Cầm Đế

Chương 62: Nhất cường hãn đích tâm tạng


Đó là một người đàn bà rất đẹp, dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung nàng cũng không quá chút nào, khuôn mặt trắng như tuyết đẹp đẽ, trên ánh mắt lộ ra nét nhu hòa, cái mũi khéo léo thẳng tắp, cái gáy xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi hồng nhuận ướt át, như thể được vẽ trên khuôn mặt nhu mỹ, nhìn qua giống như tiên tử hạ phàm, vóc người nhỏ nhắn thon dài thẳng tắp, kỳ lạ nhất là trong mái tóc dài ướt át của nàng mọc lên hai cái lỗ tai nhòn nhọn, hiện ra so với người khác là bất đồng. Khóe miệng mang theo một tia nụ cười có chút quỷ dị, nhìn chằm chặp vào hai mắt Diệp Âm Trúc.

Chợt nhìn qua, Diệp Âm Trúc liền có cảm giác người đàn bà này phi thường quen mắt. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, lại thật sự không nhớ ra đã gặp nàng ta ở đâu, mãi đến khi chú ý tới đôi tai nhọn nhọn của nàng, Diệp Âm Trúc tâm thần đều không khỏi rúng động. Nữ nhân đột nhiên xuất hiện này, dĩ nhiên đã từng xuất hiện tại Phiêu Lan Hiên - An Kỳ suýt chút nữa làm cho hắn mất mạng, thân phận của nàng cực kỳ đặc thù, chẳng những là tỷ tỷ của An Nhã mà còn là một tinh linh nữ vương.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, Diệp Âm Trúc tâm thần nhất thời trầm xuống, cơ hồ hạ ý thức lui về phía sau một bước, chắn trước mặt Hương Loan và Hải Dương

-Ngươi thế nào lại ở chỗ này?

An Kỳ cũng không có tiến tới, nét cười trên mặt tựa hồ càng trở nên đậm, ngọc thủ trắng mịn nhẹ nhàng trải mái tóc ẩm ướt

-Tại sao ngươi có thể đưa nữ hài tử đến tắm tại ôn tuyền, ta lại không thể ở chỗ này?

Hương Loan nhìn qua bên người Diệp Âm Trúc, thấp giọng hỏi:

-Nàng ta là ai vậy?

Diệp Âm Trúc không trả lời. Hai mắt hắn thậm chí không dám rời khỏi người An Kỳ. Hắn còn nhớ rất rõ ràng thực lực của An Kỳ! lúc đầu, An Nhã cũng là dựa vào tiếng nhạc của hắn trợ giúp mới miễn cưỡng đuổi An Kỳ đi. Lúc này nàng ta lại xuất hiện, cục diện trước mắt hiển nhiên là không thể tốt lành rồi. Tử cấp bát giai, không có bình thường như tiền bạc trong sổ sách. Làm cho Diệp Âm Trúc trong lòng trầm trọng như bị một tòa núi lớn đè trúng.

-Tô Lạp đâu?

Diệp Âm Trúc trầm giọng quát.

An Kỳ mỉm cười, tay trái nhất lên, hoa một tiếng, một đạo thân ảnh từ trong nước bay lên. Đúng là Tô Lạp, hắn lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt đóng nghiền, tựa hồ đã hôn mê.

-Tô Lạp.

Diệp Âm Trúc gọi to một tiếng thăm dò. Nhưng Tô Lạp vẫn không có phản ứng gì.

Nhàn nhạt tử quang từ xung quanh thân thể An kỳ hiện ra. Tử sắc thâm thúy này lập tức nói cho những người lần đầu nhìn thấy nàng Hải Dương cùng Hương Loan,nàng thuộc loại thực lực gì. Phảng phất như có một bàn tay lớn vô hình, đem Tô lạp kéo tới bên người nàng.

-Hắn không có việc gì. Ít nhất tạm thời còn không có việc gì, vốn ta còn nghĩ rằng ngươi là tiểu tình nhân của thân ái muội muội. Bây giờ nhìn lại, ngươi thật sự còn hoa tâm hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, một lần cùng ba nữ nhân đến tắm tại ôn tuyền, ta thật sự là cảm thấy bất bình cho muội muội của mình!

Diệp Âm Trúc trong lòng rất khẩn trương, cho nên lúc này hắn không có cẩn thận nhận ra sự khác nhau giữa hai và ba người, chỉ có ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào An Kỳ:

-Ngươi muốn thế nào?

An Kỳ cười sáng lạng, càng tăng thêm vài phần vũ mị, chỉ là nàng trong lúc đáng yêu lại thêm vài phần xinh đẹp

-Ta muốn thế nào ngươi còn không biết sao? Muội muội đáng yêu của ta không thấy đâu,làm tỷ tỷ ta đương nhiên phải quan tâm một chút đến chỗ ở của nàng ta. Ta nghĩ, ngươi hoa tâm ta có thể mặc kệ,để cho An Nhã tự mình xử lý. Nhưng tóm lại trước tiên ta vẫn phải tìm được muội muội mới rời đi!

Diệp Âm Trúc sắc mặt hơi đổi, hắn đã hiểu được mục đích của An Kỳ đến tìm mình, nàng chính là muốn từ mình biết được nơi ở của An Nhã. Tuyệt đối không thể nói cho nàng ta, An Nhã tỷ tỷ là vì tránh né nàng ta mới phải thay đổi vô số chỗ ẩn thân. Thật vất vả đi tới Cầm Thành, nếu lại bị nàng ta biết được, sợ rằng sẽ mãi không yên ổn được.

-Ta cũng không biết An Nhã tỷ tỷ đã đi tới địa phương nào.

Diệp Âm Trúc lạnh lùng nói.

