn họ vẫn còn sống, khả năng phòng ngự cực mạnh của họ đã cứu bọn họ một tánh mạng. Lúc này chỉ là hôn mê mà thôi.

Tử đem thân thể Địch Tư và Mạt Kim Tư để cùng một chỗ, cũng không có trị liệu cho bọn họ. Bởi vì hắn đã cũng biết cốt cách của bỉ mông cự thú. Hoàng kim bỉ mông tự thân tự thân có năng lực khôi phục cường đại. Dù vậy, hai vị hoàng kim bỉ mông cũng phải mất một thời gian dài mới có thể khôi phục được phong thái như trước.

Khuôn mặt cương nghị của Tử lộ ra một tia tiếu ý, ít nhất, hai thuộc hạ trung thành của mình còn sống, còn sống là còn hy vọng.

Không lâu sau ba băng cực ma viên lần lượt tỉnh lại. Khi mở mắt ra, bọn chúng phát hiện trận chiến đã kết thúc. Thân thể cao lớn của Tử vẫn đứng đó như trước làm bọn hắn hiểu được kết quả của trận chiến. Vội vàng hướng về phía Tử sợ hãi quỳ xuống nhận tội. Tử cũng không có trách bọn họ. Lâm trận hôn mê cũng không phải là do bọn họ. Đối mặt cao cấp ma thú ai mà chẳng sợ hãi, nhất là thực lực chênh lệch quá lớn như thế.

Diệp Âm Trúc nằm trong lòng Hải Dương ngủ say. Tô Lạp mặc dù rất mệt mỏi, nhưng ai nói cái gì cũng không chịu nghỉ ngơi, chỉ là quanh quẩn bên Diệp Âm Trúc, lẳng lặng nhìn hắn. Thường Hạo cũng như thế canh chừng Mã Lương. Trong tất cả mọi người, Thường Hạo là người ít mệt mỏi nhất.

Không biết từ lúc nào, xích tinh hồng linh đã từ vết nứt trên mặt băng chui ra. Ngay từ đầu trận chiến, tinh linh cổ quái này đã bỏ chạy, chẳng biết đi đâu. Khi biết trận chiến kết thúc rồi mới lặng lẽ đi ra. Cửu cấp ma thú còn bị đánh trọng thương, tự nhiên không ai trách cứ chuyện một tứ cấp tạm thời tránh lui. Ngay việc quay lại cũng chứng minh hắn cũng không phải hạng lâm trận bỏ chạy.

Mất đi uy áp của chiến tranh cự thú, hồng linh có vẻ nhanh nhẹn hơn. Vừa xuất hiện, hắn đã chuyên chú, không ngừng phá băng, tựa hồ đang tìm cái gì đó.

Lúc này, Tử đứng cách Diệp Âm Trúc không xa. An Kỳ lẳng lặng đứng đó. Nhìn nàng tư dung kiều mỵ động lòng người, trong mắt Tử ánh mắt lại trở nên cô đơn rất nhiều.

-Nếu đã tỉnh rồi, cần gì phải làm bộ nữa?

Thanh âm lạnh lẽo từ Tử phát ra. Lúc này, hắn đứng ngăn giữa An Kỳ và Diệp Âm Trúc.

Khẽ mở mắt, ánh mắt An Kỳ tựa hồ có chút ngưng đọng, tay phải chống xuống đất, mượn thế bật dậy. Thân thể nàng thon thả, mềm mại, phảng phất như không có chút sức nặng nào, nhẹ nhàng đứng lên.

-Ngươi trước sau vẫn thế, không có chút nào tình cảm a. Bất quá ngươi có thể nói ta nghe làm sao ngươi biết ta đã tỉnh lại?

Đáy mắt Tử hiện lên một tia khác thường. Lạnh nhạt nói:

-Từ khi Âm Trúc đem ngươi giao cho ta, ta lúc nào cũng chú ý đến sự biến hòa trong tinh thần lực của ngươi. nếu ngay cả tinh thần của ngươi từ phân liệt hồi phục lại mà ta còn không biết thì ta cũng không xứng là hậu duệ của tử tinh nhất tộc.

Ánh mắt An Kỳ đột nhiên phát lạnh, khí tức âm u bao quanh thân thể

-Vậy ngươi muốn thế nào? Giết ta? Bây giờ là cơ hội tốt nhất của ngươi đó. Pháp lực của ta còn lại không đủ ba thành,nếu ngươi bây giờ ra tay, ta không phải đối thủ của ngươi. Ra tay đi.

Tử lắc đầu.

-Ngươi đi đi.

An Kỳ sửng sốt. Nàng không nghĩ tới Tử trả lời mình chỉ ba chữ đơn giản như vậy.

Tử chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía An Kỳ.

-Thừa dịp ta chưa đổi ý, ngươi đi đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

An Kỳ nhìn bóng lưng Tử rộng rãi, trong mắt lóe ra thần tình cực kỳ phức tạp. Những gì đã qua trong khoảng thời gian này, hết thảy không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Nguyên lai, An Kỳ lúc công kích tâm tạng Diệp Âm Trúc bị thần khí khô mộc long ngâm cầm phản chấn tinh thần lực. Tạo thành tinh thần mãnh liệt cắn trả, dẫn đến tinh thần phân liệt, trí lực trở về như khi mới trăm tuổi. Tinh linh trăm tuổi tương đương với loài người mười tuổi. Cho nên nàng thể hiện ra sự ngây thơ của mình.

Tử đem đến cho An Kỳ cảm giác an toàn. Khi tinh thần phân liệt, sau khi tỉnh lại, người đầu tiên mà nàng thấy là hắn, cảm được sự an toàn hắn đem đến cho mình. Chỉ là hôm nay đối mặt chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, mắt thấy Tử đã bị thương tâm tính thiện lương của An Kỳ đau đớn, vô thức sử dụng thực lực chân chánh của nàng. Cường đại hắc ám cấm chú phải tiêu hao tinh thần lực rất lớn. Huống chi là một song trọng hắc ám cấm chú. Cho dù nàng là tử cấp bát giai ma pháp cao thủ tinh thần lực cũng tiêu hao gần như toàn bộ. Nàng nguyên vì tinh thần lực cắn trả mà tinh thần phân liệt. Nay dưới tình huống cạn kiệt tinh thần lực, không còn sự đối kháng lẫn nhau giữa các luồng tinh thần lực, tinh thần ấn một lần nữa dung hợp, khôi phục trí nhớ. Nhưng trí nhớ khôi phục không có nghĩa là nàng quên hết những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian qua. Những chuyện xảy ra suốt dọc đường đi cùng Tử không những không mất đi sau khi khôi phục trí nhớ, còn khảm chặt vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn nàng.

-Tử.

An Kỳ kêu lên một tiếng. Khí tức âm lãnh trên người nàng đột nhiên biến mất. Ngay cả thanh âm của nàng cũng trở nên ôn nhu

-Ngươi không muốn nói gì với ta nữa sao?

Tử không quay lại, nhàn nhạt nói:

-Nếu sau này gặp lại Âm Trúc. Hy vọng ngươi không thương tổn hắn, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Một tia cười khổ treo trên khóe miệng An Kỳ

-Ngươi nên biết, ta có thể thương tổn một cao thủ có thể xuất ra bảy đại cấm chú sao? Ngươi cũng đánh giá ta cao quá rồi đó. Nguyên lai, ngươi chỉ xem ta như một phạm nhân mà Diệp Âm Trúc nhờ ngươi canh chừng thôi sao?.

Tử im lặng, đứng như trời trồng.

-Có thể nói cho ta biết, trong lòng ngươi đã từng thích ta qua chưa? Cho dù chỉ là một chút thôi.

An Kỳ đột nhiên có chút kích động hỏi.

Bóng lưng Tử rõ ràng trở nên cứng ngắc một chút, nhưng hắn vẫn không trả lời.

An Kỳ có chút cầu khẩn:

-Cho dù thích ta như thích một muội muội cũng không có sao?

Không gian như ngưng đọng lại. Tử tựa hồ có chút bất đắc dĩ gật đầu.

An Kỳ trên mặt vui vẻ

-Nói như vậy là có. Ta đi, ta đi dù thật lòng ta không muốn.

Phảng phất nhớ tới điều gì đó, ánh mắt nàng bất chợt dõi về phương nam.

-Nếu ngươi thích hắn, tại sao ngươi lại đi. Ngươi chờ hắn giữ ngươi lại sao?

Không biết từ lúc nào, Tô Lạp đã tới cạnh An Kỳ.

Sau khi An Kỳ tỉnh lại, Tô Lạp lúc nào cũng chú ý nàng. Bởi vì hắn sợ An Kỳ đối với Âm Trúc làm điều bất lợi, cho nên một mực theo sát canh chừng. Khi đã xác định An Kỳ sẽ không gây nguy hiểm cho Diệp Âm Trúc mới trầm tĩnh lại. Lại nghe được Tử và An Kỳ đối thoại, hắn không khỏi liên tưởng đến rất nhiều chuyện của mình, nhịn không được mới lên tiếng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cầm Đế