Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 20: 20: Đệ Tử


Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Cố Thanh Giác nghi ngờ nhìn Bạch Vân Mạc vẫn đang tự mình cảm động, xoay người lại thắc mắc, "Sư huynh, có phải nữ tử kia có thuật pháp khiến người ta si ngốc không? "

Tiểu mao mao lúc nói chuyện phiếm với y rõ ràng rất thông minh, làm sao vừa nhắc tới người yêu thì trở thành như vậy.

Bị gạt cũng không biết, thật là giống hệt như tam sư huynh trong câu chuyện.

Vân Thính Lan dừng chân, nghĩ ngợi một lúc sau đó thấp giọng nói, "Cũng không hẳn không có khả năng."

Không chỉ có mỗi Yêu Vương nắm quyền Yêu Tộc, nếu như Bạch Vân Mạc vẫn luôn ngờ nghệch như vậy, Yêu Tộc không thể nào chọn hắn làm Yêu Vương được.

Cho dù tu vi cao hơn nữa cũng không thể nào.

Hơn nữa theo Vân Thính Lan biết, tu vi của hắn ta trong Yêu Tộc đồng lứa không phải là cao nhất.

Như vậy khả năng bị nhiễu loạn tâm trí cũng rất lớn.

Vân Thính Lan hướng Cố nhóc con nháy mắt mấy cái ý bảo y dù có nghe được cái gì cũng không cần nói.

Cố nhóc con ngoan ngoãn bụm miệng, bày tỏ mình chắc chắn không cản trở nhị sư huynh làm việc.

Bạch Vân Mạc từ bồi hồi hạnh phúc phu thê lấy lại tinh thần, nhìn một lớn một nhỏ ngừng trước Giới Luật Đường không chịu đi vào làm hắn có chút nóng nảy, "Sao thế? Có phải các ngươi cũng thấy Tố Tố rất tốt không?"

Cố nhóc con: Không, chúng ta chỉ cảm thấy ngươi bị ả kia lừa xoay vòng vòng.

Vân Thính Lan cười một tiếng, thầm nghĩ về các mánh khoé có thể làm loạn tâm người ta.

Hắn quyết định chờ lát nữa phải kiểm tra Bạch Vân Mạc một chút, "Yêu Vương bệ hạ, Yêu Tộc lánh ở Bắc Cương đã lâu, cuộc sống các con dân còn tốt chứ?"

"Bắc Cương ngoại trừ hơi lạnh thì không khác Trung Châu là mấy.

Ở Trung Châu đất chật người đông gặp nhiều khó khăn, nên Bắc Cương càng thích hợp cho Yêu Tộc sinh tồn hơn." Bạch Vân Mạc đang mong đợi gặp được Bạch Tố Tố, hiếm khi trả lời nghiêm túc.

Dù sao hắn là Yêu Vương, bình thường lười biếng cỡ nào đi nữa thì chính sự cũng phải tự mình giải quyết.

Thế lực khắp Tiên Giới phân biệt rõ ràng, Trung Châu là địa phận của nhân tộc, Bắc Cương là thiên hạ của Yêu Tộc.

Mặc dù Bắc Cương sẽ không bài xích nhân tộc, Trung Châu cũng không hạn chế Yêu Tộc lui tới.

Nhưng dù sao không phải là đất của mình, khó tránh khỏi đụng phải vài kẻ quá khích gây sự.

Vân Thính Lan gật đầu một cái, thầm nghĩ lúc không đề cập tới Bạch Tố Tố coi như còn bình thường, sau đó đổi đề tài tiếp tục hỏi, "Bạch Tố Tố đến Huyền Thiên Tông không rõ mục đích.

Nếu chúng ta không thả người, Yêu Vương bệ hạ sẽ làm gì?"

Bạch Vân Mạc sửng sốt, không hiểu vì sao nói xong chuyện bỗng nhiên đổi ý, cả người đều bắt đầu nóng nảy, "Không được, Tố Tố muốn cùng ta trở về Bắc Cương.

Các ngươi dựa vào cái gì mà không thả người?"

Ống tay áo Vân Thính Lan vung lên, mang Cố Thanh Giác cùng hắn cách xa Bạch Vân Mạc một khoảng, "Dựa vào nàng không phải đệ tử Huyền Thiên Tông nhưng lại tự ý xông vào Kiếm Trủng."

"Huyền Thiên Tông muốn đối địch với toàn bộ Yêu Tộc?" Bạch Vân Mạc hiếm thấy trầm mặt.

Không thể không nói lúc này nhìn hắn càng phù hợp với thân phận Yêu Vương hơn.

Nhưng thực tế chính là kỳ diệu như vậy, riêng cái trạng thái này càng không thể nào là Yêu Vương bình thường được.

Vì một nữ nhân mà đem toàn bộ tính mạng Yêu Tộc ra đặt cược.

Lời nói thiếu sáng suốt như thế tuyệt đối không phải lời một Yêu Vương có thể nói ra được.

Khải Nguyệt Tiên Tôn trong con ngươi thoáng qua ý sáng tỏ.

Xem ra chỉ có lúc nhắc tới Bạch Tố Tố mới không bình thường.

Thật may mới ban đầu bọn họ đã nhốt ả ta vào Giới Luật Đường.

Nếu quả thật để cho Bạch Tố Tố gặp Trọng Uyên, chỉ sợ sư đệ không rành thế sự kia sẽ chính là Yêu Vương kế tiếp.

*

Hệ thống núp trong thức hải Cố Thanh Giác xem trò vui, nhìn một hồi cũng nhận ra không đúng.

Đại khái là sau khi Bạch Vân Mạc xuất hiện luôn luôn cư xử quá thẳng tính, khiến nó quên mất trên người hắn có mang hào quang của nhân vật chính.

Cũng không chỉ có nhân vật chính sẽ có hào quang, nhân viên thực hiện nhiệm vụ ở các thế giới như bọn họ đôi khi cũng cần có hào quang hỗ trợ.

Từ lúc bị lôi về cái thế giới này, nó không chỉ một lần hoài nghi trên người Cố Thanh Giác bị ai tăng thêm hào quang tẩy trắng nhân vật phản diện.

Nhưng mà kiểm tra từ trong ra ngoài rất nhiều lần vẫn không dò ra được gì.

Thật ra thì tân binh như họ khi làm nhiệm vụ đều không đủ tiêu chuẩn có hào quang.

Nhân viên có hào quang đều là tiền bối có kinh nghiệm phong phú.

Dù sao hào quang khá đắt đỏ, không có của tích cóp dễ gì mua nổi.

Đừng hỏi, hỏi là lòi ra một con đỗ nghèo khỉ.

Thứ đồ tốt như hào quang quỷ nghèo không xứng có.

Nếu lúc làm nhiệm vụ có người chủ động mua cho ngươi một vầng hào quang thì đừng nói gì, nhanh chóng gom đồ rồi gả cho người ta luôn đi.

Bạch Tố Tố vốn không phải là nữ chính của cốt truyện lần này.

Nhưng nếu cô ta có thể thành công cướp được vai chính từ nguyên chủ, nhất định sẽ có cách đoạt cả những thứ trên người nguyên chủ làm của riêng.

Nhìn phản ứng của Bạch Vân Mạc, hẳn là hào quang si ngốc đang tác quái.

Khó trách trong văn án nhiều "hắn" quyết một lòng chạy theo cô ta như vậy.

Rõ ràng địa vị và tu vi đều đứng đầu trong một tộc nhưng lại khư khư như bị mù mà tranh đoạt cô ta đến ngươi chết ta sống.

Nói chung, cho dù có thích một cô nương hoàn hảo đến cỡ nào, thì khi người ta đã có đạo lữ, người bình thường cũng sẽ chọn rút lui.

Nếu không, còn muốn cường thủ hào đoạt sao?

Bây giờ cái tag này ở tấn giang không hot như xưa nữa, ở tu Tiên Giới bắt đầu thịnh hành à?

Hệ thống lắc đầu cảm thán, từng chuỗi số liệu bay ra khỏi người.

Rất nhanh đã tra xét xong các loại hào quang trên người Bạch Tố Tố.

Trùi ui, giỏi thật nha, ngoài hào quang si ngốc còn có hào quang xinh đẹp.

Dù sao thì đây đều là những hào quang mà không một nhân vật chính nào có thể thiếu.

Hào quang có thể khiến các mỹ nam vờn quanh là để làm gì? Muốn thu thập tất cả mỹ nam rồi biến họ thành kẻ ngu, sau đó mọi người cùng nhau sum vầy cưới chung một vợ sao?

Hệ thống tra được thứ này liền sợ ngây người.

Nó chỉ là một hệ thống bé nhỏ không có bao nhiêu kinh nghiệm.

Tại sao vừa tới đã gặp phải thứ kích thích thế này, lỡ dạy hư Thống Thống thì phải làm sao giờ nha?

[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.

Mấy con mén reup!!]

*

Cố nhóc con che miệng vui vẻ ở một bên xem náo nhiệt, tin tưởng nhị sư huynh sẽ không đánh nhau với tiểu mao mao vào lúc này.

Đúng như y dự đoán, sau một trận gà bay chó chạy, Khải Nguyệt Tiên Tôn dùng vài ba lời đã trấn an Yêu Vương lại.

Bạch Tố Tố vẫn ở gian phòng kia, nếu như không phải một ngày ba bữa có người đưa cơm tới, nàng còn tưởng là mình đã bị quên mất.

Thân là nữ chính lại té sấp mặt ở đây, thật là vô cùng nhục nhã.

Chờ nàng thoát khỏi nơi này, Huyền Thiên Tông đừng hòng còn ai yên ổn.

Nàng không thiếu đàn ông đến mức phải sống chết bám lấy một tên Diệp Trọng Uyên.

Tam giới nhiều nam nhân anh tuấn tu vi cao, ai cũng không kém hơn hắn.

Huyền Thiên Tông hôm nay làm nhục nàng như vậy, ngày sau nàng ắt phải trả lại gấp trăm lần.

Thiếu nữ bạch y xinh đẹp như một bông sen trắng cúi đầu che khuất oán độc trong đáy mắt.

Ở tiểu thế giới này không ai có thể coi thường nàng.

Cho dù nàng không có tu vi nhưng nàng chính là bá chủ.

Dưới sự chiếu cố của Thiên Đạo, bất kể ai dám làm trái ý nàng thì cứ chuẩn bị tinh thần bị Thiên Đạo trừng phạt đi.

Bạch Vân Mạc đi theo Vân Thính Lan vào trong, sau khi mở ra kết giới liền thấy người trong lòng đang yếu đuối bất lực trốn trong góc, hắn càng đau lòng, "Tố tố tố tố, ta tới cứu nàng đây, nàng có khỏe không?"

Bạch Tố Tố yếu đuối bó gối, sau khi nghe thấy tiếng gọi chậm rãi ngẩng đầu.

Như thể không dám tin có người tới, sau khi hoảng hốt nước mắt liền rơi đầy gò má, "Vân Mạc hu hu hu~"

Cảm giác thống khổ cùng bất lực, nghẹn ngào trong lòng, vừa muốn nói nước mắt đã không ngừng rơi.

Đây thật là lê hoa đái vũ, tịnh đế liên tâm không cần trà*.

(*并蒂莲心不用茶: ý chỉ tình cảm vợ chồng mặn nồng như hai bông sen mọc cùng một gốc.)

Bạch Vân Mạc không chịu được người yêu rơi lệ, hắn còn không biết an ủi người, trong lúc nôn nóng chỉ biết hướng Vân Thính Lan hét, "Không phải ngươi nói không có ức hiếp nàng sao?"

Bạch Tố Tố hai mắt ngấn lệ mông lung yếu ớt tựa như một giây sau sẽ ngất xỉu, sau khi nghe hắn nói vậy lại cố gắng chống đỡ, "Vân Mạc, ngươi đừng trách bọn họ.

Là ta không tốt, nếu như ta không vô tình lạc vào nơi không nên vào, thấy việc không nên thấy, cũng sẽ không bị đối xử như vậy."

Vân Thính Lan:...!

"Tố tố, nàng đừng nói giúp bọn họ.

Bởi vì nàng quá thiện lương nên mới bị ức hiếp." Bạch Vân Mạc tức giận ôm người vào trong ngực, xoay người lập tức muốn ra khỏi phòng, "Bây giờ chúng ta lập tức đi khỏi đây.

Sau khi về Bắc Cương ai dám bắt nạt nàng ta liền đánh kẻ đó."

Sắc mặt Bạch Tố Tố hơi cứng lại, vùi mặt vào ngực hắn không nói gì nhưng trong lòng đã chửi ầm lên.

Sau khi trở về Bắc Cương còn ra vẻ thì có ích gì! Bây giờ không phải nên lập tức vạch rõ giới hạn với Huyền Thiên Tông để trả thù cho ta sao? Đường đường là Yêu Vương không phải là không dám đắc tội với một cái tông môn ở Trung Châu chứ?

Vân Thính Lan hướng đệ tử canh giữ lắc đầu một cái ra hiệu cho họ không cần cản trở, sau đó cùng mọi người ra cửa.

Cái nơi nhỏ bé này không đủ cho Bạch cô nương thi triển.

Chờ đến bên ngoài, hắn ngược lại muốn nhìn xem ả ta còn có thủ đoạn gì nữa.

Cũng do Yêu Vương ngày thường không đáng tin cậy.

Nếu như không phải lúc nhắc tới Bạch Tố Tố liền trở nên si ngốc, Vân Thính Lan còn không nghĩ tới có thể do bị khống chế tâm trí mới như vậy.

Nếu đổi lại là tam sư đệ khờ khạo nhà mình, hắn chắc chắn chỉ nhìn một cái là biết.

Khải Nguyệt Tiên Tôn khẽ cảm thán, hệ thống cũng không nhàn rỗi.

Nó vừa ghi hình vừa chuẩn bị mở lớp học của mẹ hướng dương nhỏ*, chờ ký chủ khôi phục trí nhớ liền dạy dỗ y một khóa.

(*葵花妈妈: lớp học của mẹ hướng dương nhỏ: là một lớp học nâng cao kĩ năng sống và kiến thức cho trẻ em.)

Cái kiểu ngoài miệng nói không nên trách chứ thật ra trong lòng đã vội băm vằm bọn họ chẳng qua là Bạch Liên Hoa mới vào nghề.

Biểu cảm quá lố, dấu vết quá rõ ràng, chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện bất thường.

Dưới tình huống không bị hào quang ảnh hưởng căn bản không đủ thấm.

Cố Thanh Giác nhìn Bạch Vân Mạc đang hung bạo như có điều suy nghĩ, "Hóa ra tiểu mao mao bị khống chế thật.

Thế giới bên ngoài nguy hiểm quá đi."

Hệ thống ở bên lặng lẽ lầm bầm, người khác tụt IQ là do bị hào quang ảnh hưởng.

Vị này thì chưa chắc, bình thường không bị hào quang chiếu vào hắn cũng có thông minh đâu.

"Sư huynh, tiểu mao mao cần phải có người bảo vệ mới được, nếu không sẽ bị người xấu lừa giống tam sư huynh nha." Cố nhóc con kiêu ngạo ưỡn ngực, y thông minh như vậy sẽ không bị lừa.

Y có thể bảo vệ bé mèo con đáng thương và tam sư huynh ngốc nghếch, Cố Thanh Giác y vô cùng lợi hại.

Vân Thính Lan: " Đúng thế, sau này giác nhất định phải cẩn thận.

Bên ngoài thật sự quá nguy hiểm."

Hệ thống:...!

Được rồi, trẻ con phải được khích lệ nhiều mới có thể có tự tin.

Tiểu tổ tông nhà này không cần người khác khen, không cần cánh cũng có thể tự bay lên trời.

Bạch Vân Mạc tức đến mất bình tĩnh, đáng lẽ hắn đã mang Bạch Tố Tố đáng thương rời khỏi đây từ sớm.

Nhưng vì Vân Khải Nguyệt thừa nhận trước đây không đúng, vì muốn bồi tội nên mời bọn họ nghỉ ngơi ở Ngọc Quỳnh Phong mấy ngày rồi đi.

Hắn đại lượng như vậy nên cũng không thể không đồng ý.

Không phải là Bạch Vân Mạc muốn ở bên ngoài chơi bời thêm mấy ngày, mà là tố tố mới được thả từ Giới Luật Đường đi, nàng mỏng manh như vậy, phải nghỉ ngơi cho khỏe mới đi được.

Y tu trên Ngọc Quỳnh Phong vừa nhiều vừa có tài, điều dưỡng thân thể cho Bạch Tố Tố rồi về Bắc Cương làm hắn yên tâm hơn nhiều.

[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.

Mấy con mén reup!!]

*

Trong lúc Vân Thính Lan bọn họ dây dưa ở đây thì đại điển bên kia cũng sắp kết thúc.

Có Ân Minh Chúc ngồi nhìn, những kẻ muốn kiếm chuyện đều mau chóng muốn về.

Chỉ sợ vô tình làm chậm trễ việc trả thù của Ma Tôn mà bị hắn ghim.

Nhưng những tu giả qua lại thân thiết với Huyền Thiên Tông lại không muốn Cố Thanh Giác rơi vào tay ma đầu.

Từng người nhìn Tạ tông chủ muốn nói lại thôi, với thân phận của bọn họ làm sao có thể xen vào chuyện riêng của tông môn người ta, rốt cuộc chỉ có thể than thở lắc đầu.

Ma Tôn bệ hạ oan ức vô cùng, nhưng vì bị Tạ tông chủ uy hiếp hắn đành phải tỏ ra không có ý tốt lành gì cùng khuôn mặt tuấn tú.

Ân Minh Chúc chỉ hận không thể ôm trọn sư tôn vào lòng mà thương yêu, làm sao có chuyện muốn tra tấn y.

Mấy năm nay không chú ý sự tình Tiên Giới, những tu sĩ này thật là càng ngày càng hoang đường.

Nhưng không còn cách nào khác, muốn quang minh chính đại ở lại Huyền Thiên Tông phải nghe theo sự sắp xếp của Tạ tông chủ.

Thật vất vả mới đến lúc đại điển kết thúc, thanh niên hắc y mặt đầy bất mãn mới ung dung đứng dậy, "Tạ tông chủ."

"Tông chủ, mấy lão già chúng ta có lời muốn nói." Không đợi Ân Minh Chúc nói tiếp, các lão tu giả tiên phong đạo cốt liền đứng dậy cắt lời.

Trụ cột hiện tại của Tiên Giới là đồng lứa với Tạ Dịch, nhưng các tiền bối cũng chưa hề khuất bóng thế nhân.

Phần lớn thời gian các lão giả đều bế quan, khi xảy ra chuyện lớn cũng sẽ xuất hiện.

Vị lên tiếng là trưởng lão của Huyền Thiên Tông, hơn hết bối phận tương đối cao.

Tạ Dịch trước mặt lão cũng phải gọi một tiếng sư bá.

Lão giả thoạt nhìn rất hiền từ, lúc nói chuyện cũng cười híp mắt, nhưng lời nói ra lại vô cùng chí mạng, "Tông chủ, Chiêu Minh đã vì tông môn mà hy sinh một lần.

Lần này không thể vì lợi ích mà hy sinh y nữa.

Lão chỉ nói lời trong lòng, Huyền Thiên Tông là tông môn chính đạo, không nên dính dáng tới Ma Tộc."

"Sở trưởng lão nói đúng.

Tông chủ, đệ tử Huyền Thiên Tông không phải hạng người ham sống sợ chết.

Ma Tộc dám xâm phạm chúng ta liền khai chiến.

Ta thề sẽ tận lực bảo vệ Chiêu Minh Tiên Tôn." Các đệ tử chưa kịp rời đi cùng nhau đứng lên, bọn họ không sợ chiến đấu với Ma Tộc.

Chỉ sợ tông chủ vì tông môn mà đẩy Chiêu Minh Tiên Tôn vào vực sâu.

Năm đó Chiêu Minh Tiên Tôn đã chịu hết hành hạ, tuyệt đối không thể rơi vào tay ma đầu kia.

Tông chủ vô tình tính toán đổi sư đệ lấy lợi ích:...!

Ma Tôn âm hiểm đã nghĩ xong làm sao để hành người sống không bằng chết:...!

**

Tác giả có lời muốn nói:

Đệ tử Huyền Thiên Tông: Chúng ta thề phải bảo vệ sự trong sạch của Chiêu Minh Tiên Tôn!

Tiểu Ân: Sư tôn, ta vô tội! Người phải tin ta!!!

====================

Mòi: Thấy bộ nì hợp gu quá nên tui làm một lần 20 chương xong tạm nghỉ về cày tiếp bộ shizun của nam chính đây QwQ

Yên tâm là 2 3 chương nữa thụ lớn lại rùi =))))

Tô: Có lẽ rất lâu Mòi mới nhả chương và Tô mới up lên nên anh em gặm gỡ nhé, ưu tiên 1 lần không cắt chương~.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm