Bất Quá Tư Quân

Chương 75


Phí Thanh Trì vừa đi thì Phương Tri Hạc lại đến.

Từ lần trước gặp mặt không vui vẻ ở Củng Lan trì Quân Thành Thu đã hoàn toàn lĩnh ngộ được cái đức hạnh của mỹ nữ họ Phương vị này. Vậy nên sau khi hắn vừa ngơ ngẩn tiễn Phí Thanh Trì đi xa, nhìn thấy một bóng áo tím uốn éo mình xà đi lại đây không khỏi ê răng một chập.

Quân Thành Thu nghĩ thầm: "Cô sớm không đến muộn không đến lại cứ nhằm cái lúc rối như tơ vò này đến gây sự, không biết lần này lại giở trò quỷ gì đây."

Phương Tri Hạc tới một mình, dáng đi vẫn nhất nhất không thể lẫn vào đâu được bước tới. Không gian vốn im lặng thanh tĩnh trong phút chốc bị lấp đầy bởi tiếng chuông đinh đang không ngớt, động tĩnh cực kì phô trương.

Quân Thành Thu thấy nàng càng lúc càng gần, khổ tâm lắm, cực kì phiền muộn nghĩ xem có nên chào hỏi hay quay lưng giả vờ không thấy.

Đương lúc đắn đo đi qua đi lại, Phương mỹ nữ đã bước tới gần. Chưa thấy người đã thấy tiếng: "Ai dô ai dô xem ai đó vẫn còn sống rất tốt nha." Ngữ khí chua loét mà cực kì có sức sống, có thể nghe ra tâm trạng mỹ nữ đang cực kì tốt, chuông cũng reo đến là vui vẻ.

Quân Thành Thu thầm nghĩ bà nội cô đừng có đến ta còn sống tốt hơn, đấu tranh tư tưởng hai giây, cắn răng quay người lại đối mặt với nàng chào hỏi.

Tóc tai, gọn gàng.

Nụ cười phong lưu tiêu sái, mười điểm

Quân Thành Thu tự tin mười phần nghiêng đầu lả lướt đón lời: "Ôi chao ngọn gió nào đưa ngươi đến thế này, bản thượng tiên vẫn còn tốt lắm nga~"

Lời kịch tiếp theo cũng đã chuẩn bị sẵn, mỹ nữ cô đừng quá say đắm vẻ ngoài tuấn mỹ của ta, hai chúng ta hữu duyên vô phận hữu duyên vô phận...

Vậy mà không ngờ, mỹ nữ chân trước vừa bước đến cửa chân sau đã muốn rút về. Nàng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt hắn thì đột nhiên cứng đờ nụ cười, trợn trắng mắt, hét thảm một tiếng, ngã vật xuống!

"Á!!" Ngã sõng soài, vẻ mặt như gặp quỷ.

"..."

Gì đây!

Quân Thành Thu còn kinh sợ hơn nàng một phát nhảy lên ba bước, trợn trắng mắt nhìn lại nàng, lòng thầm quyết liệt lên án.

Mỹ nữ cô đừng có tỏ cái thái độ này nhé, dung nhan của bản thượng tiên ít nhiều cũng là niềm tự hào của mẫu thân, cô tỏ thái độ này là sao?! Hả!

Có mắt như mù!

Phương Tri Hạc thất sắc hoa dung mặt mày xám ngắt ngã ngồi trên đất, con ngươi sợ hãi trừng lớn nhìn Quân Thành Thu. Ngón tay run run trỏ mặt hắn mãi không thu lại được, miệng cứ há ra rồi lại đóng lại. Tròng mắt trắng dã như cá chết.

Miệng không khép lại nổi, "Ngươi ngươi ngươi ngươi..."

Quân Thành Thu gắt gỏng: "Ngươi cái gì mà ngươi! Có phải chưa nhìn thấy tiên bao giờ không?!"

Phương mỹ nữ sợ hãi đáp: "Vớ vẩn! Ta chỉ, ta chỉ là, lúc trước không ngờ ngươi lại trông thế này!" Nói rồi bưng mặt hoảng hốt, thở dốc dồn dập!

Ta trông thế này là thế nào?! Ta trông thế này thì làm sao?! Cô còn có thành kiến với dung nhan của ta nữa à?!

Miệng chó không phun được ngà voi!

Quân Thành Thu nhìn tốc độ biến hóa biểu cảm này của nàng mà thầm khâm phục. Vừa ghét bỏ vừa thương hại, sợ nàng chạy đến đây rồi xảy ra chuyện gì thì cái nồi từ trên trời rơi xuống này cũng to quá, hắn gánh không nổi.

Quyết đinh hít sâu mấy hơi để nhuận khí, vỗ vỗ ngực chuẩn bị tâm bình khí hòa nói chuyện với Phương mỹ nữ.

Ái ngại tiến lên một bước về phía nàng, khụ khụ hai tiếng mới vươn tay ra thân sĩ nói: "Mỹ nữ cô đứng..."

"Không!" Phương Tri Hạc gắt tiếng cắt lời.

... Cô đứng lên rồi nói chuyện.

Lợi ở cuống lời rồi còn bị đè xuống, cổ họng đột nhiên bị chặn đứng, Quân Thành Thu nghẹn tắc tị đỏ mắt nhìn Phương Tri Hạc ngồi trên đất, sắc mặt như nhìn ma quỷ mà nhìn mình thì không vui vẻ gì cho kham.

Được, cô thích ngồi đất thì cứ ngồi đất đi.

Quân Thành Thu đi tới ngồi lên sợi dây xích bên cạnh Ly Quang, một tay khoác lên vai y một tay không biết biến đâu ra cây quạt phe phẩy làm dáng, hất hất cằm: "Thế, Phương cô cô đích thân đi tìm tại hạ, chẳng hay là có chuyện gì?"

Phương Tri Hạc thất thần ngồi trên mặt đất, môi mắt trắng bệch không biết là đang nghĩ cái gì. Trán ướt đẫm mồ hôi, cả ngươi da thịt phồn thực cứ thế bày ra suýt nữa chọc mù hai mắt chó của Quân Thành Thu.

Thái dương Quân Thành Thu bỗng nhiên giật thình thịch, mí mắt cũng nháy liên hồi. Hắn khụ một tiếng phẩy cái quạt rách trong tay lên che ngang mặt, nghiêng đầu nhìn sang phía Ly Quang để bình tâm lại.

Rất cần một bầu không khí mới, ở chung cùng Phương Tri Hạc này không sớm thì muộn kiểu gì cũng có chuyện.

Hắn thăm dò: "Phương cô cô? Có chuyện gì thì đứng..."

Chứ 'lên' còn chưa kịp bật ra đã phải nuốt lại, Phương Tri Hạc búng tay một cái đập một cơn gió yếu ớt vào mặt Quân Thành Thu, ý bảo hắn ngậm miệng.

Quân Thành Thu sặc ngọn gió hen kia ho khan tí chết, nước mắt nước mũi tùm lum. Hắn cảm thấy mình cấp bách cần một luồng không khí mới, lòng không ngừng reo lên chuông cảnh báo.

Đệ nhất tai họa này ngồi ở đây lâu như thế rồi, bây giờ đột nhiên có người xông vào bảo hắn phi lễ với nàng thì hắn có trăm cái miệng cũng không biện giải nổi!

Vậy mà cũng không ngờ, Phương Tri Hạc ngồi mò dưới đất một lúc rồi truyền tống đi luôn. Có vẻ chân nhuyễn quá sức không đi bộ nổi, thoắt đến thoắt đi chẳng nói năng gì.

Quân Thành Thu hết sức băn khoăn, vậy nên nàng đến chỉ là để chê hắn xấu thôi hả?

Ta phỉ nhổ vào!

Tức mình không để đâu cho hết, Quân Thành Thu phù phù thổi ra hai ngọn lửa, xé bừa một tờ giấy trong tay áo càn khôn của Ly Quang làm mồi lửa, chao vía toán loạn.

Hai ba nhảy lên vía lành thì ở vía dữ thì đi vía lành thì ở vía dữ thì đi...

Vía lành thì ở vía dữ thì đi...

"Ngươi... đang làm gì?"

"..."

Một câu nói.

Chấn động tâm can.

Thu phục lòng người.

Bóng người đến đứng ngược sáng, lờ mờ thấy được là một nam nhân cao lớn, vạt áo xanh đen, đầu đội đĩnh mão.

Yêu khí ma khí chướng khí dày đặc, dày đặc đến nỗi hít thở không thông.

Quân Thành Thu đang quơ ngọn lửa dưới chân, tay vắt lên đầu, trông như một con khỉ đang múa may làm trò.

Trong một khắc thời gian như ngừng trôi hắn gian nan đứng trước hai lựa chọn nhân sinh khó khăn nhất từ lúc chào đời tới giờ.

1. Giả bộ như không có gì xảy ra, không mất mặt tí nào, đon đả chào hỏi lại.

Lưu ý: đối phương rất có thể không cho ngươi mặt mũi, ôm bụng phá lên cười lúc đó cũng không có cái lỗ nào chui cho vừa.

2. Trợn mắt bất tỉnh, tỏ ra mình bị thế lực tà hỏa khống chế, chuyện mất mặt này không phải hắn tự tìm.

Lưu ý: đối phương rất có thể sẽ cho ngươi một chưởng để tỉnh lại, không dưng ăn đánh. Nhẹ thì ho khan sặc sụa một hồi, nặng thì đi luôn cũng không biết chừng.

Quân Thành Thu điên cuồng phân vân giữa hai ô vuông đang phát sáng trong đầu, cuối cùng chọn ô số hai.

Nằm vật ra đất.

Từ lúc sinh ra tới giờ Quân Thành Thu chưa bao giờ rơi vào tình cảnh mất mặt như thế (chắc chắn không nhớ nhầm). Trước lúc ngã ra đất còn thầm ai oán không biết hôm nay là cái ngày gì mà năm lần bảy lượt tiếp đón toàn những nhân vật không ai muốn gặp.

***

Phương Tri Hạc ba hồn bảy vía bay toán loạn một đường truyền tống cũng rất gian nan mới về được hành cung Ma tộc.

Ma Quân ngồi trên tọa ỷ của gã, dưới mông lót một tấm da hổ rất dày. Khắp nơi đều là đầu lâu xương trắng đang bốc cháy quỷ dị, khí thế sát phạt, rùng rợn heo hút.

Gã thấy Phương Tri Hạc thất tha thất thểu chạy về, sắc mặt xanh như tàu lá thì không khỏi kinh nghi một trận, giật mình đánh rơi tàn thuốc trên tay xuống đầu ngón chân, áu một tiếng kêu lên hung tợn.

Lâu la chờ hầu trong hành cung của Ma tộc thoắt cái đổ mổ hôi như tắm, đứa nào đứa nấy run như cầy sấy, quỳ sụp xuống.

Ma Quân nhìn không hài lòng, búng ra một ngọn lửa đỏ, phiu cái thổi bay xuống dưới, ngẫu nhiên trúng một tên mà bốc cháy.

Trong tòa điện vừa rộng vừa trống này bỗng chốc bị lấp đầy bởi tiếng kêu la thảm thiết xé ruột xé gan của một sinh vật bị thiêu sống.

Phương Tri Hạc hai mắt vẫn chưa có tiêu cự, lảo đảo thân mình chạy về hành cung theo bản năng, không để tâm đến bên này có người đang cháy.

"Tri Hạc, sao thế?"

Ma Quân vừa nói vừa gạt thuốc. Khói trắng bốc lên lượn lờ, nhìn không ra sắc mặt gã, "Làm gì mà sắc mặt lại kém vậy? Không phải chỉ là đi dạo chút thôi à?"

Phải biết, chuyện Phương Tri Hạc là tiểu chủ tử ở cái xứ này là chuyện ai cũng biết. Sinh vật ở đây nể mặt Ma Quân cũng nể mặt nàng mấy phần, chỉ cần còn ở trong lãnh địa của Ma giới thì không ai có thể khiến Phương Tri Hạc sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu nào thế này được.

Ma Quân hết sức hiếu kì, thuận tay ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ mặt mấy cái hỏi: "Hử? Sao thế này, bình thường không phải giỏi nhất là hồ nháo sao? Ha ha, Tri Hạc mà cũng có một ngày im lặng thế này à?"

Phương Tri Hạc lúc này đã hơi hoàn hồn, thoắt cái chuyển về chế độ nhõng nhẽo, nhíu mày chu môi: "Tôn thượng!"

Ma Quân ư hử, "Thế là làm sao?"

Nghĩ lại sự tình hôm nay, nàng cắn cắn môi, cẩn thận lựa chọn từ ngữ rồi mới ghé vào tai Ma Quân, thì thầm to nhỏ không biết là lại nói xấu ai. Chỉ thấy Ma Quân nghe xong, lông mày dần xoắn lại, sắc mặt lúc sáng lúc tối, không biết đâu mà lần.

Chúng ma vật hầu trong hành cung thấy lịch sử này lại tái diễn thầm thắp ngàn nén hương cho kẻ xấu số nào đó bị Phương Tri Hạc bôi đen.

***

Kẻ xấu số nào đó lúc này đang nằm ngay đơ trên đất, mắt nhắm nghiêm chỉnh, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng. Hơi thở bình ổn, cả người tản ra loại khí chất của nhân vật hi sinh trong tiểu thuyết ngựa đực văn.

Lão tử chết rồi, đừng lay.

Quân Thành Thu mắt nhắm nhưng vẫn đổ lệ cho sự mất mặt của mình, cảm thấy lòng này quá đắng, sau này hắn không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Ma Quân đứng từ xa, duỗi một cành cây vào chọc chọc người dưới đất.

Không có động tĩnh gì.

Quân Thành Thu nhắm mắt giả chết nhưng tâm thì chết thật, cảm thấy không thiết sống nữa, không muốn mở mắt phản ứng lại.

Ở ngoài truyền đến tiếng chuông reo vang của Phương Tri Hạc nhưng không nghe thấy tiếng nàng hồ nháo. Hôm nay có vẻ quy củ lạ thường.

Ma Quân một tay chống đầu gối một tay cầm que chọc Quân Thành Thu, ha ha cười gọi nàng: "Tri Hạc, qua đây xem này, hắn bị ta dọa chết rồi. Ha ha, sợ gì chứ, lại đây."

Tiếng Phương Tri Hạc dùng dằng vang lên sau lưng: "Tôn thượng! Người lại thế nữa rồi!"

Ma Quân nghe cái ngữ khí này, không muốn chọc tổ kiến lửa, vội gạt phăng đi: "Rồi rồi rồi, không qua thì thôi, không qua thì thôi."

Gã chọc Quân Thành Thu đến nghiện, cứ đứng đó hi hi ha ha đổi hết que này đến que khác chọc hắn. Quân Thành Thu 'chết tâm' nằm một lúc cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, không thể nhịn được!

Giở mình quay lưng lại.

Quay lưng lại là dáng nằm nghiêng, vừa vặn đối mặt với Ly Quang, chổng mông lại phía Ma Quân.

Lòng thầm đắc ý, cho ngươi chọc cái mông.

Vạn vạn không ngờ tới, "Sao em lại nằm dưới đất?"

Ly Quang vừa mở mắt ra, có điểm mê mang nhìn hắn đang nằm dưới đất.

Đoàng đoàng đoàng, chấn động, lông tóc dựng đứng.

Quân Thành Thu dùng tốc độ ngũ lôi bổ đỉnh đầu bày ra thế nằm quý phi tửu túy vẫn không ngăn được cảm giác xấu hổ tràn lên ót.

Chết quách đi cho xong.

Mẹ nó mất mặt!

Không gian bỗng chốc ăn ý mà chìm vào yên tĩnh tuyệt đối, Quân Thành Thu cơ hồ còn nghe thấy mấy tiếng hít khí ở sau lưng.

Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng.

Đột nhiên, tếng Ma Quân cười như bị dại ha hả ha hả vang lên phá vỡ cục diện im lặng ngại ngùng này cũng đồng thời chui vào tai Quân Thành Thu, không nghi ngờ gì là đòn trí mạng đánh hắn gục ngã.

"Ha ha ha ha, Tri Hạc lại đây mà xem, ha ha ha ha..."

Bốn chi cùng chạm đất chật vật bò dậy, Quân Thành Thu gian nan tìm lại hình tượng tà mị cuồng quyến phong lưu bất kham của mình.

"Ngài, ngài nghe em nói, chuyện không như ngài nghĩ đâu!" Hay tay khua khoắng phân trần, vẫy đến độ như muốn bay lên.

Không được, má nó sao lại giống như bị bắt gian tại trận thế này!

Hết cách rồi, chỉ đành vậy thôi!

Sau khi dòng suy nghĩ sét bổ này lướt qua đầu, dưới hai cặp mắt thao láo của người ngoài đang nhìn, Quân Thành Thu bổ nhào lên người thượng thần, dùng cả tay cả chân bám lấy, nhắm tịt mắt, mặt đỏ tưng bừng nói: "Là bọn họ khi dễ em!"

Tay tay đê tiện chỉ ra sau lưng.

Ly Quang nghi hoặc mà phóng một ánh mắt rét buốt cho Ma Quân, khoảnh khắc lướt đến thân ảnh Phương Tri Hạc phía sau gã thì hơi dừng lại, vẻ mặt như đã hiểu ra.

Hóa ra là vậy.

Ma Quân cười gập cả bụng, cười đến độ như muốn tắt thở vẫn vừa cười vừa kéo vai Phương Tri Hạc, "Đi thôi đi thôi, Tri Hạc, hôm nay không được, lúc khác lại đến, ha ha ha ha ha ha..."

Đi xa ngàn bước rồi vẫn còn nghe tiếng cười vọng lại.

Sau khi hỏa lao lần nữa yên tĩnh trở lại thượng thần mới thu liễm ánh mắt sắc bén. Y nghiêng đầu cọ cọ gò má lên cái má nóng bừng của ai kia, hơi buồn cười hỏi: "Sao thế?"

Quân Thành Thu chôn mặt trong hõm vai y, ồm ồm nói ra: "Đừng quan tâm em. Hôm nay em vì mất mặt mà chết tâm, ngài đừng quản em."

Ly Quang nín cười nhìn vành tai đỏ lựng của hắn, chuyển chủ đề: "Biết người tới là ai chứ?"

Quân Thành Thu thấy y nói chuyện nghiêm túc thì tự hít sâu mấy hơi vỗ về bản thân nghĩ thông suốt, lắc đầu rồi lại gật đầu: "Ma Quân?"

Nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Ngài biết tên gã? Cứ gọi Ma Quân không thì kì quá, dù sao em cũng không phải ma tộc sinh vật nơi này."

Dường như chạm đến thương thế chỗ nào, Ly Quang hơi thở hắt ra một hơi nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. Y nhíu mày nhắm mắt lại, trầm trầm nói: "Gã có cả ngàn cả vạn cái danh tự. Nhưng nếu ta nhớ không nhầm, cái tên gã xưng với ta là..."

"Hồ Mạn Bắc."

Ma Quân không biết ở đâu chui ra, thình lình xuất hiện, vén vạt áo bước vào hỏa lao. Trong con ngươi có hai đốm lửa đang nhảy nhót. Đôi môi đỏ đến quỷ dị, giống như ngày ngày dùng máu nhuộm lên. Theo sau gã còn có Phương Tri Hạc, cả người ăn vận thiếu vải. Hai ba bước lại dán lên sau lưng gã. Tiếng chuông bạc trên tay áo nàng reo đến chói tai.

Quân Thành Thu đang lo sốt vó cho mỹ nam nhà mình, nghe được đạo âm thanh này thì suýt nữa kìm không được mà chửi ra miệng.

Mẹ nó lại đến đấy à!

Không phải vừa mới đi sao?! Không phải là nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa đấy chứ?!

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bất Quá Tư Quân