An Kỳ cũng không có tức giận

-Ngươi cũng không biết sao? Nhưng ta nhớ kỹ An Nhã rất coi trọng ngươi! Ta nghĩ, nàng ra đi cũng không gặp không nói cho ngươi sao.

Diệp Âm Trúc tận lực làm cho tâm tình bản thân trở nên bình tĩnh một chút

-Ta quả thật là không biết, ta chỉ là một thần âm sư tại chỗ của An Nhã tỷ tỷ chơi đàn mà thôi. Ngươi có thể trông chờ ở ta điều gì đây?

An Kỳ quang mang trong mắt biến đổi. Một tay nắm lấy cổ Tô Lạp, hừ lạnh một tiếng

-Tiểu tử. Ta không có thời gian tiếp tục đùa với ngươi, quan hệ của ngươi và An Nhã bình thường? Nếu nói như vậy, lần trước tại Phiêu Lan Hiên nàng ta có thể vì cứu ngươi mà đuổi theo ta không bỏ sao? Phải biết rằng, trong quá khứ nàng ta đối với ta đều là chạy trốn còn không kịp. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết nàng ta ở nơi nào. Nếu không, ta trước tiên giết chết ba bằng hữu này của ngươi, sau đó từ từ hành hạ ngươi.

Nhìn Tô lạp trong tay nàng ta, sắc mặt trở nên càng thêm trắng bệch, Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi khẩn trương

-Không nên thương tổn Tô Lạp.

An Kỳ trong mắt toát lên ý cười trong lòng thầm nghĩ. Tiểu tử, ngươi vẫn còn quá non nớt. Thử một chút liền thấy được ngươi cùng với mấy nha đầu này quan hệ không giống bình thường. Lần trước sau khi bị An Nhã cùng Diệp Âm Trúc liên thủ đuổi đi, An Kỳ tìm chỗ tu luyện lại,thực lực vừa mới khôi lục lập tức quay trở lại, nhưng khi nàng đi tới Mễ Lan thành. Phiêu Lan Hiên sỡm đã nhân khứ lâu không,còn thân ảnh An Nhã, sinh mệnh cổ thụ thật lớn cũng không thấy đâu. Lúc đó An Kỳ mới hiểu được trách nhiệm An Nhã đang gánh vác. Cây cổ thụ đó ban đầu rõ ràng là mẫu thân của mình và An Nhã dùng tánh mạng chi chủng của một đời tinh linh nữ vương lưu lại. Trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nàng lấy Mễ lan thành làm trung tâm,tìm kiếm An Nhã thời gian rất lâu, nhưng ngay cả một tia dấu vết cũng đều không có. Người nào cũng không biết An Nhã đã đi tới địa phương nào, đúng lúc này nàng đột nhiên nhớ tới Diệp Âm Trúc, nghĩ tới chức nghiệp thần âm sư này,đưa nàng trực tiếp tới Mễ Lan ma vũ học viện bên ngoài Mễ lan thành.

Diệp Âm Trúc tại Mễ lan ma vũ học viện cực kỳ nổi danh, không phí quá nhiều khí lực nàng liền tìm thấy Diệp Âm Trúc tại thần âm hệ. Khi đó, Diệp Âm Trúc đã đi tới Ngân Long thành. Khổ sở chờ đợi một tháng, Diệp Âm Trúc rốt cục cũng trở lại. Nhưng An Kỳ không dám coi thường ra tay trong Mễ lan ma vũ học viện, dù sao đó cũng là đại lục đệ nhất học viện, là địa phương quan trọng nhất của Mễ Lan đế quốc. Trong đó chẳng những có đông đảo cao thủ là các giáo sư, hơn nữa viện trưởng Phất Cách Sâm cũng khiến cho nàng phải kiêng kị. Cho nên, sau khi Diệp Âm Trúc trở lại, nàng một mực chờ đợi một cơ hội thích hợp. Hôm nay,Diệp Âm Trúc bốn người vừa mới rời khỏi học viện, nàng đã đi theo, đợi sau khi tới thánh tuyền, nàng biết được nơi này là địa phương thính hợp để ra tay. Cho nên mới lén lút đánh ngã tất cả nhân viên phục vụ, sau khi Tô Lạp bị Diệp Âm Trúc thúc giục vào trong nước, trước tiên đem hắn bắt giữ.

-Không làm thương tổn hắn, đương nhiên có thể. Bất quá phải xem hành động của ngươi, không nên nói với ta là ngươi không biết. Ta sẽ không tin tưởng, nói trở lại,nếu ngươi thật sự không biết, vậy thì hôm nay trong các ngươi ai cũng đừng nghĩ từ nơi này còn sống rời đi.

An Kỳ lời nói rất bá đạo, Hương Loan cùng Hải Dương ở phía sau Diệp Âm Trúc nhìn nàng trên người phóng xuất thẫm tử sắc quang mang, trong lòng sớm đã kinh hãi, nhất là Hải Dương, nàng rõ ràng nhìn ra được, người đàn bà trước mắt này nhìn qua tuổi còn trẻ xinh đẹp, thực lực lại còn cao hơn ông nội mình người được xưng tụng là Mễ lan đế quốc đệ nhất cao thủ Tây Đa Phu, loại siêu cấp cao thủ này, tuyệt đối không phải là vài người bọn hắn có khả năng chống lại được.

Trong lòng thầm than một tiếng, Diệp Âm Trúc không biết nên làm như thế nào cho tốt. Hắn đã không muốn bán đứng An Nhã lại càng không muốn Tô Lạp bởi vì chính mình mà mất mạng. Đại não nhanh chóng chuyển động, rốt cục trước lúc An Kỳ sắp động thủ hắn nghĩ ra một phương pháp trì hoãn tạm thời.

Tay phải sau lưng sau khi hướng tới Hải Dương nhị nữ ra hiệu, Diệp Âm Trúc từng bước từ trong nước hướng An Kỳ đi tới.

-Được rồi. Ta đáp ứng đưa ngươi đi gặp An Nhã tỷ tỷ. Ngươi cũng biết, An Nhã tỷ tỷ vì né tránh ngươi, tất nhiên sẽ ẩn náu tại một chỗ vô cùng bí mật. Cái địa phương đó dùng ngôn ngữ không thể miêu tả được, nhưng ta đã tới nơi đó, ta có để đưa ngươi đi, nhưng ngươi phải thả mấy bằng hữu của ta ra, nếu không, cho dù là ngọc nát đá tan, ta cũng tuyệt sẽ không nói cho ngươi An Nhã tỷ tỷ ở nơi nào.

An Kỳ nhìn thấy thần sắc trầm ổn của Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Tiểu tử này tựa hồ nói chuyện lại dùng đến loại phương pháp này thành uy hiếp mình. Đối với nàng mà nói, tánh mạng của Tô Lạp cùng Hải Dương nhị nữ căn bản không quan trọng, chỉ cần có thể tìm được An Nhã, vấn đề đó của hắn căn bản không cần nàng phải lo lắng.

-Tốt.

An Kỳ không một chút do dự đem Tô Lạp ném cho Diệp Âm Trúc, nàng căn bản không sợ bốn người Diệp Âm Trúc sẽ chạy thoát, tại lúc trước khi đi theo, nàng sớm đã phán đoán ra thực lực của bốn người, cho dù muốn chạy, bọn họ cũng tuyệt đối không làm được.

Diệp Âm Trúc mở song chưởng tiếp đỡ Tô Lạp hạ xuống. Tô Lạp thân thể mềm mại thần kỳ, hai mắt vẫn như cũ đóng chặt, thân thể có chút băng lạnh. Nhưng cảm giác mềm mại này khiến cho Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc, chỉ là lúc này hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều

-Ngươi đã làm gì hắn vậy? Ngươi làm cho hắn tỉnh lại ta lập tực đi cùng ngươi.

An Kỳ lạnh nhạt cười, nhấc tay, tử quang lóe ra, Tô Lạp hừ nhẹ một tiếng,nằm trong lồng ngực Diệp Âm Trúc, thân thể giật giật, đã thanh tỉnh trở lại.

Diệp Âm Trúc cảm giác được rõ ràng thân thể Tô Lạp chợt trở nên cứng ngắc,khi hắn phát hiện ra là đang ở trong lòng mình, cảm giác cứng ngắc mới hòa hoãn giảm xuống. Tô Lạp đã từng gặp qua An Kỳ,lúc này trong mắt không khỏi phát ra quang mang lạnh lùng, Diệp Âm Trúc cảm giác được rõ ràng tay hắn đang nắm chặt Thiên Sử thán tức chùy thủy giấu ở trong tay áo ngấm nước.

-Tô Lạp, ngươi đưa Hải Dương các nàng đi đi.

Diệp Âm Trúc trầm ổn nói.

-Không, ta không đi.

Tô Lạp thanh âm rất kiên định.

Diệp Âm Trúc cúi đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt hai người nhìn nhau trong một sát na, đồng thời cảm giác được tâm ý của đối phương. Diệp Âm Trúc trong lòng thầm than một tiếng, ngẩng đầu hướng An Kỳ nói:

-Xin ngươi chờ ta một chút. Ta cùng bằng hữu nói mấy câu.

Vừa nói xong, hắn cũng không đợi An Kỳ đồng ý lập tức dắt Tô Lạp trở lại bên kia Thánh Tuyền.

"

Hải Dương cùng Hương Loan đều lo lắng nhìn hết thảy sự việc trước mặt, nhưng các này biết được thực lực bản thân mình căn bản trợ giúp không được Diệp Âm Trúc.

- Hải Dương,Hương Loan các người cùng nhau rời đi, bây giờ ta không có thời gian giải thích với các ngươi, cũng không cần các ngươi đưa người tới cứu ta, vô dụng thôi.

Vừa nói xong, hắn hướng tới Tô Lạp truyền âm nói:

-Còn nhớ kỹ đồng đẳng bổn mạng khế ước của ta cùng Tử không? Ta tự nhiên có biện pháp chạy thoát, ngươi lập tức mang các nàng trở lại học viện,nếu không, có các ngươi bênh cạnh ngược lại ta sẽ bị liên lụy.

Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp trong lòng vừa động, liên tưởng đến tương hỗ triệu hoán kỳ dị của Diệp Âm Trúc và Tử, lúc này mới gật đầu. Hắn cũng biết được vào lúc này căn bản không được có nửa phần do dự, cái này có lẽ là sinh cơ duy nhất của mọi người.

-Âm Trúc, ngươi….

Hải Dương tiến lên một bước, ánh mắt nàng so với Tô Lạp lúc trước càng thêm kiên định.

Hai đạo hoàng sắc quang ảnh đột nhiên từ trên người Diệp Âm Trúc phóng thích, tay phải hắn giống như tia chớp chém ra, Hải Dương cùng Hương Loan cơ hồ đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể mềm mại ngã xuống. Diệp Âm Trúc mỗi tay một người, đỡ lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh của các nàng giao vào trong tay Tô Lạp.

-Tô Lạp các nàng giao cho ngươi.

Diệp Âm Trúc biết, bất luận là Tô Lạp hay nhị nữ đều không dễ dàng bỏ mình lại mà rời đi, mà một bên là An Kỳ đang gườm gườm như hổ rình mồi tùy thời đều có thể thay đổi chủ ý, cho nên lúc này căn bản là không có thời gian để tiếp tục do dự, chỉ có xin nhờ Tô Lạp trước hết đưa các nàng rời đi.

Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, cắn răng, hai tay phân biệt ôm Hải Dương cùng Hương Loan, vận khởi lục sắc đấu khí nổi lên từ dưới thánh tuyền bay lên, thân người nhẹ nhàng bay đi.

Nhìn Tô Lạp ba người rời đi, trong lòng Diệp Âm Trúc nhất thời cảm thấy dễ dàng một chút, hiện tại chính mình không thể cùng Tử liên lạc, phải trì hoãn đủ thời gian mới có thể nghĩ biện pháp đào tẩu.

Xoay người đối diện với An Kỳ.

-Chúng ta đi thôi.

An Kỳ tay phải hơi cung lên, nước suối hỏa hồng trong Thánh tuyền kỳ dị tách ra hai bên, mà cũng ở trong tiểu hồ ôn tuyền này xuất hiện một cái dũng đạo, mặc trên người áo tắm ẩm ướt, An Kỳ ưu nhã hướng Diệp Âm Trúc đi tới, trên mặt lại một lần nữa nở nụ cười mê người.

-Quả thật, các nàng đối với ta một điểm tác dụng đều không có, chỉ có ngươi mới là nhân tố quan trọng, không nên sử dụng thủ đoạn với ta, ở trước mặt ta cho dù là biện pháp gì của ngươi đều không có tác dụng.

An Kỳ đi tới trước mặt Diệp Âm Trúc, giống như tình nhân, giúp hắn nhẹ nhàng kéo lại áo tắm trên người. Nàng quả thật là rất đẹp, một chút cũng không kém An Nhã, thiếu đi khí tức thanh nhã của An Nhã, nhưng lại hơn vẻ xinh đẹp đáng yêu. Cho dù Diệp Âm Trúc tâm trí kiên định, nhưng đối diện với nàng ở khoảng cách gần như thế, trong lòng cũng không khỏi có chút rung động.

Nhàn nhạt hơi nước từ trên áo tắm của An Kỳ tản ra, mang theo mùi đặc thù của ôn tuyền cùng với mùi thơm cơ thể nàng

-Ngươi tên là gì?

Nhìn hai mắt vũ mị của nàng, Diệp Âm Trúc cơ hồ phản ứng theo bản năng trả lời:

-Diệp Âm Trúc.

Trong nháy mắt khi hắn nói ra tên mình, đột nhiên, hai đạo tử quang mãnh liệt từ trong mắt An Kỳ nhanh chóng bắn ra, tức thì đi vào chỗ sâu nhất trong linh hồn Diệp Âm Trúc, đồng thời tay phải của nàng đã vỗ lên vị trí trái tim của Diệp Âm Trúc.

-Không tốt.

Đây là cái ý niệm cuối cùng trong đầu Diệp Âm Trúc, sau một khắc, đại não của hắn đã biến thành trống rỗng.

An Kỳ là ai? Tinh linh nữ vương! cho dù vị trí tinh linh nữ vương của nàng tựa hồ dựa vào thủ đoạn hèn hạ mà đoạt được. Khi đó nàng có thể làm cho cả tinh linh tộc thuần phục, tại phương diện tâm cơ như thế nào lại gặp sai sót đây?

Lần trước, khi An Kỳ cùng An Nhã đối chiến, Diệp Âm Trúc từng lập kỳ tích biến mất một đoạn thời gian, sau đó lại kỳ quái xuất hiện, lấy một khúc "Cao Sơn Lưu Thủy" phá hủy tình thế vốn rất tốt của nàng. Diệp Âm Trúc thực lực mặc dù không được coi trọng trong mắt An Kỳ, nhưng nàng lại không muốn để cho "con vịt đã nấu chín" còn bay đi. Cho nên, trước tiên nàng sử dụng một loại năng lực đặc thù trong ám ma hệ ma pháp, tên là tinh thần xâm thực. Đây là một loại đặc thù ma pháp nằm giữa ám ma hệ ma pháp và tinh thần hệ, đòi hỏi sử dụng tâm huyết của thi pháp giả để dẫn động, sau đó đem ký ức của đối phương hoàn toàn ăn mòn, phục chế lại trong đầu thi pháp giả, người bị thi pháp một khi ký ức bị mất đi sạch sẽ, vậy thì cho dù không chết cũng sẽ biến thành ngu ngốc.

Đương nhiên, cái ma pháp này cực kỳ nguy hiểm, một khi thất bại, đối với thi pháp giả sẽ sinh ra cắn trả mãnh liệt, thậm chí có khả năng phản phệ đem ký ức của thi pháp giả xóa đi.

An Kỳ đương nhiên sẽ không cho rằng mình sẽ thất bại, lấy thực lực tử cấp bát giai của nàng ta, Diệp Âm Trúc cùng nàng ta chênh lệch cơ hồ không thể lấy đạo lý làm phép tính, nàng ta cho rằng tinh thần xâm thực căn bản là không có khả năng thất bại.

Sự thật chứng minh, hai người thực lực chênh lệch nhau thật sự quá lớn, cho dù Diệp Âm Trúc tinh thần lực so với ma pháp sư phổ thông đồng cấp bậc mạnh hơn nhiều, cũng kiên định định hơn nhiều. Nhưng trước mặt An Kỳ tinh thần lực tử cấp bát giai hoàn toàn vô dụng. Trước hết, dưới tình huống không hề có sự chuẩn bị, tinh thần phòng tuyến của hắn đã bị An Kỳ phá hư,tinh thần lực của An Kỳ đi tới, trực tiếp đánh vào chỗ sâu nhất tinh thần lạc ấn. Thậm chí hắn ngay cả gọi về Tử, hoặc là sử dụng sáo trang kỹ năng Di Hoa Tiếp Mộc của ba kiện sáo thủ hộ trên người cũng không có khả năng.

Nhưng, ngay khi tay của An Kỳ cách một lớp áo tắm đặt trên trái tim của Diệp Âm Trúc, chuẩn bị thông qua tâm huyết của nàng kích phát tinh thần xâm thực khi ma pháp thành lập, nhưng xuất hiện tình huống ngoài ý nghĩ của nàng.

Nhìn lên ngọc chưởng thon dài, nhưng có thực lực kinh khủng tử cấp bát giai, thậm chí cho dù là hộ thân đạo cụ cấp thần khí cũng không có biện pháp để ngăn cản một tay tràn ngập năng lượng này của nàng. Nhưng, trong sát na nàng ấn tay lên vị trí trái tim của Diệp Âm Trúc, An Kỳ sắc mặt đại biến, nàng hoảng sợ phát giác một cổ khổng lồ nguyên tố lực cơ hồ không thể ngăn cản, tinh khiết nhất nguyên tố lực mang theo khí tức bá đạo vô tận từ vị trí trái tim Diệp Âm Trúc mênh mông tuôn ra.

Đó là tinh khiết nhất nguyên tố lực, mang theo khí phách mãnh liệt, mang theo một tiếng long ngâm ông minh, dĩ nhiên cũng đem thân thể nàng theo âm thanh ném bay đi.

Theo tiếng long ngâm, Diệp Âm Trúc cảm thấy trái tim mình run rẩy, cũng bởi thanh âm ông minh long ngâm đem lại, đưa tinh thần lực của An Kỳ sắp nhập vào trong não của hắn hoàn toàn bị xua tan, khiến cho hắn từ trong trống rỗng tỉnh táo trở lại.

Phác thông một tiếng, An Kỳ bên từ bên bờ thánh tuyền xa xa rơi vào trong nước suối, toàn thân bắn ra một lớp sương mù màu tím.

Đại não một trận đau nhức, Diệp Âm Trúc dùng sức lắc đầu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, hắn từ trong trống rỗng khôi phục lại thì đã nhìn thấy tình cảnh đẹp mắt An Kỳ ngã xuống, trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt một chút. Tại sao lại như vậy? rõ ràng là nàng ta đánh lén mình, ngược lại như thế nào thân thể nàng ta rơi xuống đấy?

Theo phản ứng bản năng cúi đầu xuống, hướng tới trước ngực mình nhìn lại, vốn là áo tắm màu đỏ, vị trí trái tim lại xuất hiện một cái chưởng ấn lớn, trong phạm vi chưởng ấn, màu đỏ áo tắm đều biến mất không thấy, lộ ra lồng ngực mình, mà từ cái vị trí đó Diệp Âm Trúc nhìn thấy,cổ cầm đồ án phát ra vầng sáng bảy màu lóng lánh nhàn nhạt. Chính là lúc đầu siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm dung nhập vào thân thể hắn sau đó lưu lại dấu vết này.

Mặc dù không có hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được, An Kỳ té ngã hẳn là cùng Khô Mộc Long Ngâm cầm này có liên quan.

An Kỳ ngã vào trong nước cũng không có xuất hiện trở lại, mặt nước tạo thành một vòng sóng gợn, tựa hồ là đang chứng minh hết thảy việc phát sinh vừa rồi đều là thật.

Diệp Âm Trúc không có lập tức xoay người bỏ chạy, hắn biết, An Kỳ không có khả năng làm giả rơi vào trong nước, nhìn thực lực của nàng căn bản không cần dùng trò lừa gạt đối phó với mình. Nàng rốt cục như thế nào đây? Lúc này, trong lòng hắn nhớ lại lúc đầu An Nhã đã từng nói qua, An Kỳ trước kia không phải là có bộ dạng như hiện tại, bởi vì sau khi nàng cùng An Kỳ chia tay, ở bên ngoài đã gặp chuyện gì đó, cả người mới xảy ra biến hóa. Mà có thể ảnh hưởng đến An Kỳ,rất có thể là Ám tháp trong Pháp Lam thất tháp.

Bất luận nói như thế nào, An Kỳ cũng là tỷ tỷ của An Nhã, Diệp Âm Trúc đem đấu khí cùng tinh thần lực phủ khắp toàn thân, cẩn thận đề phòng theo phương hướng An Kỳ ngã vào nước đi tới. Hắn muốn xem một chút, An Kỳ rốt cuộc như thế nào?

Thánh tuyền vốn không lớn, rất nhanh, Diệp Âm Trúc liền đến gần điểm đầu tạo nên rung động, thân thể mềm mại của An Kỳ ở trong nước nổi lơ lửng, mặt úp xuống, áo tắm trên người cũng xuất hiện từng đạo vết rách, một tầng tử sắc quang vựng không ngừng từ trong vết rách truyền ra, chỗ phát ra quang mang mãnh liệt nhất chính là trên đầu.

Hạ ý thức đem nàng từ trong nước nâng lên, Diệp Âm Trúc trên tay trái đã nắm chặt Tử Trúc thần châm, đặt ở phía sau não An Kỳ.

An Kỳ lúc này đã không có như lúc trước tự cao tự đại, cả người tựa hồ đã hoàn toàn chìm vào hôn mê. Dựa vào trong lồng ngực Diệp Âm Trúc, tựa như một cái nữ tính bình thường rất nhu nhược, cùng với người thường cũng không có cái gì là khác biệt. Sắc mặt tái nhợt làm cho người ta yêu mến, trên ấn đường một vòng tử sắc quang vựng không ngừng tản ra, mi tâm nàng nhăn nhó, tựa hồ đang phải chịu đựng thống khổ kịch liệt.

Tinh thần lực cẩn thận tham nhập vào trong cơ thể An Kỳ, Diệp Âm Trúc nhất thời ngạc nhiên phát hiện, An Kỳ lúc này trạng thái thân thể cực kỳ không ổn định, trong thân thể nàng, có đấu khí cùng ma pháp lực khổng lồ, nhưng lúc này bất luận là đấu khí hay ma pháp lực lại đều hãm vào trong một mảnh hỗn loạn. Trong đó vấn đề lớn nhất chính là tinh thần lực của nàng, trong tinh thần khiếu huyệt tại mi tâm của nàng, tinh thần lực điên cuồng chuyển động,tinh thần lạc ấn không ngừng run rẩy do tinh thần lực cực kỳ bất ổn định không ngừng đánh sâu vào, một cổ tinh thần lực tựa hồ liều mạng xâm thực tinh thần lạc ấn của nàng, mà một cỗ tinh thần lực khác lại không ngừng né tránh chống đỡ cỗ tinh thần lực xâm thực này. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại não của An Kỳ phảng phất như là chiến trường, mặc cho hai cỗ tinh thần này không ngừng cắn nuốt lẫn nhau.

Điều tra rõ ràng trạng thái lúc này của An Kỳ, Diệp Âm Trúc không khỏi thở phào nhẹ nhõm,đem tử trúc thần châm thu hồi lại. Hắn rất rõ ràng, cho dù là người có trở nên mạnh mẽ đến đâu, cũng không có khả năng đem tinh thần lạc ấn của mình ra đùa giỡn, phải biết rằng, một khi tinh thần lạc ấn bị phá hư, vậy thì không phải là vấn đề thực lực biến mất, ngay cả tánh mạng có thể bảo tồn cũng còn là một ẩn số. An Kỳ hiển nhiên đã gặp vấn đề lớn, nhưng vấn đề của nàng lúc này thật không phải là do siêu thần khí Khô mộc Long Ngâm trên người mình tạo thành đấy chứ?

Kỳ thật, Diệp Âm Trúc phán đoán rất chính xác, hoặc nói là, An Kỳ thật là rất xui xẻo. Nếu An Kỳ không sử dụng hắc ám ma pháp, chỉ dụng tinh thần lực vây khốn Diệp Âm Trúc, trên tinh thần lạc ấn của hắn phóng thích một cái khóa, như vậy thì đừng nói là Tử, ngay cả linh hồn y phụ với Ly Sát ngân long cũng không có khả năng gọi về. Nhưng bởi vì An Kỳ nóng lòng muốn biết muội muội ở chỗ nào, trực tiếp đối với Diệp Âm Trúc sử dụng linh hồn xâm thực bá đạo nhất, cho nên đối với chính minh mới mang đến hậu quả to lớn như thế

Linh hồn xâm thực cái ma pháp này nếu như thành công, An kỳ không những có thể biết hết những gì mình muốn biết, Diệp Âm Trúc cũng xong luôn, đại não biến thành ngu ngốc, tâm tạng bị phá hư. Cho dù là thần tiên cũng không cứu được hắn. Nhưng An Kỳ lại không biết, Diệp Âm Trúc có một cái có thể nói là một tâm tạng cường hãn nhất trên thế giới.

Lúc đầu,sau khi Khô Mộc Long Ngâm cầm tiến hóa đạt tới cấp bậc thần kỳ, với thực lực của Diệp Âm Trúc căn bản không đủ để sử dụng nó, cho dù là gảy một dây cầm cũng không có cách nào làm được. Nhưng bởi vì đã nhận chủ, không có cách nào thoát khỏi quan hệ cùng Diệp Âm Trúc. Cho nên trước hết mới cùng thân thể hắn hoàn toàn dung hợp. Khi Diệp Âm Trúckhông có đạt tới năng lực có thể sử dụng nó, Khô Mộc long Ngâm cầm với tư cách là cao quý siêu thần khí, không có khả năng để cho hắn sử dụng. Nhất là trong cổ cầm này còn phong ấn linh hồn của thần thánh cự long Nặc Khắc Hi, trong ký ức linh hồn Nặc Khắc Hi mặc dù đã tiêu thất, nhưng trong tiềm thức vẫn còn tồn tại căm ghét đối với Diệp Âm Trúc, điều này làm cho Diệp Âm Trúc sau này muốn sử dụng cái siêu thần khí cổ cầm này trở nên càng thêm khó khăn.

Khô Mộc Long Ngâm cầm khi dung hợp tự nhiên sẽ lựa chọn vị trí trọng yếu nhất trên thân thể Diệp Âm Trúc, thân thể con người vị trí quan trọng nhất hiển nhiên là đại não, nhưng nơi này là chỗ của tinh thần lạc ấn, không thể bị đánh chiếm, cũng không phải là địa phương thích hợp nhất. Mà lựa chọn thứ hai hiển nhiên chính là trái tim, cầm huyền cùng tâm huyền dung hợp mới là cảnh giới tối cao nhất của cổ cầm, cho nên, nó đã lựa chọn trái tim của Diệp Âm Trúc. Siêu thần khí dung nhập vào trong trái tim, có thể nói bản thân nó đã trở thành một bộ phận của trái tim Diệp Âm Trúc, thân thể Khô Mộc long Ngâm cầm này, thần thánh cự long long nha điêu khắc thành cầm huy,trên hết dùng thất long vương long gân làm thành cầm huyền, hơn nữa linh hồn thần thánh cự long làm nên cầm hồn. Tất cả những cái này đều làm cho nó có năng lượng vô cùng cường đại. Mà cổ năng lượng này mặc dù không thể bị Diệp Âm Trúc sở dụng, nhưng sau khi dung nhập vào trái tim của hắn, cũng vì trái tim của hắn mà trở thành thủ vệ giả cường đại nhất. Thay đổi là chỗ khác, có lẽ Khô Mộc Long Ngâm cầm sẽ không tự động bảo vệ. Nhưng lúc này trái tim của Diệp Âm Trúc căn bản đã thành nơi nó ký thác bản thể, một khi gặp phải tập kích của ngoại lực như thế nào lại coi thường bỏ qua bảo vệ đây?

Thực lực của An Kỳ quả thực rất mạnh, tử cấp bát giai, đã tiếp cận đến đỉnh phong khả năng của con người có thể đạt tới. Nhưng cho dù nàng có cường thịnh trở lại, cũng không có khả năng cùng thần thánh cự long xưa kia, thập cấp thần thú so sánh bằng! Siêu thần khí, xuất hiện trong lịch sử nhân lọai có thể đếm được, hơn nữa An Kỳ đối với bản thân Diệp Âm Trúc đánh giá phỏng chừng không cao. Dưới tình huống tinh thần lạc ấn của Diệp Âm Trúc đã bị công phá, nàng sao có thể nghĩ đến sẽ gặp phải trở ngại cường hãn như thế.

Bởi vậy, chỉ trong nháy mắt công phu, An Kỳ hữu chưởng công tới Diệp Âm Trúc mặc dù phá hủy đi áo tắm trong phạm vi thủ chưởng nhưng lại nhận được phản kích cực kỳ cường hãn của Khô Mộc Long Ngâm cầm. Đem cánh tay nàng muốn cắm vào trái tim Diệp Âm Trúc trực tiếp bắn ngược trở về, cầm huyền rung động sinh ra uy lực cường hãn vô cùng, trực tiếp không thương tổn đến bản thể An Kỳ, còn đang giật mình thân thể chợt bị thương, tinh thần lực của nàng đang tiến vào trong đại não Diệp Âm Trúc cũng bị Khô Mộc Long Ngâm cầm trong nháy mắt sinh ra âm ba xua tan, tinh thần xâm thực này là ma pháp cực kỳ bá đạo, trong một sát na liền sinh ra cắn trả mãnh liệt.

Cũng bởi An Kỳ là tử cấp bát giai, đổi là người khác sợ rằng lúc này đã ở trong phản phệ trở thành ngớ ngẩn. Nhưng cho dù là như thế, bằng thực lực của nàng muốn từ trong phản phệ tránh thoát ra cũng tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Đề kháng của Khô Mộc Long Ngâm cầm,có âm ba chấn động mãnh liệt của linh hồn thần thánh cự long, đã công phá tinh thần phòng ngự của nàng, khiến cho phản phệ đó trực tiếp xâm nhập vào trong chỗ sâu nhất của tinh thần lạc ấn, tràng chiến tranh tinh thần này, ai cũng không biết thời gian sẽ kéo dài bao lâu.

Bây giờ nên làm cái gì đây? Diệp Âm Trúc lúc này ngược lại có chút bất đắc dĩ."Giết An Kỳ sao? Không, xem mặt mũi An Nhã bản thân mình cũng không thể giết nàng, về phần nàng lại càng không thể. Địch nhân đáng sợ như thế,nếu đem nàng chữa trị tốt, người thứ nhất xui xẻ chính là bản thân mình."

Nhưng cũng không thể để nàng ngây ngốc tại chỗ này. Đang không biết làm sao, Diệp Âm Trúcnghĩ ra biện pháp đơn giản nhất. Trước tiên đưa nàng rời khỏi đây, nếu mà nàng vẫn hôn mê, liền nhanh chóng đưa nàng đến Cầm thành giao cho An Nhã tỷ tỷ xử lý, làm thân tỷ muội, nàng chẳng những so với mình càng hiểu rõ An Kỳ, cũng thuận lợi xử lý.

Nghĩ tới đây, Diệp Âm Trúc đỡ An Kỳ ra khỏi thánh tuyền, vốn là du ngoạn thư giãn tinh thần hoàn toàn hỏng hết.

Sau khi Diệp Âm Trúc kéo thân thể An Kỳ ra khỏi thánh tuyền, mới phát hiện ra một cái vấn đề thật lớn. An Kỳ trên người áo tắm màu đỏ,lúc trước bị Khô Mộc Long Ngâm cầm tự chủ phản kích dưới tác dụng của âm ba được sinh ra bị chấn thành phiến phiến hồ điệp. Đại đa số mảnh vải hồng sắc đều là chỉ dính trên người nàng mà thôi. Lúc này từ ôn tuyền đi lên, nhất thời phiến phiến rơi ra, lộ ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết.

Đó là sữa bò trong suốt! Trắng đẹp mắt, giọt nước chảy xuôi xuống, tràn ngập dục lực không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung lại được. Diệp Âm Trúc từng nhìn qua Hải Dương lõa thể, nhưng cũng không giống lần này nhìn rõ ràng như thế. Trước ngực hai điểm hồng bảo thạch, còn có cỏ thơm ở dưới thân giữa hai chân ngọc thon dài, mà không ngoại lệ là nguy hiểm chết người lộ ra trước mặt hắn một tiểu xử nam.

Nhất là, lúc này xích lỏa mỹ nữ tràn ngập hấp dẫn lực lại đang hoàn toàn dựa trên thân mình, thân thể nàng mềm mại tràn đầy co giãn đang tản ra nhè nhẹ nhiệt lực, đổ vào trong xương tuỷ chính mình. Thiêu đốt dục vọng nguyên thủy nhất của Diệp Âm Trúc.

Hạ thân một cây cứng rắn như kim cương đã thoát khỏi trói buộc của áo tắm, từ trong khe hở chui ra. Dưới kích thích băng lãnh của không khí, khiến cho Diệp Âm Trúc ngốc trệ hoàn toàn rơi vào dục vọng thanh tỉnh lại nửa phần. Hắn mới phát hiện ra bản thân mình quá khó xử. Động tác đầu tiên là nhắm mắt lại,kiên quyết không nhìn thân thể An Kỳ, thả tay ra An Kỳ một lần nữa rơi vào trong ôn tuyền.

Diệp Âm Trúc cho tới bây gờ không có phát hiện ra hô hấp của mình lại dồn dập như thế, kịch liệt thở dốc làm cho tâm hắn không ngừng run rẩy. Lần trước nhìn thấy thân thể Hải Dương, chí ít cũng không có nhìn thấy những vị trí quan trọng, hơn nữa là trị liệu, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng lúc này đột nhiên nhìn thấy hết tất cả như thế, hắn cũng là một nam nhân bình thường! là một nam nhân bình thường, hắn tự nhiên sẽ sinh ra phản ứng tâm lý như thế. Thân thể An Kỳ so với Hải Dương còn phong mãn hơn rất nhiều, nếu như nói Hải Dương là hoa tiên nữ tràn ngập hương thơm xử nữ, thì An Kỳ này chính là hoa hồng nóng bỏng có thể gợi ra dục vọng của con người. Hoa hồng đã nở hoa, phảng phất đang ép bức hắn đến hái xuống.

Là một xử nam. Lúc này Diệp Âm Trúc thừa nhận kích thích vô cùng lớn, hắn thậm chí cảm giác được chóp mũi của mình đã trở nên ấm áp, tựa hồ máu múi đang dâng lên trào ra.

Không thể. Bằng một tia lý trí cuối cùng, Diệp Âm Trúc miễn cưỡng đưa tay đặt lên khối bảo thạch trên cổ tâm linh thủ hộ. Đêm tinh thần lực của mình điên cuồng nhập vào trong đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tinh thần khí tức lạnh lẽo theo dòng đi lên, từ trên ngực tiến vào trong đại não hắn, đem theo kích thích băng lãnh, hỏa nhiệt dục vọng của Diệp Âm Trúc lúc này mới được khống chế. Thanh âm thở dốc cũng từ từ trở nên nhỏ lại.

Cơ hồ có một chút điên cuồng, hắn cơ hồ ném đi áo tắm trên người mình, dùng tốc độ nhanh nhất thay vào một bộ quần áo của mình, sau khi hắn mặc vào nguyệt thần hộ thủ,lúc này mới thư thái một chút. Cả người dưới tác dụng của thanh lương khí lưu tại tâm linh hộ thủ tản mát ra đang từ từ khôi phục lại bình thường.

Hít sâu một ngụm khí, Diệp Âm Trúc nhắm mắt đem An Kỳ từ ôn tuyền đi lên, mặc dù không có nhìn thấy, nhưng khi hai tay hắn tiếp xúc với da thịt mềm mại trắng trẻo của An Kỳ, trong lòng phảng phất lại có một cỗ nhiệt lưu tuôn ra. Bất quá, lúc này hắn đã có chuẩn bị, từ nhỏ tu luyện Xích tử cầm tâm có tác dụng quan trọng, khiến hắn sẽ không giống như trước mất đi khống chế. Nhanh chóng lấy ra từ trong không gian giới chỉ một bộ giáo phục của mình, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào người An Kỳ.

Điều này vốn là một công tác đơn giản, nhưng sau khi Diệp Âm Trúc hoàn thành, lại phát hiện trên người mình ướt đẫm, sau lưng mồ hôi lạnh rậm rạp.

An Kỳ nằm ngang trên mặt đất có vẻ rất an tĩnh, nàng lúc này, cũng không có quyến rũ như lúc tỉnh táo trước đây.Bất luận là nàng hay là An Nhã,hơn bốn trăm tuổi không có dấu vết năm tháng lưu lại trên người các nàng, nàng mặc giáo phục của Diệp Âm Trúc,ngoại trừ giáo phục có to hơn một chút, ngược lại khiến cho dung nhan tuyệt sắc của nàng càng thêm động lòng người, căn bản giống như một nữ đệ tử của Mễ Lan ma vũ học viện.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh bao la, cảm giác ánh nắng mặt trời ấm áp, Diệp Âm Trúc lúc này mới thư thái một chút, tâm tình dần dần an tĩnh lại, hắn lại một lần nữa dùng tinh thần lực dò xét tình huống trước mắt của An Kỳ. Làm hắn kinh ngạc chính là tinh thần lực của An Kỳ quả nhiên cường đại, lúc này hai cỗ tinh thần lực đối kháng lẫn nhau,mặc dù vẫn tồn tại như vậy nhưng không còn liều mạng va chạm như trước, đối với tinh thần lạc ấn không còn như hổ chằm chằm rình mồi, không có tinh thần lực xung đột, thần sắc An Kỳ cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Ôm lấy thân thể mềm mại tùy thời có thể mang đến nguy cơ nổ mạnh, Diệp Âm Trúc thật sự không có tâm tình gấp rút lên đường, tử sắc thủy tinh cầu từ trong không gian giới chỉ bồng bềnh bay ra, một mảnh tử quang bao phủ, lần đầu tiên hắn dẫn người phát động không gian truyền tống.

Quang mang chợt lóe, hắn đã vào trong ký túc xá của Mễ lan ma vũ học viện.quang mang của không gian trận pháp dưới chân dần dần ẩn lui, lần truyền tống này tinh thần lực của hắn tiêu hao hai thành, đơn giản là hắn đã truyền tống gấp đôi, thu hồi tử sắc thủy tinh cầu, Diệp Âm Trúc trước tiên đem An Kỳ đặt trên giường trong phòng ngủ của ký túc xá, sau Ngân long công chúa Ly Sát,tinh linh nữ vương trở thành vị"khách nhân" thứ hai nằm trên giường gỗ bình thường này.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cầm Đế