Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 3: 3: Tiểu Ân


Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Vân Thính Lan đem đứa nhỏ sợ đến run rẩy đặt lên giường, không dám đối diện chống với ánh mắt tràn đầy sợ hãi kia nên chỉ có thể để y tiếp tục ngủ.

Thân thể gốc mới phù hợp nhất với hồn phách nhưng thân thể trước đây của y đã tan thành tro bụi.

Bây giờ chỉ có thể dùng linh thể khác thay thế.

Trước khi hồn phách cùng thân thể hoàn toàn dung hợp thì ngủ là phương pháp tốt nhất để tu dưỡng.

Vân Thính Lan đáy mắt đè nén đau thương, sau khi chắc chắn thân thể tiểu tử không có gì đáng ngại mới đem chăn mỏng bên cạnh đắp lại cho y.

Đợi tâm trạng bình ổn lại mới xoay người đi ra ngoài.

Đợi thêm một chút, thêm một chút nữa là ổn.

Ngoài cửa, Tạ Dịch và Diệp Trọng Uyên đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, thấy hắn đi ra lập tức nhìn theo.

Vân Thính Lan hướng bọn họ gật đầu một cái, "Hồn phách Thanh Giác không bài xích, chẳng qua là tạm thời mất đi trí nhớ.

Hiện tại không khác đứa trẻ con là mấy."

Tạ Dịch nghe vậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

May là tình huống xấu nhất không có xảy ra.

Chỉ cần người vẫn ở đây thì trí nhớ không phục hồi cũng không sao.

Đối với Thanh Giác mà nói, có lẽ không có ký ức về những việc kia sẽ tốt hơn.

*

Ba sư huynh đệ đứng bên ngoài rất lâu, cho đến khi sắc trời hửng sáng, từng người mới rời đi.

Hệ thống lặng lẽ từ thiền điện thò ra, phát hiện không ai chặn ở cửa mới nhanh như chớp vọt ra khỏi Chủ Phong.

Nó không biết còn ai có thể thấy mình hay không, để ngừa vạn nhất thì ra cửa còn phải lén lén lút lút.

Chuyện đáng sợ như ký chủ bị kéo về thế giới này còn xảy ra thì ai biết thế giới này còn chuyện gì không thể xảy ra nữa không?

Đệt, vì cái gì mà muốn tìm ý thức của thế giới còn phải chạy đến tam giới vậy.

Hay là cứ dò tìm tin tức gần đây đi.

Hệ thống tính toán thời gian đi tìm hiểu, lo lắng trong lúc rời đi lỡ ký chủ nảy sinh tình huống không giải quyết được.

Dứt khoát vòng quanh trong Huyền Thiên Tông một chuyến.

Thông qua chuyện phiếm của những đệ tử trong tông môn, chắp vá lại cũng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra trong những năm nay.

Chỉ là những thông tin này biết cũng như không.

Kịch bản của bọn họ là kịch bản pháo hôi không sai chứ?

Không ai nói thiết lập pháo hôi đi tới cuối cùng sẽ biến thành tình huống nằm gai nếm mật còn có nỗi khổ tâm, thế giới này đến tột cùng là sao vậy?

Toàn bộ dữ liệu của hệ thống cũng không ổn rồi, thiếu chút nữa bị kích thích đến hỏng chương trình.

Nó choáng váng trở lại thức hải của Cố Thanh Giác, không chút chần chừ thẳng tay lay nhóc con đang ngủ dáng chữ X dậy, 【Con trai, xảy ra chuyện lớn rồi.】

Không gian trong thức hải bây giờ là bãi cỏ rộng lớn, nhóc con mũm mĩm đang ngủ ngon lành bỗng nhiên bị khối số liệu từ trên trời rơi xuống làm vỡ mộng đẹp.

Mơ màng một lúc lâu mới phản ứng được, tóm lấy hệ thống rơi bên cạnh rồi dùng cặp chân ngắn ngủi đạp trả thù.

【Ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói! Có phải ngươi đang ngứa đòn không!!】

【Con trai! Con trai!! Con của ta!! Ngươi nghe ta giải thích!!!】

Hệ thống biến thành một đứa nhóc khác vừa chạy vừa gào lên, hai người một đuổi một chạy ầm ĩ thật lâu, đến khi bãi cỏ trong thức hải bị đạp trụi mới chịu dừng lại.

Cố nhóc con đem hệ thống ném qua một bên, tức giận nhìn hệ thống đang giữ khoảng cách với y, 【Có việc mau tấu, sao lại phá giấc ngủ của ta?】

【Thiếu chút nữa quên mất.

Con trai, thế giới này xảy ra vấn đề.】 Hệ thống vừa nói vừa khua tay múa chân, giọng không mạch lạc đem những chuyện vừa nghe được bên ngoài nói ra.

Nói tới nói lui chỉ có một nghĩa là, bị kéo trở về không phải bọn họ sai, sai là cái thế giới này.

Cố nhóc con nghe một chút liền ngu người, nhìn hệ thống huơ tay múa chân loạn cả lên trong gió, 【Không đúng nha, lúc ấy rõ ràng chúng ta đã đạt đủ điểm thù hận.

Thế nào mà lại bị lật kèo?】

Khí thế hệ thống giảm bớt, đổi số liệu biến mình thành một quả cầu, 【Thật xin lỗi, là lỗi của ta.

Đ* mẹ nó, đại khái là nghiệp vụ không rành, đầu tiên là bị nhị sư huynh ngươi nhìn thấy, tiếp theo là tẩy không sạch kí ức của hắn, sau đó mọi chuyện trở thành như vậy.】

【Như vậy cũng không đúng, coi như nhị sư huynh nhìn thấy ngươi cũng có thể nghĩ rằng chúng ta cấu kết cùng nhau chuẩn bị làm chuyện xấu.

Uy danh mà ta đánh mất rốt cuộc chỉ để cho vui thôi à?】 Cố nhóc con khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi phịch dưới đất.

Không nghĩ ra lý do gì mới có thể khiến cốt truyện trở thành như hệ thống nói.

Khi ấy hệ thống biến thành một mảng sương dày đặc giương nanh múa vuốt khó gặp ở Tiên Giới, màu đen tuyền ánh phản quang ngũ sắc càng giống xuất hiện từ Ma Giới hơn.

Với tình cảnh đó bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng y cùng Ma tộc cấu kết.

Càng không cần phải nói nhị sư huynh nhà y vừa ngoảnh lại đã bị đánh ngất xóa trí nhớ.

Năm đó y vào vai pháo hôi rất nghiêm túc cẩn thận.

Các loại cướp pháp bảo hủy linh mạch gây thù chuốc oán.

Chỉ cần là việc có thể làm người căm ghét hầu như y đều làm qua.

Ngay cả tiểu đồ đệ áo bông nhỏ cũng bị y một cước đạp vào Ma Giới cho tự sinh tự diệt, càng không cần phải nói đến những người khác.

Trí nhớ của nhị sư huynh do sai sót của hệ thống mà không bị xóa sạch nhưng trị số thù hận không phải là giả.

Theo tình huống lúc đó, bị Vân Thính Lan thấy y và hệ thống ở cùng nhau kết quả chỉ có một, đó chính là chứng minh y càng thêm tội ác tày trời không thể tha thứ.

Còn đòi minh oan cho y? Nằm mơ đi!

Trong cốt truyện, chuyện xấu y làm đều không nương tay chút nào, chỉ sợ kéo không đủ điểm thù hận.

Ngay cả mình cũng không biết tự bào chữa kiểu gì, mấy sư huynh nhìn qua đều không phải là người ngốc nghếch, làm sao có thể trợn mắt giả mù cứ thế đem y từ hồ mực tàu ra tẩy trắng?

Hệ thống hì hục di chuyển đến đối diện, xoắn xuýt nhỏ giọng giải thích, 【Con trai, ngươi còn nhớ những pháp bảo cướp được ngươi quăng ở đâu không?】

【Đều ném dưới Vô Vọng Sơn, có vấn đề gì sao?】 Cố nhóc con chớp chớp đôi mắt long lanh, hơi nghi ngờ nhìn hệ thống đang duy trì khoảng cách an toàn, trong lòng bỗng nhiên có loại dự cảm không lành, 【Thống, ngươi đừng dọa ta.】

Huyền Thiên Tông là đệ nhất tông môn ở Trung Châu, y thân là một trong bốn vị tiên tôn của Huyền Thiên Tông, thiên tài địa bảo trên người không đếm xuể.

Nhưng với tư cách pháo hôi chuẩn mực, là người dùng tính mạng đem đến niềm vui cho mọi nhà, y làm sao có thể bỏ qua cơ hội kéo điểm thù hận chứ?

Đồ tốt ai cũng không ngại nhiều, thời gian đó hễ y nghe được ở đâu có dị bảo xuất thế liền trực tiếp tới cướp.

Dù sao tu vi và địa vị của y rất cao, người bị cướp trong lòng rủa y hộc máu nhưng ngoài mặt còn phải cung cung kính kính mời y mang đi.

Bản thân y là pháp tu nên thân thể không cường hãn bằng kiếm tu.

Đánh nhau toàn dựa vào pháp bảo, vật cướp được bên ngoài đều không so được với pháp bảo thượng phẩm y luyện ra.

Vì không muốn tốn chỗ nên những thứ đoạt được và pháp bảo y luyện thử đều ném hết vào Vô Vọng Sơn.

Nơi này hoang vu hiu quạnh, nghe nói phía dưới còn trấn áp ma vật ăn thịt uống máu đoạt hồn.

Trẻ con ở Tiên Giới đều bị câu chuyện này dọa cho mất mật, vì thế nên ngày thường hiếm người lui tới, ném ở nơi này cũng không sợ bị ai phát hiện.

Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời nói của hệ thống thì hình như y quăng nhầm chỗ rồi?

Hệ thống ngẩng đầu nhìn y một cái, 【Con trai, cái truyền thuyết đó là thật.

Dưới chân núi Vô Vọng Sơn thật sự trấn áp ma vật.

Chẳng qua là đã quá xưa rồi nên chỉ vài người biết là thật.

Ngươi đem những thứ linh bảo pháp khí kia ném vào...!Trời xui đất khiến toàn bộ đều củng cố đại trận trấn áp.】

Cố nhóc con:...!

Hệ thống: 【Bị trấn áp dưới đó là Ma Tôn đời xưa xưa xưa xưa...!của Ma Giới.

Đại khái là nhân vật còn sót lại trong cốt truyện trước đây.

Người ta bị kẹt ở Vô Vọng Sơn mấy vạn năm.

Tiên giả Tiên Giới đều quên nơi này có đại trận trấn áp nên hắn thừa cơ lợi dụng sinh sôi ma khí khiến trận pháp bị hư hại.

Chỉ còn một bước nữa là cửa nhà rộng mở, kết quả lại bị ngươi đẩy ngược về.】

Cố nhóc con: 【Ta thật sự không cố ý.】

Ai lại nghĩ chuyện dọa trẻ em khóc nhè ban đêm là thật.

Y vẫn cho rằng đây là câu chuyện do ai đó bịa ra.

Một Ma Tôn khủng bố như vậy bị trấn áp tại Tiên Giới, vì để tránh Ma Giới đến gây rối thì tin tức hẳn phải bị phong bế cẩn mật mới đúng, truyền ra như truyền thuyết thế này ai mà tin được?

【Ây dà, ai biết được?】 Hệ thống cũng thở ngắn than dài, cốt truyện nó lấy được chỉ là trong vòng 500 năm.

Ai biết Ma Tôn bị trấn áp mấy vạn năm trước còn hấp hối chưa chết đâu?

Cố nhóc con xoa xoa mặt, lên tinh thần tiếp tục hỏi, 【Sau đó thì sao? Chỉ vì chuyện này mà bọn họ liền tẩy trắng cho ta?】

Hệ thống vẽ một vòng tròn trên mặt đất, 【Cũng không đến nỗi, ngươi còn nhớ nhân vật chính không? Đệ tử bị ngươi phế tu vi rồi đá tới Ma Giới đó.】

Cố nhóc con:???

【Đừng nói với ta tiểu tử kia cũng xảy ra vấn đề!】

Y biết sư tôn là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao ở tu chân giới.

Nhưng y chỉ là vai pháo hôi, trước khi đồ đệ trở thành chí tôn thiên hạ chắc chắn có tiết mục đồ sát loại sư tôn này.

Đừng nói ngay cả kiểu pháo hôi như y cũng rơi vào nguy hiểm như vậy chứ?

Hệ thống tang thương thở dài, 【Ma đầu bị trấn áp tại dưới Vô Vọng Sơn sau khi chúng ta rời đi lại vất vả đào chính mình ra lần nữa.

Trở lại Ma Giới tập hợp lực lượng chuẩn bị phục thù lật đổ Tiên Giới, kết quả bởi vì thực lực chưa hoàn toàn khôi phục, trực tiếp bị đồ đệ ngươi tiêu diệt.】

【Ma đầu bị trấn áp nhiều năm như vậy còn có thể làm ra chuyện này mà đệ tử ta giải quyết dễ dàng như thế sao? Logic đâu?】 Cố nhóc con đau lòng ôm lấy cơ thể tròn mũm của mình, chỉ muốn tìm một cái hố rồi chôn mình vào.

【Đừng hỏi, là do hào quang của nhân vật chính đó.】 Hệ thống bên cạnh y suy sụp, nằm liệt thành một đống không muốn nói chuyện.

【Thống này, nhiệm vụ của chúng ta thật sự được thông qua sao?】 Cố Thanh Giác hiện tại có chút không tin vào kết quả lúc trước, thế giới diễn ra nhiệm vụ lệch thành như vậy, khảo hạch viên nào dám cho y thông qua?

