Cầm Đế

Chương 74: Thi triển công kích bằng ánh sáng chói lòa


Cửu cấp thượng vị ma thú dù chênh lệch so với thập cấp thần thú vẫn là rất lớn, nhưng là tồn tại ở mức cửu cấp thượng vị, đặc biệt là cửu cấp thượng vị ma thú Hoàng Kim Bỉ Mông càng hoàn toàn dựa vào sức mạnh a! Lúc hai đạo kim sắc cự đại thân ảnh hoành không xuất thế, toàn lực xông tới đối thủ, cự đại thân thể như viên đạn pháo, mau theo sức mạnh triệt để bạo phát sau khi cuồng bạo, nhất vãng vô tiền va vào thân thể chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Ầm, đất động núi rung. Hai tiếng ầm ầm tựa hồ vang lên cùng một lúc, Mạt Kim Tư và Địch Tư dùng toàn bộ sức mạnh của họ đồng thời va vào hai bên vai của Cách Lạp Tây Tư. Chớp mắt, dù là Cách Lạp Tây Tư tồn tại đỉnh cao của chiến tranh cự thú, thân thể cùng hoàn toàn dừng lại. Âm thanh xương gẫy vỡ từ thân thể hai Hoàng Kim Bỉ Mông vang lên rõ rệt, nhưng, bọn họ vẫn vậy không lùi bước, chỉ có kim sắc hỏa diễm của Hoàng Kim Bỉ Mông với hình thế kịch liệt vô bỉ bùng cháy lên, đấy đã không chỉ là bùng cháy của sức mạnh, mà là bùng cháy của sinh mệnh và linh hồn. Hào hùng sao, Hoàng Kim Bỉ Mông. Xem chết như về, khiến họ phát huy ra sức mạnh cường đại siêu việt cả dĩ vãng, bọn họ dùng thực lực của mình chứng minh sự cường hãn của Bỉ Mông cự thú, nắm tay to lớn, ở thân thể họ chớp mắt giận giữ bay lên phía trước, đồng thời phá khai hắc sắc khí lưu trong không khí, trùng trùng oanh kích vào thân thể Cách Lạp Tây Tư. Cú đánh do Hoàng Kim Bỉ Mông sau khi tiến vào cuồng hóa trạng thái toàn lực oanh kích ra, tuyệt đối có thể so sánh với cấm chú, xuất hiện cùng với thân thể bọn họ bay ngược ra sau, Cách Lạp Tây Tư kêu lên đau đớn, thân thể to lớn tràn ra hắc quang cường liệt, ở hai bên vai hắn, đều có cự đại lân giáp cứng rắn vô bỉ nay xuất hiện vết nứt. Thập cấp thần thú cũng không phải là thần, dưới một kích liều chết của hai Hoàng Kim Bỉ Mông, cuối cùng hắn cùng bị thương nhất định. Nhưng, va chạm của chiến tranh cự thú đích vẫn không ai có thể ngăn trở, theo âm thanh xương cốt gẫy nát, hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông đã bay ngược lại ngoài 100 mét, mà thân thể cường hoành cao đến 100 mét của hắn chỉ là dừng lại một chút, rồi lại xung kích tiếp, lần đầu tiên, hắn đối diện với chính Tử, hiện ra bản thể Tử Tinh Bỉ Mông và trong tay hắn là Tử Tinh cự kiếm cường hoành. Động tác của Tử và thuộc hạ của hắn đều rất đơn giản, song thủ nắm chặt Tử Tinh cự kiếm, cơ thịt nứt vỡ lúc trước sau khi vì cố gắng trả giá để chuyển hóa bản thể, tựa hồ đã hoàn toàn kín miệng, hai cánh tay thô tráng đưa Tử Tinh cự kiếm lên cao, thậm chí đã vượt quá độ cao của độc giác của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, đối mặt với tồn tại cường đại đã từng uy hiếp đến địa vị của tổ tiên thời kì viễn cổ, Tử bùng cháy lên ngọn lửa sức mạnh cường đại nhất của mình, huy động cự kiếm trong tay hắn. Đồng thời vào lúc Tử hành động, từ trên vai hắn, hai đạo thân ảnh đồng thời bay lên, giống như lưu tinh bay đến phía trên đỉnh đầu Cách Lạp Tây Tư. Đấy là hai con người, so với thân thể Cách Lạp Tây Tư đánh nhau với Tử, xem ra bọn họ bé nhỏ như vậy, cũng như hai con nhặng xanh, vô pháp khiến Cách Lạp Tây Tư chú ý. Bạch sắc quang mang chói mắt, từ trong tay Diệp Âm Trúc bên trái sáng lên, toàn bộ Trúc Đấu Khí vào lúc này hoàn toàn quán chú vào trong thanh kiếm thần khí Nặc Khắc Hi, bạch quang chói mắt ấy, là ánh sáng rực rỡ của độc giác của Thần Thánh Cự Long, trong hai tay nắm chặt của hắn, mang theo khí thế đáp xuống mạnh mẽ của thân thể hắn đâm vào mắt phải của Cách Lạp Tây Tư. Bên phải đồng thời với Diệp Âm Trúc bay lên còn có một thân ảnh, lại càng không đáng chú ý, hoàn toàn là khí tức hắc sắc hóa thành một đạo ảo ảnh, còn đến mắt trái của Cách Lạp Tây Tư sớm hơn một bước so với Diệp Âm Trúc, Thiên Sứ Thán Tức tràn đầy trớ chú khí tức, mang theo Đấu Khí đặc thù của hắn, lao thẳng đến con ngươi của Cách Lạp Tây Tư. Grào——, cước bộ Cách Lạp Tây Tư vẫn không dừng lại, hai kiện lợi khí sắc bén tịnh không khiến hắn có cảm giác trọng thị, chỉ là hơi nhắm mắt lại, sử dụng mí mắt tựa hồ vô pháp so sánh với thân thể ngăn cản công kích của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp. Đinh——, Thiên Sứ Thán Tức của Tô Lạp lần đầu đâm trúng mí mắt của Cách Lạp Tây Tư, hắn lập tức cảm giác thấy lúc Tử lần đầu tiên chém mạnh lên tay Cách Lạp Tây Tư vì sao lại bị thương như vậy. Không chỉ là mình huy động Thiên Sứ Thán Tức chém trúng đối phương mang lại phản chấn lực kia, mà từ mí mắt Cách Lạp Tây Tư còn truyền ra một cỗ sức mạnh còn to lớn hơn, cuối cùng kéo thân thể hắn trực tiếp bắn ngược xuống dưới. Sức mạnh đó, căn bản không phải là Tô Lạp có thể kháng cự, chỉ là chớp mắt, thân thể hắn đã rơi xuống nhanh như chớp. Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi xưng là miễn dịch với công kích vật lí, nhưng lại vô pháp miễn dịch toàn bộ những gì hắn bị, lúc thân thể của hóa thân khôi lỗi bị trọng lực vô pháp ngăn trở hoàn toàn áp trụ, vậy thì, Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi cũng vô pháp cứu vãn sinh mệnh hắn. Mà trước mắt, vị trí Tô Lạp rơi xuống, chính là chỗ cái chân to lớn của Cách Lạp Tây Tư sắp đạp xuống. Giờ này phút này, kiếm Nặc Khắc Hi của Diệp Âm Trúc vừa mới đâm đến mí mắt của Cách Lạp Tây Tư, mà cự đại thân thể của Tử sau khi ảo hóa, chính đang huy động Tử Tinh cự kiếm chém mạnh xuống, hai người đều vô pháp tiến hành cứu viện hữu hiệu Tô Lạp. Một khi bị chiến tranh cự thú dậm châm trực tiếp dẫm trúng, sợ là dù Thần Thánh Cự Long Nặc Khắc Hi sống lại cũng vô pháp chịu đựng. Mắt thấy Tô Lạp rơi vào nguy hiểm, Nặc Khắc Hi kiếm mà Diệp Âm Trúc đang đâm mạnh xuống lập tức trì trệ trong chớp mắt, - Tô—— Lạp—— Dù hắn có kêu gọi thê thảm thế nào đi nữa, nhưng giờ khắc này, hắn căn bản cũng không có sức mạnh để đi cứu sinh mệnh Tô Lạp, độ dài của Bích Ti không đủ, dù có đủ, hắn còn muốn chuyển lực thi triển cũng không có thời gian. Vào lúc khẩn yếu vạn phần nguy cấp này, đột nhiên, một đạo ngân sắc quang hoàn từ trời hạ xuống, trong chớp mắt phủ lên thân thể Tô Lạp. Mà một chớp mắt trước khi hắn rơi xuống mặt đất, đấy là sau khi hắn đã sử dụng Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi làm thân thể hư ảo, vậy mà lại biến mất như vậy. Diệp Âm Trúc không biết phát sinh chuyện gì, Nặc Khắc Hi kiếm đã đâm vào mí mắt Cách Lạp Tây Tư. Thần khí tịnh không có đem cho hắn kì tích gì, cũng như vậy bị lực phản chấn mạnh mẽ, cũng đem thân thể hắn chấn xuống dưới. Chỉ chẳng qua so với Tô Lạp, vì hắn nửa đường khí thế bị giảm, tịnh không phải toàn lực đâm, cho nên lực phản chấn phải nhận cũng tương đối dễ chịu hơn một chút, trong nguy cơ, Bích Ti hóa thành một đạo lục quang lóng lánh, trực tiếp quấn lấy độc giác của Cách Lạp Tây Tư, tay phải kéo một cái, trả giá bằng hổ khẩu vỡ nát, đem thân thể mình bay lên lưng Cách Lạp Tây Tư. Là ai đã cứu Tô Lạp? Là Thường Hạo, có lẽ nên nói, là thanh ma pháp trượng thần kì trong tay hắn kia, lúc này Tô Lạp lại đứng cạnh hắn, mặt đầy kinh ngạc. Thanh ngân sắc ma pháp trượng trong tay hắn, là Kì Tông chí bảo, tên là Đẩu Chuyển Tinh Di pháp trượng. Bản thân đối với không gian hệ ma pháp tịnh không có tác dụng gì, nhưng lại có một năng lực đặc thù, có thể trong chớp mắt phóng ra một đạo thuấn di quang hoàn đặc thù, phủ lên thân một sinh vật trong phạm vi thị lực mình có thể nhìn tới, đem hắn tới bên mình. Trước đó, vào lúc Tô Lạp sắp rơi xuống, chính là thuấn di quang hoàn đó phủ lên thân thể hắn, cứu hắn từ trong nguy cơ. Tử sắc cự kiếm, mang theo toàn bộ sức mạnh của Tử Tinh Bỉ Mông sau khi hiện ra bản thể, chém lên thân thể to lớn của chiến tranh cự thú, vào chớp mắt Tử Tinh cự kiếm tiếp xúc với chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, thân thể hắn đột nhiên sáng lên một khối tử sắc quang vụ, Tử Tinh giáp trụ trên thân tựa hồ biến thành càng thêm cứng rắn. Ngay cả Tử tự mình cũng không nghĩ tới, vào thời khắc đối diện với tối đại nguy cơ, hắn cuối cùng cũng tiến hóa, từ trình độ thất cấp ma thú tiến hóa đến bát cấp. Trong âm thanh ầm ầm kịch liệt, Tử Tinh cự kiếm tiếp tục bay lên cao, chỉ chẳng qua, Tử Tinh cự kiếm lần thứ nhất lại đã gẫy thành hai đoạn, trước mặt chiến tranh cự thú bản thể cự giác (sừng lớn), Tử Tinh cự kiếm không có đủ sức mạnh duy trì nên vẫn không có sức mạnh đối kháng như cũ, hai cỗ sức mạnh to lớn nghịch nhau, khiến thanh cự kiếm dài 13 mét gẫy ngay chính giữa. Nhưng, lần thứ nhất Tử lại không bị lùi lại. Tiến hóa đến bát cấp, sức mạnh của Tử lập tức tăng lên nhiều lần, cùng lúc Tử Tinh cự kiếm gẫy đoạn, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất vứt bỏ vũ khí của mình, hai cánh tay to lớn duỗi ra, đồng thời nắm chặt độc giác của chiến tranh cự thú. Song cước toàn lực chống lên mặt đất, thử dùng Tử Tinh chi thể cứng rắn của mình ngăn trở bước chân tiến lên của chiến tranh cự thú. Grào—— Độc giác của Cách Lạp Tây Tư dụng lực lắc mạnh, muốn ném bay thân thể Tử, nhưng thân thể của Tử Tinh Bỉ Mông bản thể cũng to lớn như vậy, lại thêm sức mạnh gia tăng, tử sắc tinh thể ngưng kết trên hai tay Tử đã bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt, những vẫn nắm rất chặt như cũ, thân thể hắn dưới xung kích kịch liệt của chiến tranh cự thú không ngừng lùi lại, hai chân cào lên mặt đất làm xuất hiện hai đường rãnh sâu, những tốc độ tiến lên của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cũng bị giảm đi rất nhiều. Chính vào lúc này, tranh khúc giống như kim qua thiết mã đột nhiên vang lên, như bình bạc vừa vỡ, cũng giống như thiết kị đột kích, âm thanh boong boong xuyên qua ma pháp dao động điên cuồng trong không khí, trên đầu Tử phủ xuống, khiến toàn thân Tử quang mang phóng lớn, hai tay đang nắm chặt độc giác của Cách Lạp Tây Tư cũng trở nên vững chắc. Cũng vào lúc này, một đạo huyết hồng sắc quang mang từ sau lưng Thường Hạo xông lên trời cao, trong chớp mắt đồ án huyết hồng sắc ấy phóng đại trong nửa tầng không, trong vùng sáng huyết sắc bao phủ, quang hoa của Ngân Long ngũ khí đại thịnh, trong vùng ánh sáng rực rỡ đó lập tức phóng lớn. Ngân Long Lân (vẩy rồng) chớp mắt nở to, Ngân Long Nha (răng rồng) bày ra chỉnh tề, Ngân Long Tâm (tim rồng) tiến vào trung tâm đồ họa, Ngân Long Giác (sừng rồng) ngạo nghễ đứng ở chỗ đầu tiên nhất của đồ họa. Ngân Long Nhãn (mắt rồng) một phân thành hai, ánh sáng băng lãnh mà tràn đầy trí tuệ đột nhiên phóng ra. Ngân Long, so với lần trước đại chiến cùng Diệp Âm Trúc tại thí luyện trường còn to lớn hơn rõ ràng, xuất hiện trong tiếng long ngâm lanh lảnh. Triệu hoán sinh vật của triệu hoán ma pháp sư có một chỗ cực tốt, ấy là không vì đối thủ cường đại uy áp mà sinh ra sợ hãi. Cửu cấp Ngân Long tuyệt đối là thượng vị ma thú, thông qua Ngân Long lục khí toàn lực triệu hoán, thanh cấp Mã Lương cố sức dốc túi đưa ra. Long Lân rực rỡ trong sáng. Trên ngân sắc Long Mâu (con ngươi rồng), ngân sắc độc giác, đều lấp lánh hoa văn rực rỡ. Bốn móng dưới bụng hơi co lại, ánh sáng ngân sắc tựa hồ là một khối ma pháp nguyên tố hình thành một vòng xoáy nhỏ. Cự đại long dực duỗi ra hai bên thân thể, giống như lá chắn to lớn che trời, xoay chuyển giữa nửa tầng không, uy nghiêm vô hình và áp lực chân thật đến từ nguyên tố năng lượng tựa hồ khiến ma pháp nguyên tố hỗn loạn trong không khí nhanh chóng tụ lại. Mỗi một bộ phận xung quanh thân thể nó, đều có ma pháp nguyên tố như là thực thể, không cần chú ngữ gì, cái thuẫn nguyên tố màu tím nhạt đã xuất hiện xung quanh thân thể. Mã Lương ngẩng đầu, nhìn về Ngân Long trong không trung, hai tay hướng chéo lên trên mở ra, cao giọng hét lên: - Ngân Long hồn của ta, ta với thân phận người triệu hoán ra lệnh cho ngươi, hi sinh kĩ năng. Lại một tiếng long ngâm lanh lảnh, nhưng lần này lại không trong trẻo, mà là mang theo nhiều phần thê thảm, đôi cánh dang rộng của Ngân Long dùng hết khả năng tiếp tục dang ra, một khối nguyên tố hỏa diễm bắt đầu từ thân nó tràn ra, hình thành quầng sáng sáu màu, hóa thành ngọn lửa cực kỳ rực rỡ. Triệu hoán ma pháp sư, chính là thông qua triệu hoán và khống chế cường đại ma thú tới công kích đối thủ, lúc này sắc mặt Mã Lương cực kỳ khó coi, dù thực lực của hắn đã đạt đến thanh cấp, nhưng còn chưa đủ để ra lệnh cho Ngân Long triệu hoán tới phóng ra đến cấm chú công kích, hắn biết rất rõ, với lực phòng ngự của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, nếu như để Ngân Long tự do công kích, căn bản sẽ không sản sinh ra hiệu quả gì, vì thế hắn mới chọn hi sinh, hi sinh tự thân Ngân Long, cũng là hi sinh Ngân Long ngũ khí, đem toàn bộ sức mạnh ngưng kết thành một, thông qua hi sinh mà phát ra. Nếu như nói mỗi một vị ma pháp sư đều có thủ đoạn tối hậu, vậy thì kĩ năng hi sinh của Ngân Long chẳng nghi ngờ gì chính là đòn tất sát cuối cùng của Mã Lương, đòn tất sát trả bằng giá cực lớn cuối cùng. Đồng thời vào lúc thân thể Ngân Long phóng ra ánh sáng rực rỡ, không xa bên cạnh Mã Lương, Tô Lạp vừa được Thường Hạo dùng Đẩu Chuyển Tinh Di quyền trượng bảo hộ quay về lại xông lên, hắn không chút quan tâm đến hổ khẩu hai tay mình đã bị vỡ nát, nắm chặt Thiên Sứ Thán Tức, thân thể càng trở nên hư ảo, mắt nhìn cự đại thân thể của Tử bị đỉnh đầu chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đẩy lui, tiếng ngâm xướng dài mà chói tai từ miệng hắn lặng lẽ vang lên. Tinh thần lực của Mã Lương toàn bộ lạc ở thân thể Ngân Long, Thường Hạo thì khẩn trương chăm chú quan sát hình thế trong chiến trường, tùy thời chuẩn bị tiếp tục cứu viện, đột nhiên nghe thấy thanh âm ngâm xướng trong miệng Tô Lạp, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về thân thể nhỏ nhắn của Tô Lạp, vì hắn phát hiện, đó căn bản không giống tiếng người, mà là một dạng chú ngữ cực kì đặc thù. Nghe như tiếng hót của Bách Linh Điểu, mang đến cho người mĩ cảm tự nhiên. Nhưng trong cái mĩ cảm đó, lại tràn đầy một tầng khí tức hung sát. Một đạo hắc sắc vụ khí, hóa thành hình dáng sợi tơ từ sau lưng Tô Lạp từ từ tràn ra, chớp mắt đã mở rộng đến 10 mét, giống như vô số xúc tu rộng mà dày dao động sau lưng hắn, vết thương trên hai tay Tô Lạp dưới sự bao phủ của hắc khí vậy mà khép miệng như có kì tích, càng thêm kì lạ là con ngươi của Tô Lạp lúc này gồm cả bạch nhãn châu bên trong đã hoàn toàn biến thành thuần là hắc sắc.

Tiếng ngâm xướng đột nhiên biến thành chói tai, phảng phất như phải nhận nỗi thống khổ to lớn vô bỉ, Tô Lạp mạnh mẽ ngẩng đầu, chớp mắt thân thể hắn trở nên trong suốt hơn, không biết là tác dụng của Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi hay là hắc sắc khí lưu bản thân hắn phóng ra. Ánh mắt Thường Hạo nhìn Tô Lạp có chút đờ đẫn, là một không gian hệ ma pháp sư, hẵn cũng được coi là kiến văn quảng bác, nhưng hắn lại cảm giác thấy rõ ràng, năng lực Tô Lạp sử dụng lúc này tuyệt không thuộc về bất kì loại ma pháp nào, hắc sắc khí lưu đó tịnh không phải là ngưng tụ của ám nguyên tố, mà ngược lại giống như là một dạng vật thể đặc thù có sinh mệnh khí tức vậy. Đấy cũng tuyệt không phải Đấu Khí, mà năng lượng khí tức Tô Lạp phóng ra, tựa hồ cũng trái với quy tắc màu sắc cầu vồng, lục cấp Đấu Khí nguyên bản chẳng thấy đâu, mà hoàn toàn chuyển hóa thành một mảng đen tuyền. Dù thanh âm biến thành chói tai, nhưng vẫn như cũ mĩ diệu dễ nghe, ngay cả âm thanh rổn rảng thanh cấp cổ tranh của Hải Dương lúc này cũng bị khúc ngâm dài mĩ diệu dễ nghe mà chói tai của Tô Lạp che phủ, đột nhiên, vô số đạo hắc sắc năng lượng hình dây nhanh chóng ngưng kết, một đôi cánh to lớn vô bỉ cự từ sau lưng Tô Lạp duỗi ra, nhưng hắn tịnh không có bay lên, toàn bộ thân thể đã lại hoàn toàn bị hắc sắc khí lưu đó bao trùm ở bên trong, mà khí tức tản ra trên thân hắn lúc này lại triệt để biến mất. Bay lên lưng Cách Lạp Tây Tư, Diệp Âm Trúc tịnh không có đình chỉ hành động của mình, hắn không ngừng thử dùng Nặc Khắc Hi kiếm trong tay làm bị thương Cách Lạp Tây Tư ở cùng một vị trí, đặc biệt là mắt nhìn thấy hai tay Tử nắm chặt độc giác của Cách Lạp Tây Tư đã bắt đầu dần dần nới lỏng, trong lòng không khỏi vội vàng, hắn biết, một khi Tử bị Cách Lạp Tây Tư hất đi, vậy thì, bọn họ thực sự không có sức mà đánh liều nữa. Điên cuồng, thế nào là điên cuồng, toàn bộ các thứ hiện ra trước mắt chính là điên cuồng chân chính. Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, đưa Phi Bộc Liên Châu Cầm của mình ra, dùng Trúc Đấu Khí khiến thân thể mình hút chặt vào sau lưng Cách Lạp Tây Tư, lại có thể ở sau lưng thập cấp thần thú đó gẩy khúc cổ cầm của hắn. Xuất thủ, vẫn như cũ là cầm khúc mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng "Cao sơn lưu thủy", mà lần thứ nhất, cầm khúc hắn diễn tấu lại chỉ có hai cá nhân có thể nghe thấy, một là Tử, còn lại chính là chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.

mục tiêu làm trung tâm, hoàn toàn dựa vào tinh thần lực để diễn tấu cầm huyền (dây dàn), rồi thông qua việc truyền tinh thần lực trực tiếp dẫn khởi khiến tâm huyền (dây đàn lòng) của đối thủ rung động, khiến cầm khúc vang lên trong nội tâm đối thủ, hiệu quả sản sinh có thể sinh ra là không gì so sánh. Nhưng muốn dẫn động tâm huyền của đối phương, đầu tiên người diễn tấu cần phải đem tâm huyền của mình truyền cho tâm huyền của đối thủ, sau đó, cầm khúc một khi thi triển lên, tinh thần lực tiêu hao hơn 3 lần so với diễn tấu bình thường, vì tinh thần lực tiêu hao số lượng lớn, sẽ dẫn đến co nhỏ mục tiêu công kích. Lúc này, Diệp Âm Trúc vì muốn có thể giúp đỡ Tử tốt hơn, hắn không thể không ngồi ngay ngắn sau lưng Cách Lạp Tây Tư, dùng toàn bộ khả năng của mình thi triển tối cường tuyệt kĩ của Cầm Tông để hạn chế Cách Lạp Tây Tư. Suy yếu và tăng cường, uy lực của khúc "Cao sơn lưu thủy" lập tức bị hắn thi triển đến trình độ đỉnh cao. Grào——

Vào chớp mắt tâm huyền bị xúc động, khí thế trên thân Tử lại tiếp tục tăng cao, Tử Tinh khải giáp trên dưới toàn thân nhanh chóng phun ra một quầng sáng chói mắt, khải giáp trở nên càng cứng chắc, mà nguyên bản hai tay hắn sắp nhanh chóng buông ra cũng nắm chặt trở lại. Suy yếu, khiến Cách Lạp Tây Tư lập tức kinh tỉnh, tinh thần lực của hắn phòng ngự của hắn kì thật tịnh không kém nhục thể phòng ngự, nhưng lúc này hắn lại phát hiện rõ ràng, tinh thần lực của mình vậy mà liên đới với vận động có quy luật của thanh âm đặc thù hài hòa nhẹ nhàng vang lên trong đầu não mình, mà trong vận động đó, một dạng cảm giác mệt mỏi bắt đầu sản sinh, khiến bước chân tiến lên của mình càng lúc càng trở nên trầm trọng, mà độc giá bị Tử Tinh Bỉ Mông nắm chặt trên đầu cũng tựa hồ biến thành càng lúc càng vô lực. Thập cấp thần thú cuối cùng vẫn là thập cấp thần thú, lần đầu tiên, chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã phản ứng, thông qua giao chiến lúc trước, hắn đương nhiên biết Tử đã hoàn toàn bỏ ra hơn cả sức mạnh toàn thân mới có thể miễn cưỡng hạn chế được mình, với thực lực còn lâu mới trưởng thành hắn thì còn xa mới là đối thủ của mình. Lúc này, Cách Lạp Tây Tư cảm thấy uy hiếp không phải là Ngân Long sáng lấp lánh rực rỡ trên không, cũng không phải là Tử Tinh Bỉ Mông trước mặt, mà là quỷ dị cầm âm đột nhiên xung nhập lòng mình, ảnh hưởng đến tinh thần lạc ấn của mình. Đối với hắn mà nói, "Cao sơn lưu thủy" dẫn động khiến tâm huyền rung lên chính là quỷ dị vậy. Vì thế, hắn quyết định không tiếp tục lãng phí thời gian. Ầm—— Thân thể đang xông lên trước của Cách Lạp Tây Tư đột nhiên phanh lại, khiến Tử lập tức có cảm giác dùng sai lực, chớp mắt thân thể va chạm vào cái đầu to lớn của Cách Lạp Tây Tư, nhanh chóng tiếp theo, hai chân trước Cách Lạp Tây Tư đột nhiên nhấc lên, sau khi rời mặt đất 3 mét thì dùng lực đáp xuống, lập tức, mặt đất rung lên, giống như đánh nhau bằng cách dậm chân, chỉ chẳng qua, lần thứ nhất sức mạnh của đánh nhau bằng cách dậm chân, là hướng thẳng xuống dưới. Tiếng ầm ầm vang lên, chân trước của Cách Lạp Tây Tư phảng phất xuyên qua toàn bộ mặt đất, một đường rãnh sâu không thấy đáy lập tức xuất hiện trên mặt đất, mà thân thể to lớn vô bỉ của hắn cũng dưới tác dụng của lực phản chấn, phần thân trên bỗng nhiên bốc lên, hoàn toàn đội thân thể Tử lên.

Ngay cả Diệp Âm Trúc dựa vào Đấu Khí hút chặt vào thân thể hắn để diễn tấu, cũng vì chấn động kịch liệt mà cầm âm ngừng trệ. Bạch quang chói mắt từ độc giác của Cách Lạp Tây Tư sáng rực lên, thân thể đứng thẳng của hắn phảng phất giống như ngưng tụ vô hạn năng lượng, theo một quầng sáng bạch sắc từ trên độc giác phóng ra, Tử Tinh khải giáp to dầy che phủ trên hai tay Tử lập tức nát thành bụi phấn, mà lúc nửa thân trên của Cách Lạp Tây Tư rơi xuống, tiếp tục khiến mặt đất rung lên, cuối cùng hắn cũng vô pháp nắm chặt độc giác, liên tục bị ném mạnh ra phía trước, giã rất mạnh xuống mặt đất, làm nên một cái rãnh sâu. Mà thân thể Tử cũng nhanh chóng biến nhỏ, toàn bộ sức mạnh đều đã đến mức độ khô kiệt. - Hi—— sinh——. Thân thể Tử đã bị hất đi, Ngân Long trong không trung cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ tiền tấu của kĩ năng hi sinh, ngân lân rực rỡ nguyên bản thực thể hoàn toàn biến thành hình thái năng lượng, trong bao bọc của quầng sáng sáu màu, ngân sắc cự long đó mang theo một đường cong mĩ diệu, xoay chuyển ưu mĩ tại thiên không, phi hành sát đất, từ chính diện lao đến va chạm với Cách Lạp Tây Tư. Đồng thời với nó, thân thể Tô Lạp hoàn toàn bị hắc vụ che phủ, mang theo một đôi cánh màu đen bay cao lên, trong tiếng kêu lanh lảnh, đột nhiên bay nhanh lên bên trên Ngân Long, phảng phất trong đó, một cỗ trớ chú khí tức sung mãn bắt đầu từ mũi nhọn của hắc sắc thân ảnh đó truyền ra, một màu đen một màu trắng, một ảm đạm một rực rỡ, bảo trì hoàn toàn hình thái cân bằng, cứ vậy lại hướng đến cái đầu to lớn của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Grào——, Cách Lạp Tây Tư cảm giác được uy hiếp, với việc trả giá đắt hi sinh Ngân Long lục khí để phóng ra siêu cấp ma pháp, thậm chí có thể so sánh với An Kì thi triển song trùng cấm chú, rốt cuộc đó là phải hi sinh một bộ siêu cấp pháp bảo gần như là thần khí mới có thể sản sinh ra hiệu quả công kích a! Mà hắc sắc vụ khí do Tô Lạp hóa thân, vì không có khí tức cường hoành gì nên khiến Cách Lạp Tây Tư càng thêm do dự. Lại là một quầng ánh sáng màu trắng sữa từ độc giác phóng ra, trước đó ánh sáng màu trắng sữa đó là vì người đứng mà phóng ra, tịnh không có ảnh hưởng đến Diệp Âm Trúc, nhưng lần này, Diệp Âm Trúc đang hút dính trên lưng Cách Lạp Tây Tư, cũng đồng dạng trở thành đối tượng thanh tẩy.

Hay bàn tay tám ngón, da thịt đều đã xuất hiện tia máu, đó là hậu quả do tĩnh lặng diễn tấu "Cao sơn lưu thủy" sản sinh. Không chỉ như vậy, lúc này Diệp Âm Trúc phát hiện, thân thể mình đột nhiên bị một cỗ sức mạnh đặc thù phóng ra từ thân thể Cách Lạp Tây Tư hút chặt vào lưng hắn, dù cho hiện tại tự mình muốn li khai cũng không làm được. Mắt nhìn Ngân Long và hắc sắc khí lưu đó chính diện xông tới, Diệp Âm Trúc biết, mình không thể diễn tấu hoàn chỉnh cầm khúc rồi, dốc toàn lực, Đấu Khí và tinh thần lực hoàn toàn kết hợp, hai nay nắm chặt bấy sợi dây đàn, thi triển ra Thất Âm Đồng Bạo hắn mới nghiên cứu thành công gần đây nhất. Lấy cường độ tinh thần lực làm chuẩn thi triển ra Thất Âm Đồng Bạo, có thể khiến uy lực bạo âm chớp mắt tăng cường lên 7 lần, thêm nữa huống gì lúc này Phi Bộc Liên Châu Cầm trong tay hắn là thần khí a! Còn thêm hắn thi triển phương pháp diễn tấu tĩnh lặng, trong chớp mắt, tựa như rút cạn hết ma pháp lực còn dư của hắn. Vù——, trong sát na, Cách Lạp Tây Tư đột nhiên phát hiện mình vô pháp nghe thấy thanh âm ngoại giới, dù với tinh thần lực cường hãn của hắn, vào chớp mắt Thất Âm Đồng Bạo thông qua tĩnh lặng diễn tấu trực tiếp xung kích chỗ sâu nhất trong đại não, tinh thần còn xuất hiện ra một chút hoảng hốt. Khiến vầng ánh sáng màu trắng sữa hắn phóng ra ảm đạm đi rất nhiều. Hắc sắc khí lưu do Tô Lạp hóa thành so với Ngân Long còn nhanh hơn vài phần, có lẽ vì nguyên nhân xông lên vội vã, hắc sắc vụ khí chỗ mũi nhọn đã tản ra hai bên một chút. Lúc này, chính là lúc Diệp Âm Trúc hoàn toàn phóng ra Thất Âm Đồng Bạo, tinh thần lực tiêu hao quá độ, trước mắt trở nên lờ mờ. Diệp Âm Trúc không nghĩ đến đào tẩu nữa, trên tay hắn còn có Sinh Mệnh Thủ Hộ, dù chỉ có thể bảo hộ hắn một lần, nhưng lại không thể xoay chuyển chiến cục, vào lúc thân thể Tử bị hất văng đi, trong lòng hắn có phần chán nản. Mà vào lúc trước mắt hắn là một mảng lờ mờ, đột nhiên, hắn phát hiện trước mắt hiện ra một mảng kì cảnh. Mũi nhọn của hắc sắc vụ khí tản ra, hắn tựa hồ nhìn thấy một khuôn mặt và một mũi nhọn. Mũi nhọn hình như là của Thiên Sứ Thán Tức, lúc này trớ chú do Thiên Sứ Thán Tức phóng ra vậy mà đã đạt đến mức độ khiến người nghe thấy phải kinh hãi, lại còn dưới sự thúc đẩy của một dạng năng lượng đặc thù, Thiên Sứ Thán Tức đó cũng từ đoản kiếm biến thành một thanh nhọn thon dài. Càng khiến hắn kinh ngạc chính là một khuôn mặt, một khuôn mặt tuyệt mĩ vô bỉ, tư dung thậm chí còn hơn cả tuyệt mĩ tư dung của Hải Dương sau khi khôi phục dung mạo. Hình dáng thon dài, dung nhan tuyệt mĩ, vậy mà mỗi một điểm đều hoàn toàn bất đồng với Tô Lạp, sau lưng hắn thậm chí còn có một đôi cánh màu đen rực rỡ. Đáng tiếc là, giây phút này thị tuyến của hắn rất mơ hồ, vào lúc Diệp Âm Trúc muốn trợn to mắt nhìn cho rõ mọi thứ, thì một quầng ánh sáng ngân sắc đã phủ lên thân thể hắn. Khí tức điên cuồng càng trở nên cường hoành, năng lượng dao động to lớn khiến mỗi cá nhân trở nên run rẩy, đen và trắng, hai đạo quang ảnh tụ lại vào giây phúc tối hậu, ngân quang phủ lên hắc quang, phảng phất giống như long phượng hòa minh tụ lại một chỗ, phát sinh va chạm mạnh nhất từ lúc bắt đầu chiến đấu đến nay. Thường Hạo đỡ chắc Diệp Âm Trúc người bị hắn dùng Đẩu Chuyển Tinh Di quyền trượng cứu về, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về chiến trường, cái bọn họ nhìn thấy là một cảnh đẹp mĩ lệ, cảnh đẹp mĩ lệ không có một thanh âm bất kì nào, mà sau đó một chút, bọn họ lại kinh hãi phát hiện, một mảng năng lượng loạn lưu vô pháp mô tả vỗ mặt lao tới. Vào lúc này một thân ảnh cao lớn xuất hiện, che chắn cho thân thể Diệp Âm Trúc, cũng che cho Thường Hạo và Mã Lương người bị hắn lôi đến, thậm chí cả An Kì hôn mê ở hơi xa và Hải Dương người bảo hộ nàng cũng năng lượng hắn phóng ra lôi tới. Đấy là Tử, nửa thân trên hoàn toàn để trần, Tử toàn thân chằng chịt vết thương. Thân thể hắn tựa hồ đã không chỗ nào không bị thương, duy nhất không thay đổi, hình như chỉ có hai con mắt vẫn ngưng trọng, ánh mắt hắn giao nhau với Diệp Âm Trúc ở cự li gần, hai người đều cảm thấy trong nội tâm đối phương vô cùng thống khổ. Thân thể Tử thực sự cao lớn, một tầng quang hoa tím nhạt phóng ra từ thân thể hắn vậy mà hoàn toàn ngăn trở năng lượng loạn lưu xông đến sau lưng, đối mặt với năng lượng dao động cường hoành vô bỉ ấy, vậy mà hắn đứng nguyên tại chỗ không dịch một tấc, Diệp Âm Trúc có thể nhìn thấy rõ huyết vụ dầy đặc không ngừng từ sau lưng Tử phun ra. Tử——, Diệp Âm Trúc muốn gào lên giận dữ, lại phát hiện ra sao mà mình gào không thành tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

đại lục rồi, là ta không tốt, không nên mang ngươi tới đây... Đó là thanh âm vang lên ở nơi sâu nhất trong lòng, tối hậu thanh âm. Phảng phất như trải qua một thế kỉ dài đằng đẵng, nguyên tố dao động cuồng bạo trong không khí cuối cùng ngừng lại, Tử vẫn đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả tinh thần trên mặt hắn đều giữ được nét quật cường ban đầu, chỉ là ánh mắt hắn đã ảm đạm rồi, động tác của hắn tựa hồ đã đông lại, vẫn nhìn Diệp Âm Trúc như vậy một chút không động, mà tử sắc quang hoa hộ thể đã hoàn toàn tiêu thất trong tĩnh lặng. Đinh đinh đinh đinh đinh, trong năm tiếng nhẹ nhàng vang lên, Mã Lương há miệng phun xuất một búng máu tươi, lập tức ngã gục xuống đất, Ngân Long lục khí từ nhỏ đã luôn bên cạnh hắn, đồng thời với Ngân Long thi triển kĩ năng hi sinh, cũng hoàn toàn lấy quá đi toàn bộ tinh thần lực và thể lực. - Tử. Diệp Âm Trúc trong lòng run rẩy, hắn đột nhiên phát hiện, mình vậy mà không dám đi tiếp xúc với Tử trước mặt, thậm chí không dám liệu thương cho hắn, đó là vì ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn, cùng với lúc năng lượng loạn lưu biến mất, đã mất đi liên lạc của Tử, hoàn toàn mất đi, không có một chút tàn lưu. Vèo một tiếng, thân ảnh của Tô Lạp sắc mặt trắng xanh đáp xuống không xa cạnh Diệp Âm Trúc, Thiên Sứ Thán Tức trong tay hắn đã không thấy đâu, toàn thân đều run lên kịch liệt, phảng phất phải chịu thống khổ vô tận, sức mạnh của hắn tựa hồ chỉ có thể miễn cưỡng giữ cho thân thể mình không ngã xuống. Giờ này phút này, Thường Hạo, Tô Lạp và Hải Dương còn tỉnh táo, ánh mắt đều tập vào người đang run rẩy toàn thân Diệp Âm Trúc. Ở xa xa, Cách Lạp Tây Tư bị va chạm ngã lộn nhào, chính đang cố từ đất đứng lên, Thiên Sứ Thán Tức của Tô Lạp, lại cắm sâu vào chỗ rách lớn bị Hoàng Kim Bỉ Mông toàn lực đánh vỡ trước đó của hắn. Cách Lạp Tây Tư rất phẫn nộ, từ khi sinh ra đến nay, thân thể hắn lần đầu tiên bị thương. Bị thương dưới tay nhân loại nhỏ bé và Tử Tinh Bỉ Mông còn xa mới trưởng thành liên thủ, dù vết thương đó còn lâu mới đủ để tạo thành vết thương có tính phá hoại đối với hắn, nhưng lúc này phẫn nộ trong lòng hắn đã bốc lên đến đỉnh điểm. Chỉ cần lại đứng lên được, mấy đứa gia hỏa may mắn còn sống kia, sẽ không một ai có thể đào thoát từ trong tay mình, chỉ có khiến thân thể bọn chúng hoàn toàn tiêu hóa trong bụng mình, mới có thể khiến sự phẫn nộ của mình dần dần bớt đi. Diệp Âm Trúc không khóc, thân thể và nhãn thần run rẩy của hắn vậy mà ở tình huống này dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng, con ngươi nguyên trong suốt không có một chút tạp chất của hắn, vào giây phút này lại hoàn toàn biến thành huyết hồng sắc. Chầm chậm bước lên một bước, một tay hắn kiên định ôm lấy vai Tử, để thân thể đã cứng của hắn từ từ ngả lên vai mình. - Tử, ta biết, ngươi tịnh không có chết, ta cũng không để ngươi chết, ngươi hiểu không? Chúng ta chẳng cần gì chiến tranh cự thú, chúng ta căn bản không cần bằng sức mạnh của hắn. Chỉ cần là người dám làm bị thương ngươi, ta đếu sẽ khiến hắn phải trả giá cực kỳ thê thảm. Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa đỡ thân thể Tử, chầm chậm đặt nằm yên xuống đất, đôi mắt huyết hồng sắc của hắn, vậy mà phóng ra huyết quang mờ mờ, khiến Thường Hạo, Tô Lạp và Hải Dương trong lòng đều sản sinh ra một dạng sợ hãi khó nói. - Tử, trước tiên ngươi ngủ một chút đi, đợi sau khi ta thay ngươi báo cừu, ta sẽ giúp ngươi tỉnh lại, được chứ? Diệp Âm Trúc duỗi cánh tay kiên định hữu lực của mình, lúc hắn khởi thân đứng lên lại, các đồng bạn sau người hắn đều phát hiện rõ, từ thân hắn, phóng ra một tầng khí lưu màu xám chết chóc. - Âm Trúc, không được. Tô Lạp xúc động kêu lên một tiếng, biến hóa của Diệp Âm Trúc lúc này khiến hắn liên tưởng đến một dạng khả năng khủng bố, đấy là ma hóa! Một khi ma hóa, sẽ mất đi lí trí, vĩnh viễn nhập ma, nhưng dù có ma hóa, hắn cũng không thể chiến thắng thập cấp thần thú cường đại. Diệp Âm Trúc không quay đầu, chỉ là cước bộ hơi ngừng lại, rồi lại tiến lên phía trước, - Các ngươi chạy đi, chỗ này để ta và Tử là đủ.

Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại là bình tĩnh đáng sợ. Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã đứng lên trở lại, lại cất bước trầm trọng tiến lên, lần này, hắn đã trở nên càng điên cuồng. Mà bên Diệp Âm Trúc, hai Hoàng Kim Bỉ Mông đã sớm bị đánh bay, sinh tử không rõ, ba Băng Cực Ma Viên hôn mê, Tử tử vong, Tô Lạp ngay cả di động còn khó, Mã Lương hôn mê, duy nhất còn có sức chiến đấu, chỉ sót lại hai người không gian hệ ma pháp sư Thường Hạo và thần âm sư Hải Dương tịnh không thích hợp để chiến đấu trực tiếp mà thôi. Cho đến Diệp Âm Trúc, tinh thần lực trước đó đã hoàn toàn tiêu hao, còn sót lại không nhiều Trúc Đấu Khí, sao có thể chống lại cước bộ tiến lên tàn nhẫn của chiến tranh cự thú? Trước mặt thập cấp thần thú, bọn họ nhỏ bé như vậy. Nhưng mặc kệ là vậy, Diệp Âm Trúc vẫn từng bước tiến lên phía trước, giống như Tử lúc trước vậy, chính diện đi nghênh đón Cách Lạp Tây Tư. Đột nhiên, cước bộ tiến lên của Diệp Âm Trúc ngừng lại, vì trong não hắn, tựa hồ nghe thấy một thanh âm đặc thù, một chút sau, một khối ánh sáng màu trắng sữa rực rỡ từ vị trí chính giữa mi tâm hắn phóng ra, trong khoảnh khắc đẩy tan vầng khí lưu màu xám xung quanh thân thể, ngay cả đôi ngươi huyết hồng sắc của hắn cũng thoái hết huyết quang, trong sáng trở lại. Quang mang màu trắng sữa đồng dạng còn xuất hiện tại thân thể một người khác, lại là Tử người đã mất đi toàn bộ khí tức, vầng sáng màu trắng sữa ở mi tâm hắn sáng lên, một tầng năng lượng dao động nhu hòa chầm chậm phóng ra bên ngoài, thân thể nằm trên đất của Tử hoàn toàn duỗi thẳng ra rồi đứng lên, trong quá trình hắn đứng lên, ánh sáng màu trắng sữa chớp mắt trở nên cường liệt, che phủ toàn bộ thân thể hắn, phảng phất không có trọng lượng bồng bềnh bay đến phía Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc không chuyển thân, thân thể Tử rõ ràng lớn hơn hắn một cấp lại từ sau hắn tuôn ra, hóa thành một khốn ánh sáng màu trắng sữa chói mắt bao trùm lên thân thể hắn, trong chớp mắt, thân thể bọn họ ở trong vùng ánh sáng màu trắng sữa dung hợp một cách kì dị. Một dạng âm thanh ngâm nga kì dị từ giữa hai người dung hợp truyền tới, khuôn mặt chết chóc nguyên bản của Diệp Âm Trúc biến thành trang nghiêm, một tia sáng màu trắng sữa không ngừng ngấm vào da thịt hắn, toàn bộ những gì mất đi tựa hồ hoàn toàn trở lại, mà lúc này chỗ máy động ở ngực hắn, tựa hồ đã không còn là một quả tim.

Diệp Âm Trúc nghe thấy âm thanh kì dị gì vậy? Vì sao lại xuất hiện tình huống này?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cầm Đế