Cầm Đế

Chương 40: Ngân Long công chúa


Sau khi ra khỏi thành, Diệp Âm Trúc tốc độ hoàn toàn triển khai. Hoàng trúc ngũ giai đấu khí tương đương thanh cấp thiên không chiến sĩ, rất nhanh. Hắn đi tới nơi mình muốn, cách Mễ Lan Ma võ học viện không xa có một mảnh đất trống, nơi này chung quanh đều là rừng cây không người qua lại, không dễ dàng bị quấy rầy.

Hắn lại lấy ra Xuân Lôi cầm, hai tay phủ lên dây đàn, ổn định tâm thần có chút vội vàng của mình.

Cách đó không xa trên một cây đại thụ, thân ảnh màu bạc trong đôi mắt tím toát ra vài phần kinh ngạc, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện thanh niên trước mặt này trong nháy mắt vuốt ve dây đàn, khí chất đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Lúc trước, khi nhìn thấy hắn, hắn giống như rất lạnh lùng ngạo nghễ. Nhưng lúc này, hắn làm cho người ta cảm giác chỉ có ưu nhã, cao quý. Hai tay tám ngón nhẹ khảy trên dây đàn, mỗi một động tác đều có sự kết hợp. Áo trắng tóc đen cùng với vẻ mặt chuyên chú của hắn, tướng mạo anh tuấn, đều rất dễ dàng làm cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc. Vốn đã chuẩn bị động thủ nàng hạ ý thức ngừng lại, trong lòng thậm chí có chút chờ đợi hắn đàn một khúc.

Diệp Âm Trúc cũng không có nóng lòng thử ý nghĩ của mình đối với âm nhận, vừa rồi phi nước đại làm hắn tâm thần và khí tức đều không đủ ổn định. Hắn muốn cho tâm của chính mình và cây đàn trước tiên hòa thành một thể rồi mới thử sự đặc thù đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Dây đàn nhẹ rung, một khúc đàn uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên, khúc này cũng không phải là một trong Cầm tông cửu đại danh khúc, chỉ là một cầm khúc bình thường. Tình cảm ảnh hưởng đến người chơi, mặc dù không có hiệu quả đặc gù gì, nhưng khúc này là một khúc mà Tần Thương thích nhất. Diệp Âm Trúc cũng rất thích giống như vậy, tên khúc "Khuynh thành".

Tay trái bốn ngón phảng phất như dính trên dây đàn, tay phải bốn ngón lại như thỏ khởi hồ lạc. Tiếng đàn ngân vang một chuỗi thanh thúy, giai điệu ưu mỹ, nhịp điệu như quyện vào nhau.

Tiếng đàn hàm súc sự thanh tú, ngón tay khống chế tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, tiết tấu nhanh nhẹ mang theo tình cảm triền miên, nghe trong tim ngân nga như khóc như ai oán.

Thân ảnh màu bạc trên cây như ngây dại, nàng không từng nghĩ qua, âm nhạc lại nghe lại có thể động lòng người như thế khiến trong tim nàng cũng như run rẩy. Nhìn Diệp Âm Trúc hoàn toàn đắm chìm trong diễn tấu, nhìn hắn chuyên chú vẻ mặt ưu nhã, bất tri bất giác lửa giận trong lòng nàng dần dần trở nên bình thản. Lúc này giờ phút này, nàng chỉ hy vọng tám ngón trên dây đàn không nên dừng lại, tiếp tục đàn, tiếp tục mang tiếng đàn tuyệt vời quyện khắp khu rừng này.

Trong tiếng đàn triền miên, Diệp Âm Trúc không khỏi nhẹ giọng xướng lên, thanh âm khắn không mượt mà, nhưng trong trẻo không hề có tạp chất tựa hồ giống như tiếng đàn của hắn, tinh khiết biết bao nhiêu.

"bắc phương hữu giai nhân,

tuyệt thế nhi độc lập.

nhất tiếu khuynh nhân thành,

tái tiếu khuynh nhân quốc.

ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc?

giai nhân tái nan đắc." *

Theo một câu "giai nhân tái nan đắc", một khúc "Khuynh thành" không dài cũng chấm dứt trong dư âm tiếng ca.

Hai tay nhu hòa giơ lên, lại nhu hòa hạ xuống, phảng phất như gió nhẹ vờn trong dư âm tiếng đàn. Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: có lẽ, khúc "Khuynh thành" này chính là lúc đầu Tần gia gia vì Ny Na nãi nãi mà sáng tác. Chỉ là, tại sao họ không cùng một chỗ?"

Thân ảnh màu bạc trên cây, đôi mắt tím hoàn toàn chìm trong một mảnh si mê. Không phải vì người phía dưới, mà là vì một khúc đàn cùng tiếng ca đó, "bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc…….Ta chính là đến từ phương bắc, chẳng lẽ, hắn cố ý xướng cho ta nghe, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ta? Cầm khúc dễ nghe, lời ca đẹp đẽ a!"

Diệp Âm Trúc tự hiểu tâm tình đã được điều chỉnh rất tốt, thoáng tự hỏi một chút, tay phải giơ lên. Trúc đấu khí tự vận hành lưu chuyến đến đầu ngón tay, theo một tiếng đàn nhẹ khảy nhất thời một đạo âm nhận màu vàng nhạt nửa hình vòng cung nhẹ nhàng bay ra. Tựa như trong một sát na đó, Diệp Âm Trúc mang tinh thần lực của mình hoàn toàn nhập vào trong âm nhận, cảm thụ sự ảo diệu trong đó.

Hắn phát hiện, trong nháy mắt âm nhận theo dây đàn chuyển động, đem đấu khí dung nhập vào dây đàn. Như vậy, đối với tiếng đàn sẽ không sinh ra ảnh hưởng. Khi âm nhận phát ra, đấu khí sẽ theo tiếng đàn chấn động mà kích động, cho nên nó mới cùng đấu khí của hắn công kích hoàn toàn bất đồng, sự chấn động sinh ra chuyển động của âm thanh khiến cho tốc độ âm nhận phát ra phảng phất giống như tốc độ âm thanh, đồng thời còn có lực cắt rất mạnh.

Trước kia hắn đều chỉ là đơn thuần tập luyện, cho tới bây giờ không có chăm chú như thế này. Lúc này cẩn thận thăm dò, không khỏi nhịn được càng thêm bội phục sư phụ Tần gia gia của mình. Lúc đầu, cái này chỉ là một mình Tần Thương phán đoán, nghĩ ra dùng đấu khí tu bổ thời gian thi pháp quá dài của thần âm sư, quả nhiên không hổ một đời đại ma đạo sư.

Cường độ của âm nhận cùng rất nhiều nhân tố có liên quan, cho dù là sử dụng đàn không giống nhau, dây đàn không giống cũng sẽ khiến âm nhận khác nhau. Nói tóm lại, âm nhận và đàn, đấu khí, tinh thần lực và đấu khí cùng chấn động của tiếng đàn trong lúc đó có liên quan. Bốn thứ này kết hợp với nhau, mới có thể làm cho âm nhận xuất hiện ra uy lực chính thức. Mỗi một lần thăng cấp, đều tăng lên uy lực nhất định của âm nhận.

Mặc dù chính mình có đấu khí, còn có chiêu thức vũ kỹ của trúc tông, nhưng hôm nay xem qua một kiếm mạnh mẽ xuất ra của Tây Đa Phu, Diệp Âm Trúc mới hiểu năng lực cận chiến của mình thấp cỡ nào. Chức nghiệp chủ yếu của mình là thần âm sư, không có khả năng tổn hao thời gian lớn tu luyện vũ kỹ, điểm này Tần gia gia đã sớm nhắc nhở qua. Tu luyện đấu khí, chỉ là vì phụ trợ cho chức nghiệp thần âm sư này mà thôi. Đã như vậy, muốn tăng lên năng lực cận chiến của chính mình, phải từ trên năng lực của thần âm sư, mà âm nhận là lựa chọn tốt nhất.

Cùng với việc âm nhận tăng lên có ba điểm cơ bản đều là cố định. Đàn có sự bất đồng, về điểm này chính mình không có cách nào thay đổi, về phần đấu khí và tinh thần lực. Đều phải trải qua tu luyện không ngừng, trải qua quá trình tuần tự mà tiến mới có thể tăng lên, mà hôm nay mình phát hiện ra điểm thứ tư. Có đúng hay không là mấu chốt có liên quan đến cải thiện âm nhận?

Nghĩ tới đây, Diệp Âm Trúc lại một lần nữa đàn lên khúc vừa rồi, "Khuynh thành". Chỉ bất quá, lúc này hắn đã đem tinh thần lực mà đàn, chính thức một khúc cầm ma pháp của thần âm sư.

Sự ảnh hưởng của "Khuynh thành", nhất định chỉ có thể khiến người ta bộc lộ tình cảm, cho dù lúc này do cầm ma pháp phát ra, cũng chỉ là tăng ảnh hưởng lực của nó mà thôi. Diệp Âm Trúc bây giờ muốn làm cũng không phải là luyện tập cầm khúc mà là muốn cảm thụ tốt sự ảo diệu của âm nhận. Từng đạo âm nhận hình cung màu vàng theo tám ngón của hai tay phiêu đãng xuất ra, âm nhận nhảy múa trên không trung, hình thành từng đạo quang mang nhu hòa.

Trong từng chấn động có tần suất nhất định, khoảng cách âm nhận bay càng xa quang mang càng ảm đạm. Tần suất chấn động cũng tự nhiên từ từ chậm lại, cho đến khi quang mang và chấn động hoàn toàn biến mất thì uy lực của nó cũng hoàn toàn biến mất.

Từ sau khi đấu khí tăng lên tới hoàng trúc ngũ giai, âm nhận của Diệp Âm Trúc đã có thể phát huy uy lực có hiệu quả trong vòng ba mươi thước. Vượt qua ba mươi thước, uy lực của âm nhận sẽ lập tức hạ xuống, tới bốn mươi thước, âm nhận đã hoàn toàn tiêu tán.

Đấu khí dựa theo âm phù mà chấn động, khi chính mình trong quá trình diễn tấu nhạc khúc sử dụng âm nhận, tiếng đàn đã bị đấu khí ảnh hưởng. Cầm ma pháp phạm vi bao phủ ngược lại bị giảm nhỏ đi. Nói cách khác âm nhận ảnh hưởng tới phạm vi phát tán của chấn động âm thanh. Đấu khí hạ thấp tần suất chấn động âm phù. Vậy, nếu chính mình có thể làm cho đấu khí và âm phù bảo trì chấn động phát ra giống nhau? Như vậy chẳng những khoảng cách âm nhận phát ra và lực cắt càng thêm đáng sợ, đồng thời cũng có thể làm cho phạm vi khuếch tán của tiếng đàn không bị ảnh hưởng.

Đây là ý tưởng do Diệp Âm Trúc nghĩ ra từ khi đọc quyển âm nhạc cơ sở lý luận. Cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao hắn lại đột nhiên hưng phấn chạy đến nơi đậy. Nghĩ tới đây, hắn chấm dứt khúc "Khuynh thành", tay phải khảy dây đàn như múa, khi một đạo âm nhận màu vàng được phát ra thành hình trong nháy mắt, tay trái hắn nhanh chóng tại phía trên âm nhận động một chút.

Nương theo một tiếng rít, tiếng đàn trầm thấp nhất thời trở nên linh hoạt, màu vàng âm nhận trở nên đại thịnh, quang mang chợt lóe, đã bắn tới xa hơn một trăm thước trong rừng cây rồi biến mất.

Hoa lạp lạp, nơi mà âm nhận bay qua, bảy tám gốc đại thụ lung lay rồi đổ gục. miệng vết cắt giống như bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt, cực kỳ bóng loáng.

"Thật tốt quá, thành công rồi." Diệp Âm Trúc hưng phấn quát to một tiếng, chỉ là hắn hưng phấn cũng không lâu, trên mặt lại xuất hiện vẻ mặt tiếc nuối, lắc lắc đầu lầm bầm nói: "Không, như vậy không được. Mặc dù ta có thể trong nháy mắt âm nhận hình thành dựa vào đấu khí khiến nó chấn động lần thứ hai. Nhưng như vậy mà nói, ta như thế nào có thể hoàn thành cầm khúc? Cầm khúc mới là vương đạo a! Xem ra, phương pháp tự hỏi của ta là chính xác, nhưng cách làm lại sai rồi."

"Nho nhỏ thực lực hoàng cấp, đúng hay sai lại có ý nghĩa gì?" thanh âm khinh thường vang lên, ngân quang chợt lóe, trước người Diệp Âm Trúc đã có thêm một nhân ảnh. Chính là Ly Sát đến từ Ngân Long thành.

"Là ngươi?" Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh. Trên mặt Ly Sát nhìn không thấy dấu vết đã khóc, mặc dù khóe miẹng nàng như trước mang theo một tia khinh thường. Nhưng bây giờ nhìn qua, thần thái nàng ngược lại so với lúc tại thư viện hoàng gia lại bình thản vài phần. Trong đôi mắt tím lại càng nhiều vẻ tò mò.

Ly Sát hừ một tiếng, nói: "Diệp Âm Trúc. Hôm nay bởi vì ngươi mà ta chịu nhục, bây giờ là lúc phải trả giá…"

Diệp Âm Trúc hai tay đặt trên dây đàn Xuân Lôi cầm, ra vẻ ngạc nhiên nói: "hôm nay gọi là ngươi chịu nhục do chính ngươi gây ra, cho dù ngươi muốn trả thù, cũng là đi tìm Tây Đa Phu nguyên soái mới đúng, cùng ta có quan hệ gì."

"Ngươi……" Ly Sát giận dữ, vừa rồi tâm tình bởi vì nghe "Khuynh thành" mà trở nên bình thản lại nổi lên sự nóng giận. Một vầng sáng màu tím mơ hồ theo cái nhấc tay của nàng lặng yên xuất hiện. Nguyên tố ba động trong không khí nhất thời trở nên mãnh liệt, áp lực dày đặc một lần nữa lại bao phủ thân thể của Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc không có động, "nếu ta nói không sai, ta là người Ngân Long thành các ngươi muốn. Ngươi không thể giết ta, đúng không?"

Ly Sát lạnh lùng nói: "Không sai, ta sẽ không giết ngươi, bất quá ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết."

* không hiểu nên dịch thế nào, giữ nguyên gốc. Ai biết dịch giùm với.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Khó trách ta mấy ngày hôm trước đọc một quyển sách có câu "tối độc phụ nhân tâm", quả nhiên không sai."

Ly Sát sửng sốt, "Tối độc phụ nhân tâm? Cùng ta có quan hệ gì, ta không phải là phụ nhân."

Diệp Âm Trúc nói: "Ngươi không phải? Cự long trưởng thành ít nhất cũng có mấy ngàn tuổi, chẳng lẽ ngươi còn chưa lập gia đình?"

Ly Sát tựa hồ rất coi trọng điểm này, trên người áp lực tán phát ra giảm đi rất nhiều, "đương nhiên chưa, ngươi xem." Màu tím quang mang chung quanh thân thể nàng đột nhiên trở nên cường thịnh, tử quang dày đặc nhất thời bao vây hoàn toàn thân thể nàng bên trong. Từ độ đậm của màu sắc tử quang có thể nhìn ra, nàng thân là cửu cấp ma thú, ma pháp thực lực ít nhất cũng tương đương với loài người tử cấp cửu giai cường giả.

Đột nhiên, tử quang giống như sương khói tan đi, mà Ly Sát vốn đứng ở trước mặt Diệp Âm Trúc lại biến thành một người khác.

Vẫn là đôi mắt tím tóc bạc, chỉ bất quá vẻ anh tuấn đã biến mất, khuôn mặt giống như trước nhưng hiện tại trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Cặp mắt màu tím nhìn qua càng thêm linh động, giữa đôi mi mắt anh khí bức người, nhìn qua dung mạo không hề dưới Hương Loan. Khói tím tiêu tán, biến hóa lớn nhất cũng không phải là dung mạo, mà là vóc người nàng. Là nữ hài tử, Ly Sát đã rất cao, dưới bộ trường bào màu bạc có thể mơ hồ thấy rõ cặp chân thon dài. Trước ngực nửa bầu vú hoàn mỹ nhô lên, eo mảnh khảnh phảng phất một tay có thể nắm giữ. Nương theo tóc bạc độc đáo, nhất thời khiến cho Diệp Âm Trúc cảm giác tràn đầy thanh khiết.

Bất quá cũng là chỉ trong nháy mắt mà thôi, Diệp Âm Trúc đã khôi phục lại vẻ bình thường. Dù sao, mỹ nữ giống như vậy hắn gặp qua cũng có vài người, như An Nhã và Hương Loan đều không thể dưới Ly Sát ở trước mặt, chỉ là cảm giác có chút không giống nhau mà thôi.

Ly Sát cũng không chú ý đến ánh mắt Diệp Âm Trúc đang quan sát mình. Chỉ chỉ vào ấn ký hình tròn màu bạc trên trán mình, "Nhìn thấy không, cái này là tượng trưng cho nghịch lân của long tộc chúng ta. Chỉ tới lúc thành thân, miếng nghịch lân trên trán này mới tiêu thất, ta còn là cô nương không phải là phụ nhân gì cả."

Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, long tộc mỹ nữ đến từ Ngân Long thành này mặc dù tính tình táo bạo một chút, nhưng lại giống như mình có chút đơn thuần.

"Ly Sát tiểu thư, vậy ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào đây?"

Ly Sát hận hận nói: "rất đơn giản. Ta trước tiên đánh ngươi trọng thương, sau đó trị liệu cho ngươi, tuyệt đối không chết. Như thế vài lần, thống khổ bên trong đủ để làm cho ngươi sống không bằng chết."

Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói: "Long tộc các ngươi đều chỉ biết khi dễ người nhỏ yếu hay sao?"

Ly Sát khinh thường nói: "Ngươi rốt cục sợ sao, ngươi mà được cho là nhỏ yếu, một lần giết chết hơn ngàn tuần long. Mặc dù chúng ta không thừa nhận chúng nó là long, nhưng trên người tuần long dù sao cũng chảy xuôi một bộ phận huyết mạch của long tộc."

Diệp Âm Trúc lắc đầu. Nói: "Không, đó cũng không phải lực lượng của một mình ta, không bằng chúng ta đánh cuộc xem sao. Long tộc các ngươi trời sanh thực lực cường đại, sợ là lúc ngươi mới sanh ra thực lực cũng là hoàng cấp. Nhưng ta dám nói, nếu ngươi chỉ sử dụng cấp bậc ma pháp ngang với ta, thì không có khả năng chiến thắng ta."

Ly Sát cả giận nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói Ngân Long nhất tộc chúng ta hiểu biết ma pháp không bằng loài người như ngươi hay sao?"

Diệp Âm Trúc tự tin cười, phảng phất như đang nói. Ta chính là có ý đó.

Ly Sát nổi giận, từ nhỏ đến lớn nàng còn không có bị người khinh thị như thế. "Được, ta cùng ngươi cược, bất quá ta cũng nói trước với ngươi một chút. Cho dù ta sử dụng ma pháp cùng cấp bậc với ngươi, nhưng với cường độ tinh thần lực của ta cầm khúc của ngươi không có tác dụng gì."

Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn nàng, hắn đột nhiên phát hiện, vị ngân long mỹ nữ này cũng có chỗ đáng yêu của nàng, ít nhất nàng cũng thẳng thắn như vậy. "Nếu ngươi thua thì làm sao?"

Ly Sát khinh thường hừ một tiếng, "Ta không có khả năng thua."

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "vạn nhất ngươi thua?"

Ly Sát không chút do dự nói: "nếu dưới tình huống đồng cấp bậc ngươi có thể chiến thắng ta. Vậy chứng minh ngươi chính thức là ma pháp thiên tài, nhưng không thể có khả năng này. Không có chủng tộc nào đối với khống chế ma pháp có thể so sánh với Ngân Long nhất tộc chúng ta. Nếu thật sự xuất hiện tình huống như thế, ta sẽ làm ma thú của ngươi."

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói: "Nhưng là, ta đã cùng người khác ký kết khế ước. Không cách nào cho ngươi thành ma thú của ngươi."

Ly Sát sửng sốt, ngay sau đó nàng nở nụ cười. "Với nhận thức như vậy của ngươi về ma pháp, còn muốn cùng ta đánh cuộc sao? Ký kết khế ước rồi thì sao, Ngân Long nhất tộc ngoại trừ khế ước ngang hàng ra, còn có một năng lực đặc thù thiên phú. Linh hồn y phụ."

"Linh hồn y phụ? Đó là cái gì." Diệp Âm Trúc quả thật không biết, không khỏi tò mò hỏi.

Ly Sát nói: "nói như thế này, không cần ký kết khế ước. Ngân Long có thể mang một bộ phận linh hồn của mình gắn liền trên người khác, hình thành lực lượng khế ước. Tuy nhiên quyền chủ động ở trong tay ngân long, tùy thời có thể giải trừ khế ước, nhưng trước khi giải trừ khế ước đều bị người trói buộc đó tiến hành triệu hồi. Mà Ngân Long nhất tộc chúng ta rất coi trọng lời thề, cho dù linh hồn y phụ, cũng giống như khế ước mang theo cả đời."

Diệp Âm Trúc con mắt sáng ngời, nếu có thể có một Ngân Long cửu giai ma thú. Vậy chẳng phải là một chuyện phi thường tuyệt vời sao? Hắn vừa nghĩ tới đây, lại nghe Ly Sát nói: "Vậy nếu ngươi thua thì sao?"

Diệp Âm Trúc mở hai tay. Nói: "Nếu ta thua, tùy thời ngươi xử trí là được."

Ly Sát khinh miệt nói: "Loài người các ngươi nhỏ yếu như vậy, có thể cho ta cái gì? Như vậy đi, nếu ngươi thua, tự nguyện để cho ta rút của ngươi một bộ phận linh hồn, thành linh hồn nô lệ của ta."

Linh hồn y phụ Diệp Âm Trúc không nghe nói qua, nhưng linh hồn nô lệ này hắn biết, so với khế ước càng thêm đáng sợ. Một khi trở thành linh hồn nô lệ, cả đời đều là nô lệ của đối phương không cách nào cãi lệnh. Chủ nhân chết linh hồn nô lệ cũng chết, ngược lại linh hồn nô lệ chết chủ nhân không bị sao cả. Cực kỳ bá đạo. Lúc này hắn nghĩ đến không phải vì chính mình, vì cửu cấp ma thú, hắn nguyện ý đánh cuộc một phen. Nhưng là hắn và Tử có đồng đẳng bổn mạng khế ước, nếu thua, Tử có phải cũng trở thành linh hồn nô lệ của Ly Sát hay không?

Ly Sát thấy Diệp Âm Trúc trầm ngâm không nói, không khỏi phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông ngân, "Như thế nào? Sợ sao, ngươi có đúng là một nam nhân không! Là nam nhân không được sợ."

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói: "Ta có phải là nam nhận không ngươi chưa thử qua. Đã như vậy, chúng ta qua bên này." Tại thư viện hắn cơ bản xem qua tiểu thuyết tình yêu, đối với chuyện nam nữ không phải như người trong mơ nữa.

"Ngươi……, được, ta sẽ không khó khăn mà thu ngươi làm linh hồn nô lệ." ma pháp lực màu tím trong nháy mắt điều chỉnh, màu sắc chuyển hóa rất nhanh, trải qua lam, thanh, lục ba màu, tới màu vàng thì dừng, theo sự biến hóa của ma pháp lực, áp lực đọng trong không khí cũng từ từ biến mất. Nhưng các loại ma pháp nguyên tố vẫn cực kỳ sống động như trước.

Ly Sát vừa chuẩn bị động thủ, lại bị Diệp Âm Trúc cản trở dừng lại. "Chờ một chút."

"Làm gì? Ngươi muốn nhận thua sao?" vẻ khinh miệt trong mắt Ly Sát tăng thêm vài phần.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: "Đương nhiên là không, nếu ngươi đã hạ ma pháp lực của ngươi để công bình tỷ thí với ta, ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi. Ta là ma vũ song tu, mặc dù mặt ngoài là hoàng cấp, nhưng ma pháp của ta đã tương đương lục cấp trung giai, mà đấu khí của ta là thanh cấp trung giai. Tính toán một chút, ngươi sử dụng thực lực khoảng thanh cấp sơ giai, chúng ta tỷ thí mới tính là công bình."

Ly Sát có chút kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, lần đầu tiên tại trước mặt thanh niên anh tuấn mà ưu nhã này, "vi phạm quy tắc thải hồng. Ngươi là dị đoan? Ngươi nói cho ta biết điều này, không sợ Pháp Lam tìm ngươi phiền toái sao?" Đối với năng lực vi phạm quy tắc thải hồng, bị Pháp Lam thống nhất quy định là dị đoan. Kết quả của dị đoan thường chỉ có một. Đó là chết.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: "Pháp Lam sẽ không biết. Ngươi sẽ thành ma thú của ta, làm sao lại có thể bán đứng ta đây?"

Ly Sát cười lạnh một tiếng. "Quả thật, ngươi thành linh hồn nô lệ của ta, ta sẽ không tố cáo. Người khác sợ Pháp Lam, long tộc chúng ta sao có thể sợ. Bảy đại long thành cùng Pháp Lam thất tháp luôn là ngang hàng."

Diệp Âm Trúc nói: "Nếu Pháp Lam thất tháp thật sự đơn giản như vậy, vậy thì mảnh đất trung tâm đại lục đó nên thuộc về long tộc các ngươi. Bắt đầu đi." Hắn đã nghĩ kỹ, trận đấu hôm nay không thể tránh. Ly Sát sẽ không bỏ qua cho chính mình, dưới tình huống thực lực ngang nhau, song phương so tài chính là kỹ xảo trong đó. Mặc dù cầm khúc của mình đối với thực lực tử cấp của Ly Sát vô dụng, nhưng hắn cũng có năng lực đặc thù của mình, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể triệu hồi Tử. Trận đánh hôm nay, là tuyệt đối không thể thua, dù sao Ly Sát lại chưa nói với mình là không được triệu hồi.

Ly Sát đã động. Nàng mặc dù cao ngạo nhưng trong tộc ma pháp thiên phú của nàng là cực kỳ xuất sắc. Diệp Âm Trúc có ý định của chính mình, nàng cũng có, giống như Diệp Âm Trúc. Nàng cũng cho răng hôm nay đánh một trận mình không thể thua, bởi vì nàng cũng không có nói cho Diệp Âm Trúc, tử cấp ma pháp lực hạ xuống thanh cấp sơ giai, tất cả ma pháp của nàng đều là thuấn phát. Hơn nữa cường độ ma pháp của nàng mặc dù hạ xuống, nhưng ma pháp lực nhiều ít là không thay đổi, Ly Sát thật muốn cười lớn một tiếng, nói cho Diệp Âm Trúc biết, ưu thế của ta rất lớn a.

Thanh quang chợt lóe, thân thể của Ly Sát từ mặt đất từ từ bay lên không, đúng là thanh cấp ma pháp "Phi tường thuật". Chỉ là trong nháy mắt công phu thân thể của nàng đã cách khỏi mặt đất, bay lên không trung. Cùng lúc đó, hai tay đồng thời huy động, tốc độ của phong nhận là nhanh nhất trong các hệ ma pháp. Phô thiên cái địa hướng tới Diệp Âm Trúc bắn tới.

Cùng lúc Ly Sát phát động ma pháp, Diệp Âm Trúc cũng động. Thân thể trên mặt đất bay nhanh lui ra sau, một đạo quang mang màu xanh biếc giống như nước gợn từ trên tay phải của hắn lan ra, hóa thành từng đạo bích lục quang hoàn bao quanh toàn bộ thân thể ở bên trong.

Muốn dựa vào âm nhận đối phó với số lượng lớn phong nhận của Ly Sát thuấn phát là không có khả năng. Cho nên Diệp Âm Trúc dùng tuyệt học của trúc tông, trúc ngự.

Bích ti tràn ngập sinh mệnh khí tức, giống như một mảnh rừng trúc cao ngạo mà cứng cỏi đem thân thể Diệp Âm Trúc gắt gao bảo vệ ở bên trong. Phong nhận cùng bích ti va chạm, phát ra một trận thanh âm phốc phốc, mãnh liệt chấn động giữa ma pháp và đấu khí. Nhất thời nổi lên một trận sóng khí, lay động lá cây chung quanh một trận âm thanh "sa… sa…"

Vũ kỹ? Ly Sát khóe miệng toát ra một tia mỉm cười giảo hoạt. Cho dù ngươi có thể ngăn trở công kích thanh cấp ma pháp của ta thì sao? Đấu khí của ngươi luôn có hạn, ít nhất tuyệt đối không thể nào so sánh với ma pháp lực tử cấp ngũ giai của ta, ta dùng hết thì ngươi cũng chết.

Một bên nghĩ, thân thể nàng dừng lại ở vị trí khoảng một trăm thước. Thủy, hỏa, thổ, phong bốn hệ ma pháp cơ sở, giống như cuồng phong bạo vũ hướng tới thân thể Diệp Âm Trúc đánh vào. Như thế này thanh cấp ma pháp sư tuyệt đối không cách nào làm được.

Tay phải khống chế bích ti. Tay trái Diệp Âm Trúc nhẹ khảy lên dây đàn, đối mặt cường địch, đại não hắn lúc này một mảnh không minh, trong nháy mắt Ly Sát bắt đầu công kích hắn đã hiểu được dụng ý của đối phương. Một trăm thước khoảng cách là khoảng cách mà âm nhận của hắn không cách nào tiếp cận. Đối thủ lại dùng thực lực tử cấp phát huy cường độ thanh cấp, tiếp tục bị đánh ở trạng thái bị động như thế, chính mình ngay cả cầm khúc đều không thể hoàn thành thì làm sao có thể thắng được?

Quang mang màu trắng nhũ từ Nguyệt thần thủ hộ được kích động. Cầm ma pháp của Diệp Âm Trúc là lục cấp trung giai, tự nhiên không đỡ được thanh cấp ma pháp. Càng không cần phải nói là thanh cấp ma pháp oanh kích dày đặc như thế, nhưng lúc này trong mắt hắn lộ ra ánh mắt kiên định.

Nguyệt thần thủ hộ là một trong bộ ba món thủ hộ, cùng với hai món khác nó tựa hồ rất bình thường. Nhưng là nó lại có thể căn cứ vào thực lực người sử dụng mà có thể xuất ra phòng ngự lực cường độ bất đồng. Cũng là một trong ba món thủ hộ hữu dụng nhất. Lúc này, Diệp Âm Trúc vì chính mình, cũng vì Tử, hắn sử dụng một loại năng lực mà tại Cầm Thành khi đối diện với hơn vạn thú nhân đại quân cũng chưa sử dụng qua.

Tay trái đặt trên dây đàn trong nháy mắt xuất ra, sờ vào bố nang chứa tử trúc thần trâm trên đùi, bốn ngón nhẹ cầm lên ba ngọn châm dài. Một bên khống chế bích ti, một bên không chút do dự cắm ba ngọn tử trúc thần châm lên đầu, tử quang chợt lóe, yên lặng như không, đáy mắt Diệp Âm Trúc xuất hiện một đạo tử quang. Trên mặt toát ra thần sắc vài phần thống khổ, bích ti trên tay thoáng chậm một chút, suýt nữa bị ma pháp của Ly Sát đánh tới.

Bởi vì bích ti huyễn hóa ra trúc ngự quang mang chói mắt, hơn nữa đại lượng thanh cấp ma pháp che ánh mắt Ly Sát. Cho nên nàng cũng không có nhìn thấy hành động của Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc nhanh chóng lặp lại động tác lúc trước ba lần, đồng dạng là trường châm màu tím, chỉ là nơi cắm vào không giống nhau. Trong chớp mắt, chín ngọn tử trúc thần châm đã cắm lên đầu hắn, vẻ mặt ưu nhã biến đi vài phần, tất cả vẻ mặt cũng theo đó biến mất, thống khổ cũng không còn. Mà chỉ còn lại, là một mảnh lạnh như băng.

Bích quang chợt thu vào. Làm cho Ly Sát tưởng rằng đấu khí của Diệp Âm Trúc không kiên trì được, thời điểm thua nhanh tới. Nguyệt thần thủ hộ trong nháy mắt quang mang đại phóng, giống như một quang cầu màu trắng thật lớn nhanh chóng khuếch trương tới phạm vi ba thước đường kính. Tất cả thanh cấp ma pháp oanh kích lên, chỉ rung động vòng màu trắng, nhưng lại không thể công vào trong.

Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn Ly Sát trong không trung, lạnh nhạt nói: "Đúng rồi, với tinh thần lực của ngươi, cầm ma pháp của ta hoàn toàn không có khả năng phát huy tác dụng. Nhưng là cũng không phải là không có tác dụng, chỉ là tác dụng nhỏ mà thôi. Xin mời ngươi nghe một khúc "Bình sa lạc nhạn" của ta."

Nguyệt thần thủ hộ thần kỳ phát huy tác dụng phòng ngự cường đại. Ngân quang lóe lên, lúc hắn ngồi trên mặt đất Xuân Lôi cầm trên chân đã được đổi thành Hải Nguyệt Thanh Huy, một vầng sáng màu bạc nhàn nhạt xuất hiện sâu trong mắt hắn. Tám ngón tay nhất tề khảy, "Bình sa lạc nhạn" giai điệu tuyệt vời, như lên mà lại như xuống. Triền miên không ngừng, nghe ưu mĩ thú vị, âm điệu tựa hồ như tĩnh, nhưng trong tĩnh lại có động. Uyển chuyển nhịp nhàng, thanh khiết mà đầy ý nghĩa.

Đây là cầm khúc thứ hai mà Ly Sát được nghe Diệp Âm Trúc diễn tấu. Cùng với khúc "Khuynh thành" đó là hai cái cảm giác. Khúc "Khuynh thành" phảng phất muốn đem cảm tình trong lòng nàng hoàn toàn phát ra, mà lúc này khúc "Bình sa lạc nhạn" lại khiến tâm tình nàng trở nên càng ngày càng bình thản. Tựa như ngay cả ma pháp trong tay cũng không khỏi sử dụng chậm lại một chút.

Mặc dù kỳ quái là Nguyệt thần thủ hộ của Diệp Âm Trúc lại có thể ngăn trở thanh cấp ma pháp của mình toàn thể kích tới, nhưng Ly Sát càng kinh ngạc hơn là Diệp Âm Trúc tại sao muốn diễn tấu cầm khúc này. Nghe ra, quả thực là vô hại a! Bất quá nàng không thể không thừa nhận, cầm khúc này nghe rất thú vị.

Đây là một bức họa huyễn lệ thế nào a! Trong không khí, lơ lửng một mỹ nữ mắt tím tóc bạc tư dung tuyệt mỹ, vô số quang mang màu xanh hình thái bất đồng bay xuống. Mà trên mặt đất, có một cái quầng ánh sáng màu trắng nhũ giống như bông, ngồi trong đó là một thanh niên anh tuấn khuôn mặt lạnh lùng mà ưu nhã. Còn một cây cổ cầm ngọc luật tiềm phù, cảm giác trong tim như là gặp thánh nhân.

Từng vòng sáng màu vàng đậm, theo khúc "Bình sa lạc nhạn" bay ra. Khi Ly Sát cảm giác được có chút không đúng, hoảng sợ phát hiện, mình đang từ một trăm thước cao trên không giảm xuống còn hai mươi thước so với mặt đất. Phảng phất thân thể hoàn toàn không chịu sự không chế của mình.

"Bình sa lạc nhạn" một trong cửu đại danh khúc của cầm tông, hiệu quả: Cấm không.

Diệp Âm Trúc lúc đối mặt với Nội Tư Tháp đã từng đàn qua cầm khúc này. Lúc ấy cự long của Nội Tư Tháp cũng có bảy giai, tương đương với lam cấp tiêu chuẩn. Nhưng là dưới tác dụng của Hải Nguyệt Thanh Huy cầm, hơn nữa Tử đối với cự long có sự chấn nhiếp. Trong nháy mắt đã phát huy tác dụng.

Đương nhiên, rồng lửa của Nội Tư Tháp xa xa không thể nào so sánh với Ly Sát ngân long trưởng thành trước mặt được. Nhưng là, Diệp Âm Trúc hiện tại, cũng không phải Diệp Âm Trúc khi đó, bởi vì tinh thần lực của hắn trong nháy mắt tăng lên ba giai, từ kiếm đảm cầm tâm nhị giai tới kiếm đảm cầm tâm ngũ giai, cũng chính là tương đương với thanh cấp trung giai tiêu chuẩn trong thải hồng cấp bậc. Hơn nữa hắn tu luyện Xích tử cầm tâm mang đến chỗ tốt là cùng với Hải Nguyệt Thanh Huy cầm tăng lên hiệu quả, mặc dù không thể phát huy hoàn toàn hiệu quả cấm không lên Ly Sát. Nhưng theo lời hắn nói, không hoàn toàn phát huy, không có nghĩa là không có hiệu quả, cho nên thân thể Ly Sát giảm tới cách mặt đất hai mươi thước, cũng không thể tiếp tục bay lên cao, cũng là bởi vì thực lực đột nhiên tăng cao, mới có thể khiến cho Nguyệt thần thủ hộ của mình tạm thời ngăn cản năng lực của thanh cấp ma pháp toàn thể oanh kích.

Vì chiến thắng trận đấu này, Diệp Âm Trúc sử dụng năng lực đặc thù của trúc tông, tên là Cửu châm kích thần đại pháp. Thông qua chín ngọn tử trúc thần châm, kích thích vào chín huyệt đạo bất đồng trên đầu, sử dụng tinh thần lực thông qua sinh mệnh khí tức áp súc trong nháy mắt tăng lên, trong thời gian ngắn đem tinh thần lực tăng lên ba giai. Vốn là trúc tông dùng năng lực phụ trợ của ma pháp tứ tông, nhưng đối với Diệp Âm Trúc ma vũ song tu mà nói thì có thể sử dụng cho chính mình.

Lúc đầu Diệp Ly truyền thụ năng lực này cho Diệp Âm Trúc có nói qua cho hắn, trừ khi gặp cường địch không cách nào chống đỡ được, tuyệt không thể sử dụng. Bởi vì Cửu châm kích thần đại pháp mặc dù có thể trong nháy mắt tăng lên thực lực, nhưng cũng có tác dụng phụ thật lớn, mỗi lần sử dụng, cấp bậc ma pháp đều giảm xuống một giai. Phải biết rằng, ma pháp tu vi càng cao, sự tăng trưởng càng khó khăn, đối với ma pháp sư bình thường mà ói, có lẽ mấy năm tu luyện cũng vị tất có thể tăng lên một giai a! Nếu không phải bởi vì song phương chênh lệch thật sự quá lớn, Diệp Âm Trúc cũng tuyệt không muốn sử dụng năng lực này.

Thân hình chợt lóe, Diệp Âm Trúc đã bắn lên, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm trong nháy mắt thu vào không gian giới chỉ, khúc "Bình sa lạc nhạn" mặc dù đã chấm dứt nhưng hiệu quả cấm không lại có thể duy trì hơn mười phút. Đối với hắn mà nói, mười phút này chính là mấu chốt quyết định thắng bại.

Mắt nhìn Diệp Âm Trúc tốc độ như tia chớp vọt tới chỗ mình Ly Sát không khỏi hoảng sợ. Bất quá, ma pháp năng lực của nàng lúc này mới hoàn toàn thể hiện ra.

Thanh quang chợt lóe, một bức tường đất thật dày nhất thời xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc. Ngay sau đó, Ly Sát lập tức sử dụng trên người mình một cái Thần thánh thủ hộ của quang minh hệ. Màn hào quang tràn ngập thần thánh khí tức đem thân thể nàng hoàn toàn bảo vệ ở bên trong, thân thể tại chỗ nhoáng lên, không trung hai mươi thước nhất thời xuất hiện hơn mười thân ảnh của nàng, đúng là Kính ảnh thuật của không gian hệ, hình thành một cái vòng tròn thật lớn kẻ khác khó phân biệt được thật giả.

Kính ảnh thuật cũng không đáng sợ, dù sao trong rất nhiều thân ảnh chỉ có một là thật, nhưng điều đáng sợ là Ly Sát sử dụng kính ảnh thuật, mỗi một cái bóng đều có thể sử dụng ma pháp chân thật.

Phô thiên cái địa những thủy, hỏa, thổ, phong, quang minh ngũ hệ ma pháp giống như thủy ngân tràn ngập trong khắp ngõ ngách mỗi không gian, tựa như một mảnh cơn lốc hủy diệt lấy Diệp Âm Trúc làm trung tâm điên cuồng công tới.

Diệp Âm Trúc cấp tốc nhảy lên cao, mũi chân hắn cố gắng dùng sức điểm một cái lên tường đất, cả người đã nhảy lên không trung, vừa kịp tránh cơn lốc hủy diệt ngũ hệ khổng lồ đó, trong miệng hét lớn một tiếng, "chân thật chi nhãn".

Một đạo quang mang màu vàng dài ba tấc xuất hiện trên mi tâm của Diệp Âm Trúc. Bên trong quang mang, lộ ra một con mắt giống như bình thường, thần quang như điện xạ ra, đúng là tinh thần hệ ma pháp "chân thật chi nhãn" chuyên môn phá ảo thuật. Khi cơn lốc hủy diệt điên cuồng oanh kích trên năng lượng mà Nguyệt thần thủ hộ phóng thích, Diệp Âm Trúc cũng bằng vào chân thật chi nhãn trong nháy mắt tập trung vào vị trí hiện tại của Ly Sát trên mặt đất. Ma pháp này, là hắn học được trong bút ký mà Phất Cách Sâm tặng cho.

Tiếng nổ vang dày đặc, giống như mưa đá tẩy lễ trái đất, mang theo một tiếng vỡ thanh thúy. Nguyệt thần thủ hộ phòng ngự rốt cuộc thừa nhận không được áp lực thật lớn bị nghiền tan tành, hóa thành từng điểm bạch quang biến mất.

Hoàng trúc ngũ giai đấu khí bộc phát trong trầm mặc, đó cũng không phải là trúc ngự, bởi vì một khi sử dụng trúc ngự, Diệp Âm Trúc tất nhiên sẽ bị ma pháp một lần nữa ép xuống mặt đất, lúc này hắn sử dụng, là trúc công.

Vô số trúc ảnh màu vàng thật lớn từ trên bích ti bộc phát, hoàng lục nảy ra quang mang giống như một cái quang cầu trong nháy mắt bạo liệt, hóa thành từng đạo quang thải huyễn lệ bắn nhanh ra bốn phía.

Nguyệt thần thủ hộ bị vỡ cũng mang theo một bộ phận lớn ma pháp công kích. Mà trúc công càng ngăn trở đa số ma pháp còn thừa, chỉ có một chút ma pháp công kích trên người Diệp Âm Trúc, làm hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn. Nhưng là mục đích của hắn đã đạt được, phương hướng của trúc công cũng không khác biệt phát ra bốn phương tám hướng, trong đó cũng kể cả mặt đất. Mượn lực phản lại của trúc công khi oanh kích xuống đất, thân thể Diệp Âm Trúc lại bay vọt tới phía trước, trong nháy mắt đã đến gần bản thể của Ly Sát trong vòng năm trượng.

"Trúc… Tinh… Hàn…" Bích ti huyễn hóa tất cả quang mang nương theo không gian áp bách trong nháy mắt hợp thành một, lộ ra bản thể của bích ti. Bích ti dài ba trượng, lúc này giống như một thanh lợi kiếm thẳng tắp, mang theo tất cả hoàng trúc đấu khí ngưng kết của Diệp Âm Trúc. Hóa thành một điểm bích lục hàn tinh, đâm tới trước ngực Ly Sát.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cầm Đế