Đồ đệ xui xẻo cũng vậy, ngoan ngoãn đi đúng cốt truyện không tốt sao? Ma Giới mấy vạn năm không có Ma Tôn hàng thật giá thật, hắn đúng thời điểm mà thi triển kĩ năng, đánh quái thăng cấp không thơm sao?

Đều nói trong tu chân giới thì sư tôn là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.

Đối xử với đệ tử quá tốt sẽ bị yêu sau đó kéo đi lăn qua lăn lại.

Đối xử không tốt sẽ bị ghi hận sau đó kéo đi lăn tới lăn lui.

Còn không thèm quan tâm sẽ bị đệ tử nhớ thương sau đó kéo đi lăn đủ kiểu.

Dựa vào mấy điều trên thì nghề sư tôn ở tu chân giới quả thực không dễ làm.

Y có thể tin chắc cái mông của mình sẽ không gặp nguy hiểm không chỉ bởi y đã sớm đá đồ đệ ra ngoài, mà đứa nhỏ xui xẻo kia trải qua rèn luyện quá nhiều, sư tôn nhạt nhòa như y quả thực nhìn không thấy.

Không sai, đệ tử của y Ân Minh Chúc, chính là nhân vật chính của cốt truyện trước đây.

Hào quang nhân vật chính cần phải có một quá trình để trở thành một Ma Tôn vừa chính vừa tà.

Tính ra tiểu tử kia ở bên người y không quá hai mươi năm.

Hơn nữa sau khi đá đồ đệ đi không lâu sau y liền tự làm bậy không thể sống mà chết ở Vô Vọng Sơn.

Đối tượng đồ đệ muốn báo thù nhiều như nước biển, sư tôn nho nhỏ không đáng để hắn nhớ tới.

Hệ thống thương hại nhìn đứa bé co thành một cục tròn, lắc đầu tiếp tục kể, 【Người xưa có câu ngạn ngữ nói rất đúng, nhân vật phản diện chết do nói nhiều.

Ma đầu kia trở lại Ma Giới tuy không tính là phản diện nhưng cũng là đối thủ mạnh mẽ nhất mà đệ tử ngươi từng gặp.

Hai người bọn họ vừa đánh vừa võ mồm, vô tình cho ngươi thêm đất diễn.】

Ma đầu kia đại khái là bị nhốt quá lâu nên nhìn thấy người liền bla bla không khép miệng được.

Ân Minh Chúc lúc ấy đã biết Cố Thanh Giác đem vô số pháp khí định tu bổ đại trận ở Vô Vọng Sơn, hắn vô thức cho rằng tên kia là độc thủ sau màn đã uy hiếp sư tôn nhà mình.

Hắn cũng biết sư tôn sẽ không vô duyên vô cớ trục xuất hắn ra khỏi sư môn.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sư tôn sẽ không đuổi hắn đi.

Ân Minh Chúc tự cho rằng đã gặp được đầu sỏ gây tội.

Trong cơn phẫn nộ gần như mất lý trí khiến Ma Tôn căn bản không hiểu hắn đang nói gì.

Nhưng Ma Tôn cảm thấy mình bị trấn áp ở đây mà hai giới tiên ma vẫn lưu truyền uy danh của mình như xưa.

Loại chuyện này nghe rất là ngầu, vì thế mặc kệ đối phương nói gì hắn đều nói là mình làm.

Không sai, chuyện xấu đều là do bản tôn làm.

Cái Vô Vọng Sơn rách nát này làm sao có thể trấn áp bản tôn được.

Tính tình Chiêu Minh Tiên Tôn khác thường? Lão tử làm!

Chiêu Minh Tiên Tôn đốt nhà cướp của? Lão tử ép!

Chiêu Minh Tiên Tôn cấu kết Ma Giới? Lão tử tính cả rồi!

Đừng hỏi! Cái gì cũng là do lão tử làm!

Một sợi hồn phách của lão tử cũng có thể khiến kẻ đường đường là tiên tôn Tiên Giới phải thân bại danh liệt hồn phi phách tán.

Khôn hồn liền dâng Ma Giới lên cho lão tử.

Nếu không kẻ tiếp theo rơi vào kết quả đó chính là ngươi.

【Ngay sau đó sức chiến đấu của đồ đệ ngươi bạo phát, vị "độc thủ sau màn" kia bị hắn vượt level giết ngược.

Tình huống sau đó chính là như bây giờ.】 Chuỗi dữ liệu hệ thống vỡ thành vô số kí tự 1 và 0, sau đó ở giữa không trung hợp lại thành một icon mặt cười giả trân màu vàng.

Cố Thanh Giác ngây ngốc chớp mắt mấy cái, miệng há hốc không nói được tiếng nào.

Tên Ma Tôn mốc meo này làm sao còn có thể đùa vui như vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Ân: Sư tôn đáng thương của ta!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm