Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 4: 4: Hệ Thống


Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Cố Thanh Giác cùng hệ thống song song nằm bò trên đất, im lặng nhìn nhau, chỉ có nước mắt tuôn rơi.

Bọn họ suy đoán rất nhiều lý do, không ngờ rằng còn có thể như vậy.

Hai đứa nhóc trong thức hải im như thóc, cho đến khi hồn phách Cố Thanh Giác dung hợp hoàn toàn với thân thể mới y mới lấy lại tinh thần chuẩn bị đối mặt với phong ba bão táp sắp đến.

Dĩ nhiên, trước tiên ở chỗ này mặc niệm ba giây cho vị Ma Tôn xui xẻo kia đã.

Ngươi nghĩ xem, nếu muốn trở về Ma Giới thì cứ về đi, vì sao lại còn ôm hết tội danh của kẻ khác lên người mình.

Bị phong ấn ở Vô Vọng Sơn mấy vạn năm thật vất vả mới chạy được ra ngoài, cuối cùng lại chết như vậy ngươi có oan hay không?

【Nhóc con, có muốn ta giúp ngươi xóa bớt trí nhớ không?】 Hệ thống bi ai sắp xếp số liệu hóa thành hình người.

Làm lẫn lộn ký ức không phải xóa trí nhớ, cũng không tạo thành tổn thương gì cho ký chủ, hơn nữa còn có thể nhân cơ hội nâng cao sự áy náy xung quanh.

Nó quả thực sợ thế giới này, lỡ như lại có lão quái vật sống mấy vạn năm từ chỗ nào chui ra, đến khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Cố nhóc con yếu ớt thở dài, 【Ngươi muốn thì làm đi, khi nào thấy tình huống ổn định thì khôi phục trí nhớ cho ta, ta cũng không thể thành một đứa thiểu năng thật sự được.】

Bọn họ quá thảm, bị nhân vật còn sót lại của cốt truyện cũ hố một pha hiếm thấy.

Lúc bình thường vận khí tốt có ích lợi gì, lật xe một lần là hoàn toàn chơi xong cả rồi, thật là không chừa cho người ta đường sống.

Nhóc con trắng trắng mềm mềm chắp hai tay, hướng về phía hệ thống vô cùng thành kính cầu nguyện.

Hy vọng các sư huynh thấy nể tình y đang là trẻ con mà không truy cứu chuyện lúc trước.

Đường đường là tiên tôn, chuyện quá khứ đã qua rồi thì cứ cho qua đi.

"Người bị hại" là y cũng không quan tâm đâu, chỉ cầu các người đừng bám lấy không tha.

Loại chuyện lật xe này y quả thực không gánh nổi lần thứ hai.

Cố Thanh Giác tưởng tượng ba vị sư huynh phát hiện năm đó y không phải vì đại nghĩa quên thân cứu Tiên Giới mà là thật sự càn quấy đã thấy lạnh cả người, thân thể tròn vo không tự chủ rùng mình một cái.

Hệ thống cho rằng y sợ hãi thuật xóa ký ức, liền vỗ vỗ đầu y tỏ vẻ trấn an, sau đó chân thành thề thốt, 【Yên tâm, ba ba ta làm việc tuyệt đối đáng tin.】

Xảy ra trục trặc một lần là đủ rồi, lần này nếu lại xảy ra vấn đề thì chính nó trở về chủ động xin tiêu hủy luôn.

Cố nhóc con:...!

Lời này nghe có chút dọa người, bây giờ đổi ý còn kịp không?

Cố Thanh Giác xoay mình muốn cho hệ thống im miệng nhưng động tác của hệ thống nhanh hơn so với y.

Điểm sáng nhàn nhạt trôi lơ lửng bên người, vừa chạm vào thân thể trong nháy mắt khiến y gục ngã.

Một người một hệ thống tính toán thật ổn, không ai chú ý tới bên trong góc tối có một luồng ánh sáng mờ ảo chui vào trong thân thể đứa trẻ nằm trên giường.

*

Nơi hư vô ngoài tam giới, ở một tòa cung điện đen tuyền lơ lửng giữa không trung, một tu giả với dáng vẻ thanh niên diện bạch y trắng thuần đang xuyên qua thủy kính nhìn tới đứa trẻ, trong con ngươi tràn đầy thương tiếc.

Mệnh trời vô thường, ngài tu đến đại đạo không lâu, hẵng còn chưa thể khống chế toàn bộ sức mạnh trong tầm tay.

Tiểu đồ đệ vốn đã hồn phi phách tán nhưng may mà ngài tìm được một sợi tàn hồn của y lưu lạc bên ngoài tam giới.

Hồn phách Thanh Giác không có bên trong tam giới thì trận pháp ở Vô Vọng Sơn có kéo dài trăm ngàn năm cũng vô ích.

Nếu không phải do ngài may mắn nhập vào đại đạo, có lẽ mấy vị đệ tử kia cả quãng đời còn lại chỉ có thể áy náy vượt qua.

Ngài là sư tôn của bọn họ nhưng hiện tại không thể nhúng tay vào thế sự, chỉ có thể khiến cho Thanh Giác quên đi những chuyện khổ đau lúc trước, quên đi những điều thống khổ kia nói không chừng là chuyện tốt với họ.

Đất trời yên tĩnh, nơi hư vô không trăng không sao, thanh niên bạch y thở dài xa xăm, giơ tay lên thu thủy kính lại, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại tiếp tục lĩnh hội đại đạo.

Thiên Đạo của thế giới này không được hoàn chỉnh, mặc dù sinh tử luân hồi vẫn xoay vần như thường nhưng đối với tu sĩ giác ngộ cao mà nói thì lại vô cùng không ổn.

Thiên Đạo không hoàn chỉnh, tu sĩ bên trong tối đa chỉ có thể đến cảnh giới tiên tôn.

Dù ngài may mắn đột phá nhưng lại bị kẹt ở chỗ này không cách nào đặt chân về tam giới.

Trong mắt thế nhân thì không khác lắm với việc độ kiếp thất bại.

Việc hiện tại ngài có thể làm là sớm ngày lĩnh hội thấu đáo huyền cơ đại đạo, có lẽ còn có cơ hội trở về tam giới.

*

Trong thiền điện Huyền Thiên Tông, đứa trẻ nhỏ nhắn lông mi khẽ run, sau khi mở mắt ra phát hiện trong phòng không có ai, nghiêng đầu ngẩn người một hồi sau đó dè dặt từ trên giường ngọc đi xuống.

【Nhóc con, cảm thấy thế nào?】 Hệ thống vui sướng ở trong thức hải nhảy ra, nó đúng là hệ thống cao cấp thứ thiệt.

Rủi ro trước đây chỉ là tình cờ thôi, đáng tin thế này mới đúng là nó.

Mũi chân mới vừa chạm tới mặt đất thì đứa bé chợt nghe trong đầu có giọng nói.

Thận trọng vịn giường đứng vững rồi ngỡ ngàng nhìn quanh một vòng, sau khi phát hiện trong phòng không còn ai trong đôi mắt liền tràn đầy hoảng hốt.

Là ảo giác sao? Hệ thống một lúc lâu không nghe y đáp lại, chuỗi dữ liệu liền ghép thành một dấu hỏi vọt ra, 【Nhóc ơi?】

Cố Thanh Giác hoàn toàn luống cuống, chân trần đạp trên đất chạy ra ngoài, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Trong phòng rõ ràng chỉ có mình mình, tại sao lại có thể nghe tiếng người khác nói chuyện? Trên người mình có phải dính thứ tà ma gì hay không?

Sư huynhhh~

Sư huynh cứu mạng a a a ~

Hệ thống: 【???】

Hệ thống: 【Nhóc con!!!】

Chuyện gì thế này? Đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện của lão Thống sao lại trở nên thế này?

Cái này không khoa học!!!

*

Vân Thính Lan vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, nhận ra tiểu tử bên trong đã tỉnh liền mang theo linh thảo đan dược muốn đi vào, hắn chỉ vừa đẩy cửa thì tiểu tử đã vừa khóc vừa lao vào lòng hắn.

Tiểu sư đệ bị dọa không nhẹ liền ôm cứng lấy sư huynh nhà mình, thân thể không ngừng run rẩy, giọng sữa nức nở, "Nhị sư huynh, có người nói chuyện trong thức hải của Thanh Giác."

Vân Thính Lan đang ngạc nhiên mừng rỡ với việc tiểu sư đệ chủ động gần gũi, nghe giọng nhóc con tràn đầy sợ hãi thì nụ cười hơi cứng lại.

Hắn vừa nhỏ giọng trấn an tiểu tử bị dọa vừa kiểm tra sự dung hợp của hồn phách và thân thể, "Thanh Giác không sợ, sư huynh ở đây rồi."

Tiểu sư đệ có thể thân thiết với hắn như vậy, có lẽ là do chỉ còn lại trí nhớ khi còn nhỏ, về phần giọng nói trong thức hải của y...!

Ha, hóa ra ma đầu bị trấn áp dưới Vô Vọng Sơn đã dùng thủ đoạn này để hại Thanh Giác đến tình cảnh như vậy.

Ma đầu kia nay đã hoàn toàn biến mất trong thiên địa, hoa sen băng trong Dịch Linh Trì vốn khắc yêu tà.

Bất kể như thế nào cũng sẽ không để cho tên đầu sỏ kia sống dậy lần nữa.

Hắn ta đã làm gì với Thanh Giác mới có thể khiến tiểu tử này dù quên hết mọi thứ vẫn có thể nhớ sự sợ hãi khi đó?

Vân Thính Lan nhẹ nhàng vỗ lên lưng tiểu sư đệ, trong lòng áy náy và tức giận đan xen lẫn nhau nhưng giọng nói vẫn dịu dàng êm ái như cũ, "Không có ai nói chuyện cả.

Sư huynh ở đây rồi, huynh không để bất kỳ ai làm hại Thanh Giác nữa."

Trong mắt đứa trẻ đều là nước mắt, không nói gì cũng không động tĩnh, chỉ là ủ rũ ôm chặt sư huynh.

Mình thật sự nghe được có người nói chuyện trong đầu, sao nhị sư huynh lại nói là không có chứ?

Hệ thống mờ mịt nhìn ký chủ đã quên mất nó, dữ liệu bùm bùm rơi đầy đất.

Một sai lầm nó thậm chí phạm phải hai lần, lần trước là xóa trí nhớ không sạch, lần này lại là xóa luôn cả những thứ không nên xóa.

Nó không phải một trong những hệ thống cao cấp sao, tại sao tình trạng này liên lục lặp lại vậy?

Con trai ta ngay cả hệ thống ba ba cũng quên hết, một thân một mình có thể làm thế nào bây giờ?

Hệ thống lặng lẽ đem sự tự tin của mình ém xuống, ở trong thức hải âm thầm quan sát, lúc sau cảm giác ký chủ bị mất trí nhớ hình như càng như cá gặp nước.

Vì vậy nó đành cắn răng phong bế kiểm tra lại dữ liệu của mình.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào mà bị kéo về thế giới nhiệm vụ, không liên lạc được với tổng bộ, đại pháp xóa ký ức không chỉ mất đi hiệu lực còn xảy ra tình trạng vượt quá kiểm soát.

Đây là chuyện hệ thống cao cấp có thể làm ra sao?

Một lần hai lần còn có thể nói là do sự cố, đến ba lần nhất định là nhất định là nó xảy ra vấn đề.

Lần này không kiểm tra ra sự cố ở đâu thì khi trở về nó sẽ xin đi tiêu hủy.

Liên tiếp xảy ra sai sót trong công việc nó không còn mặt mũi nào sống trên đời.

*

Cố Thanh Giác không biết hệ thống nhà mình bị kích động thành bộ dạng gì, trí nhớ còn sót lại khiến y hoàn toàn biến thành trẻ con.

Từ khi ra đời y liền được mang về Huyền Thiên Tông.

Lúc ấy mấy sư huynh tất cả đã trưởng thành.

Sư tôn luôn bận bịu bế quan tu luyện nên khi còn bé y được các sư huynh nuôi lớn, vì vậy hiện tại y không nhận ra có gì không đúng.

Lấy tâm trí y bây giờ, cho dù có không đúng y cũng không phát hiện ra được.

Nước mắt trẻ con tới nhanh đi cũng nhanh, có sư huynh ở bên cạnh liền vô cùng phấn khích.

Hồi lâu không nghe thấy trong đầu có giọng nói nữa y đương nhiên nghĩ rằng thứ đó đã bị sư huynh dọa chạy, lúc này Cố nhóc con đang ngồi trên giường ngọc đung đưa chân chơi đến là vui vẻ.

Vân Thính Lan nhìn tiểu tử vô âu vô lo không khỏi mỉm cười theo, trong phút chốc lại cảm thấy như đã trở về quá khứ.

Tiểu sư đệ của họ từ nhỏ lớn lên ở Huyền Thiên Tông, khi mới được mang về vẫn là một bé con quấn trong tã.

Lúc ấy sư tôn đang vào giai đoạn đột phá trọng yếu nhưng ngài vẫn xuất quan để mang y về, chỉ là những việc chăm sóc nuôi nấng trẻ sơ sinh đều giao cho ba sư huynh đệ bọn họ.

Cả ba đều không biết thân phận của đứa trẻ này, chỉ biết là sư tôn đang bế quan lại nguyện bỏ dở để mang y về, thân phận của y không phải chuyện bọn họ có thể biết được.

Sư tôn một lần bế quan chính là hai mươi năm, lúc ngài xuất quan thì Thanh Giác đã trưởng thành rồi.

Sư huynh bọn họ vừa làm anh vừa làm cha nuôi y lớn.

Sư tôn đối với việc này cũng có cảm giác tiếc nuối.

Nhưng mà sư tôn rốt cuộc cũng chỉ là sư tôn trên danh nghĩa, Thanh Giác cho tới lúc đó chưa từng gặp lại ngài cho nên khi ở chung không thể gần gũi với ngài như các sư huynh được.

Sư tôn nói rằng bọn họ đã dạy dỗ Thanh Giác rất tốt, họ cũng cảm thấy như vậy.

Tư chất tiểu sư đệ cực cao lại biết cố gắng, chỉ hai mươi năm ngắn ngủi tu vi thậm chí đã vượt xa nhưng tu giả hao tốn đến hơn hai trăm năm, toàn bộ Tiên Giới đều biết Huyền Thiên Tông có một thiên tài vạn năm khó gặp.

Trước khi sư tôn độ kiếp đã dặn dò bọn họ phải chăm sóc Thanh Giác thật cẩn thận.

Có lẽ khi ấy ngài cũng biết tương lai có thể sẽ xảy ra chuyện gì, nếu không phải vì thăm dò thiên cơ thì làm sao sẽ xuất hiện chín đạo thiên lôi khủng khiếp như vậy.

Tuy rằng lúc ấy họ đồng ý với ngài rằng sẽ chú ý tới Thanh Giác, cuối cùng lại tiếp tay hại y đến hồn phi phách tán.

Khải Nguyệt Tiên Tôn đoan chính như ngọc trong lòng ưu tư cuồn cuộn, lo rằng mình khiến tiểu sư đệ vừa tỉnh lại sợ hãi lần nữa, đành cố gắng chèn xuống những ký ức không vui, sau đó ôn tồn nói với y, "Thanh Giác, chờ lát nữa tam sư huynh tới, đệ..."

"Tam sư huynh đi đánh người về rồi sao?" Cố Thanh Giác vừa lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh như tinh vân lóe lên giữa trời đêm, bên trong tràn đầy sự hân hoan tinh nghịch.

Vân Thính Lan dừng một chút, suy đi nghĩ lại quả thực không đoán ra tiểu tử này trí nhớ dừng lại ở đâu.

Ngày còn nhỏ Cố Thanh Giác không lạnh lùng như khi lớn lên, trẻ nhỏ không thích yên tĩnh nên y thường xuyên nghịch ngợm khắp Tiên Giới.

Tiểu tổ tông này khi bị người ngoài chọc ghẹo liền chạy về mách với sư huynh, vậy nên lúc ấy Diệp Trọng Uyên đánh nhau với các đệ tử tông môn khác không ít lần.

Nhóc con không thể chờ đợi được vội vã nhảy từ trên giường xuống, chạy chưa được hai bước đã bị Vân sư huynh xách trở lại mang giày vào.

Diệp Trọng Uyên ở bên ngoài quanh quẩn hồi lâu, rốt cuộc chuẩn bị tốt tinh thần bị tiểu sư đệ ghét bỏ mới đi vào nhưng chào đón hắn lại là cái ôm bất ngờ của Cố nhóc con.

Cố Thanh Giác vòng tay ôm cổ hắn, không thấy thanh kiếm của tam sư huynh đâu thì cảm giác có chút kỳ quái nhưng y cũng không nghĩ nhiều, "Tam sư huynh, không phải huynh đánh Kỳ Linh cụt tay cụt chân đấy chứ? Huynh đánh Kỳ Linh ác quá sau này người ta không chơi với đệ nữa đâu."

"Kỳ Linh?" Diệp Trọng Uyên sững sờ ôm đứa bé mũm mĩm, nhìn từ góc độ này vừa vặn đối diện với đôi mắt trong sáng ngây thơ kia.

Thanh Giác như thế này là...!

Vân Thính Lan đi tới bế lấy Cố Thanh Giác, cho hắn ánh mắt chút nữa nói sau rồi kiên nhẫn dỗ tiểu sư đệ đi ngủ.

Linh hồn mới dung hợp thành công với thân thể, không thể để y phấn khích quá mức được.

Hôm nay lúc tỉnh lại đã khiến bọn họ kinh ngạc vui mừng không thôi rồi.

Ký ức và những việc khác có hay không cũng không quan trọng bằng việc y đã thật sự quay về đây.

Cố Thanh Giác nho nhỏ ngáp một cái, cơn buồn ngủ tới rất nhanh khiến nhóc ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Vân Thính Lan, lông mi vừa mềm vừa dài nhắm lại càng khiến người ta nhìn rõ độ cong, hốc mắt không khỏi nóng lên.

Diệp Trọng Uyên kinh ngạc đứng tại chỗ, trong ngực còn lưu lại độ ấm của tiểu sư đệ.

Hắn không phải người ngu, cho dù không ai giải thích cũng đoán được tình huống hiện tại là gì.

Trí nhớ Thanh Giác dừng lại khi y còn bé, dừng lại ở lúc Huyền Thiên Tông còn có sư tôn trấn giữ, không Cố Chiêu Minh Tiên Tôn mà chỉ có Cố Thanh Giác ngày thơ bé.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Cố: Mặc dù các ngươi suy diễn rất giỏi nhưng nếu suy ra được chân tướng coi như ta thua..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm