Bất Quá Tư Quân

Chương 60


Tào Thất cầm cái dù rách một nửa, bước đi lẹp bẹp dưới mưa, trong tay còn cầm bánh quế hoa vừa trộm được mới cắn một nửa. Không giống như thường ngày trốn chui trốn lủi, hắn đi nghênh ngang giữa đường, quang minh chính đại vừa đi vừa ăn, bước chân chậm rãi thong thả.

Trận mưa này quá lớn, gió cũng mạnh, giống như muốn đem cả cái thành này gột rửa thanh lọc một lần. Phàm là cây non yếu ớt đều bị đánh bật rễ ngổn ngang giữa đường. Cây đại thụ thường ngày vững chắc là thế mà giờ cũng ngả nghiêng trái phải. Gà bay chó sủa, có nhà bị lật tung mái rơm, cũng có nhà trực tiếp bị gió xô đổ cửa. Người sống thì càng không cần bàn đến, phàm chỗ nào không bị mưa hắt đến thì đều có người đang co rúc ở bên trong.

Tào Thất quét mắt nhìn quanh một lượt, chợt buông tay đang cầm dù, lập tức có cơn giông lướt tới cuốn cái dù tả tơi đi thật xa. Mưa rơi xuống mặt không mở nổi mắt, Tào Thật nhét nốt miếng bánh quế hoa vào trong miệng nhồm nhoàm nhai, bước chân cùng lúc đã dừng lại trước cửa một gia đình.

Cửa nhà đó không cao không thấp, là hàng buôn bán tầm trung ở Phù Vũ thành. Tào Thất ánh mắt không biết đã trở nên âm ngoan từ lúc nào, hằn học nhìn chằm chằm đại môn nhà đó đang đóng chặt, hai bàn tay nắm thành quyền. Đoạn, hắn cúi người nhặt hòn đá dưới chân, hướng song cửa mỏng trước mặt dùng lực ném vào. Ném xong vội vã chui vào góc tường kế bên, lợi dụng điểm mù lặng lẽ ẩn mình, vừa cũng dễ quan sát nhà đó.

Bên trong vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng, tiếng người hô lên thất thanh. Nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy ai dám mở cửa ra chửi bới. Tào Thất vừa lòng, che miệng cười khúc khích, lại cúi người chọn mấy hòn đá lớn dưới chân, đi qua cửa nhà người ta đều tùy tiện ném vào một hòn.

Liên tiếp ném xong bảy gian thuốc đông y từng cự tuyệt nhục mạ đánh chửi hắn, Tào Thất mới hả lòng hả dạ đôi chút, xoay người chạy về phía Kiếm Môn. Kiếm Môn lúc bấy giờ cũng đóng chặt cửa, mưa giã xuống như tiễn, bắn vào da thịt phát đau. Tào Thất không quản chút đau đớn này, đứng trước cửa Kiếm Môn nhìn chằm chằm hồi lâu, hai hàm răng cắn chặt ngạnh lên. Đáy mắt đỏ sọc tơ máu, nắm tay siết chặt thành quyền. Nhưng lần này dù có không cam lòng hắn không dám làm gì cả, chỉ đứng nhìn một lúc rồi chạy.

Chung quy cũng chỉ là một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi thì dám làm cái gì được chứ?

Kì thực từ trước đến nay trong lòng Tào Thất chưa từng toan tính điều gì quá mức công phu. Những thủ đoạn của hắn chỉ dùng để cướp miếng ăn manh áo của người khác, gần như là bộc phát nhất thời. Những chuyện như trả đũa báo thù kia thù càng không có gì ngoan độc, cùng lắm cũng chỉ giống như vừa nãy. Còn nói nếu như hôm nay đột nhiên có trận mưa khủng khiếp này khiến người người đều sợ hãi thì Tào Thất cũng không có cửa được đắc ý như thế.

Bất quá vẫn phải công nhận, Tào Thất này là một tên có tâm cơ, dã tâm bẩm sinh, có thù tất báo, có gan làm chuyện tày trời. Hắn vì trả đũa người ta mà đã từng đốt lông chó, mèo nhà họ nuôi. Có lúc không cẩn thận cũng đã thiêu chết. May mắn Tào Thất năm đó mới mười bốn tuổi, tâm tư vẫn còn non nớt, chưa dám xuống tay giết người.

Ngược lại Mạnh Cửu tuy rằng về sau chấp niệm tâm thù quá lớn đến nỗi nhập ma, nhưng con người y từ đầu chí cuối chưa bao giờ xuất hiện ý niệm nham hiểm âm độc. Y chỉ đơn thuần là giận dữ, nỗi hận quá lớn quá sâu biến thành tà hỏa, thiêu rụi hết bản tính thiện lương vốn có của y.

Tiểu lưu manh Tào Thất trong lòng nghẹn không chỗ trút, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phía trước. Trận mưa này vẫn tầm tã đến tối, Tào Thất chạy không biết bao nhiêu xa thì chân vấp phải thứ gì đó ngáng ngang đường, ngã nhào về phía trước, đập mặt xuống đất, cả người lập tức ướt sũng toàn bùn. Tào Thất nhổ bùn trong miệng đi, nóng nảy chửi thề một câu mẹ nó.

Hắn đứng lên, mưa lập tức rửa trôi bùn đất trên mặt. Tào Thất tâm tình bực bội, những uất nghẹn trong bụng vừa rồi cũng chưa tan đi, lúc này rất muốn có cái gì đó để trút giận. Tiểu lưu manh Tào Thất lập tức nhắm tới thứ hắn vừa vấp phải, cũng chẳng thèm nhìn xem đó là thứ gì đã giơ chân đá mạnh một phát.

Thứ bị hắn đá lăn một vòng, phát ra tiếng rên khe khẽ, tiếng rên khẽ đến mức tiếng mưa còn át đi được. Tào Thất không nghe thấy nhưng cũng phát giác thứ mình vừa vấp vào không đơn giản là hòn đá gốc cây đổ ra đường.

Đó rõ ràng là một thi thể!

Tào Thất cả kinh trợn mắt nhìn chằm chằm bọc vải màu trắng chắn ngang đường. Trái tim hắn vọt tuốt lên họng, nếu không phải đã nhiều năm ngủ ở nghĩa trang, nhìn thấy thi thể nhiều rồi thì lúc này hắn chắc chắn đã thất kinh hét lên.

Tấm vải bọc bên ngoài rất mỏng, bên ngoài buộc mấy lần dây thừng chắc chắn, bị nước mưa thấm ướt mơ hồ lộ ra đường nét của thứ bị bọc bên trong, máu thấm ra bên ngoài loang lổ. Thậm chí ở đầu cuộn vải còn lộ ra một nhúm tóc đen thưa thớt.

Tào Thất cố nén tiếng hét nhưng không nén nổi sợ hãi, hai chân mềm nhũn quỳ phịch xuống giữa ruộng. Tức giận phẫn nộ gì gì đó vừa rồi cũng tiêu tan không thấy bóng. Mưa vẫn trút xuống ầm ầm, giữa đồng không mông quanh không nghe nổi một tiếng chó sủa, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy đất bùn nhão nhoét, Tào Thất nhấc tay một cái cũng mang theo cả nắm đất.

Chợt bọc vải trắng động đậy một cái, Tào Thất sợ hết hồn, giật lùi lại phía sau nhưng trời sinh hắn luôn làm mấy trò giả thần giả quỷ, sợ hãi chỉ thoáng qua chốc lát, đợi đến khi Tào Thất định thần lại rồi sợ hãi liền nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác tò mò. Tào Thất nhổm dậy, dùng cả tay cả chân bò đến gần bọc vải kia, đang định giơ tay gỡ ra thì chợt nghe có tiếng người ngăn lại.

"Tiểu bằng hữu."

"Chưa rõ là thứ gì, đừng tùy tiện động vào."

Trước không thôn sau không quán, bốn bề không có nhân khí còn sống, một tiếng gọi này bất lình thình vang lên còn dọa Tào Thất sợ hơn cả thi thể trước mặt.

Tào Thất cái tay vừa giơ ra đông cứng, hắn ngây người, cứng đờ quay đầu nhìn lại.

Nam nhân vận trường bào màu đen, dáng người cực cao lớn, ngũ quan góc cạnh âm trầm. Y từ bên trên ngạo nghễ nhìn xuống. Tào Thất quỳ dưới đất ngang tầm mắt hắn chỉ thấy vạt áo sạch sẽ thêu kim ô, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn cằm kiêu ngạo cùng khóe miệng khẽ nhếch của nam nhân.

Bốn phía quanh đây đều là ruộng cày, đất bùn dưới cơn mưa xối xả từ sáng vốn đã biến thành đầm lầy, vậy mà gót giày nam nhân này chẳng ướt lấy một góc. Tào Thất nghĩ mà run người, hơi liếc mắt lên, thấy phía sau lưng y có hai thủ vệ to cao vạm vỡ không kém, một người cầm ô che cho y, một người cầm đao thì mới hơi thở phào.

Hóa ra cũng là người, không phải ma.

Nhưng sau khi hai thủ vệ của nam nhân tiến lên nhấc Tào Thất vất sang một bên dọn đường cho y, Tào Thất lại cả kinh hút một ngụm khí lạnh.

Bởi đoạn đường dài phía sau bọn họ, không có một dấu chân nào cả!

Tào Thất đi đêm nhiều rồi, giả thần giả quỷ trộm đồ nhà người ta cũng nhiều rồi nhưng chưa bao giờ thấy khiếp đảm như thế này. Hắn nhìn vũng bùn mình vừa quẫy đạp ra xung quanh đây lại quét mắt dò quanh lượt nữa. Kết quả vẫn là một vùng bùn nhão mịn thín, không bói đâu ra được dấu chân nào.

Tào Thất kinh hoảng nhìn nam nhân đang lật lật tấm vải trắng bên kia, a a lên hai tiếng trong họng, dùng cả tứ chi chật vật bò dậy toan chạy đi. Bất quá hai chân vì quá kinh sợ mà không nghe theo sai sử của hắn, chạy được hai bước lại ngã sấp xuống. Cứ thế mấy lần, tiếng nước lõm bõm vang lên đánh động đến nam nhân.

Nam nhân ngồi xuống cạnh bọc vải, rút dao găm từ trong tay áo ra cắt đứt mấy sợi dây buộc bên ngoài, lập tức mấy lớp vải liền long ra, để lộ người bị quấn bên trong.

Người bên trong toàn thân thương tật, vết thương bầm dập tím tái cũng có, vết thương đã khô máu cũng có. Thân thể gầy guộc lộ cả xương sườn, hai mắt y nhắm nghiền, môi tím tái. Nếu không kiểm tra kĩ thì ai cũng nghĩ người này đã chết thật rồi.

Nhưng nam nhân vừa mở ra, chẳng cần xem kĩ đã gọi hai tên thủ vệ vác người này mang về. Cùng lúc y đứng lên, tự mình động thủ, hai bước đã túm được cổ áo của Tào Thất.

Tào Thất vừa bị y chạm tới liền liều mạng la hét giãy giụa, bùn đất bắn lên tứ tung, bắn cả lên mặt nam nhân.

"Buông ra! A, có quỷ! Gặp quỷ! Mau buông ra!..."

Ánh mắt nam nhân tức thì tối lại, y nheo mắt nhìn Tào Thất, mâu quang lóe hàn ý kinh sợ. Tào Thất lập tức im bặt, mọi động tác đều dừng lại, hắn sợ tới nín thở, không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân, môi lưỡi dính chặt, không dám hé ra câu nào.

Hàn khí nơi đáy mắt nam nhân thoáng lui đi, y vứt Tào Thất cho tên thủ vệ còn lại phía sau, sau đó tự mình cầm lấy ô đi trước.

Tào Thất bị vác trên vai tên thủ vệ, tay chân cứng ngắc không dám thở mạnh. Tầm mắt lung lay không rõ, Tào Thất chỉ loáng thoáng thấy được bước chân của thủ vệ đạp lên bùn rất vững chắc nhưng tuyệt nhiên không để lại dấu chân nào. Mà chỗ hắn vừa quần ẩu với nam nhân ở đằng xa kia giờ nhìn lại cũng đã không nhìn ra bất kì dấu vết nào.

Bốn bề vẫn kéo mây đen sầm trời, mưa tầm tã trút xuống. Đoạn đường này nam nhân đi trước không biết đi bao xa, Tào Thất chỉ kịp nhớ, đi xa đến nỗi hắn ngủ gật lúc nào không hay.

Đợi đến lúc mở mắt ra lần nữa, Tào Thất thấy mình đang nằm cạnh một cỗ hài cốt. Đầu lâu trắng bệch khuyết hai con mắt hướng về phía Tào Thất, bên trong lổm ngổm mấy cái chân đầy lông tơ không biết là con gì.

Sống lưng Tào Thất dại một trận. Hắn trợn mắt hét lên, muốn giãy lại phía sau nhưng lưng lại đập vào thứ gì đó, kĩ càng xem xét Tào Thất mới thấy mình đang nằm trong một cỗ quan tài.

Chưa đợi đến lúc Tào Thất làm loạn ở bên trong nắp quan tài đã bật mở ra. Ánh sáng le lói chiếu vào bên trong, Tào Thất toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, da đầu tê dại, nằm ngay đơ cạnh cỗ hài cốt không cả dám dịch chuyển con ngươi.

Nam nhân vận trường bào đen ngồi trên ghế ghỗ có vai dựa, tư thái biếng nhác châm một chén trà. Đứng cạnh y vẫn là hai tên thủ vệ nọ, diện mạo có tám phần giống nhau, sắc mặt lạnh tanh, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái. Nam nhân thoạt nhìn còn khá trẻ, nhưng khí chất lẫn phong thái của y thì thật khiến người ta khó nói, không dám nắm bắt y. Thấy Tào Thất đã tỉnh, nam nhân hơi cười, cất lời:

"Tào Thất phải không? Đừng sợ, lại đây nói chuyện chút đi."

Tào Thất chưa kịp giả chết đã có người đến dựng hắn dậy, vứt xuống trước mặt nam nhân. Tào Thất vừa quỳ vừa run, nhìn mũi giày đen tuyền sạch sẽ của y mà cả người không khỏi rét lạnh.

Hắn nghĩ mình đúng là bị bắt vào động quỷ rồi.

Đây là một gian phòng nhỏ, bài trí giống như thư phòng của các nhà giàu có. Bốn góc tường thắp bốn ngọn đèn chân cao, ánh sáng mờ mờ. Khác mỗi chỗ là giữa phòng không đặt án thư mà đặt liền năm, sáu cỗ quan tài như thế. Thủ vệ ước chừng chục tên đứng rải trong phòng, bên ngoài cũng có bóng người, canh phòng còn hơn cả hoàng đế. Xem ra nam nhân này thân phận thật không nhỏ.

Nam nhân hất hất mũi giày, lại cất tiếng: "Nói chuyện đi, Tào Thất?"

Tào Thất thấy miệng lưỡi mình khô khốc, gian nan lắm mới mở được miệng, âm thanh khàn khàn phát ra: "Ta...ta...đúng, là Tào Thất."

Tào Thất không nhìn ra sắc mặt của nam nhân, chỉ thấy y phân phó gì đó hạ nhân bên cạnh rồi mới quay sang gật gật đầu, vô tiền khoáng hậu hỏi: "Ngươi có biết Đăng Hoài Thiệu?"

Tào Thất nghe thế lập tức gật đầu, bởi hắn không nhưng biết mà còn hận đến tận xương tủy lão họ Đăng đó. Không, Tào Thất nói cho rõ ràng là hận cả Kiếm Môn.

Nam nhân hỏi tiếp: "Quen biết thế nào?"

Tào Thất dựa vào thái độ của nam nhân, đoán y không cùng hội với Đăng Hoài Thiệu, không chừng còn là phe thù địch. Hắn lanh trí nghĩ, nếu nói xấu Đăng Hoài Thiệu mà có thể lấy lòng được nam nhân thì đây quả là kế sách không tồi. Nghĩ liền làm, Tào Thất không kiêng dè gì lớn giọng phô trương cáo trạng Đăng Hoài Thiệu.

"Lão già đó hại chết cha ta, biến ta từ ngữ có cha có mẹ thành phường ăn mày trộm cắp! Lão già đó vì không bắt được kẻ trộm trâm ngọc của Nguy phu nhân mà đổ cho ta, hại ta mất hai ngón tay! Lão già đó, tốt đẹp gì chứ! Cũng là loại hư thối cặn bã từ bên trong mà thôi!"

Tào Thất trút một hơi xong còn hừ hừ hai tiếng giọng mũi, tỏ ý khinh thường. Nhưng đợi một hồi không thấy nam nhân nói gì, cả phòng yên lặng như tờ, Tào Thất còn nghe rõ tiếng hít thở của mình. Lúc này hắn mới chợt thấy hơi chột dạ. Hắn sợ mình nói nhiều như thế lại có điểm nào không hợp ý nam nhân thì cũng khó lòng sống sót. Vậy nên thoáng chốc cơ thể lại run lên từng hồi, mồ hôi vã ra ướt đẫm lưng áo.

Hoàn hảo vận khí của Tào Thất không tồi, nam nhân nghe thế chỉ liếc mắt qua hai bàn tay thiếu hai ngón trỏ của Tào Thất đang chống dưới đất rồi nói dứt khoát một câu: "Người này giữ lại được." nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Trái tim treo tuốt trên cao của Tào Thất từ lúc nam nhân rời đi mới hơi buông xuống, hắn cả người như bị rút hết khí lực, ngã ngồi ra sau thở hổn hển.

Bất luận nam nhân kia là người hay là ma thì Tào Thất đều không quản được. Hơn nữa với lá gan này của hắn, chỉ cần được đảm bảo không bị tróc thịt lột da, ở với ma cũng được, với người cũng tốt.

Căn phòng này bốn mặt đều là tường bao, không có lấy một ô thoáng chứ đừng nói đến cửa sổ. Tào Thất biết mình chạy không thoát, cũng không dám làm loạn. Nhưng ở yên trong phòng đến trưa ngày thứ hai thì bị đói không chịu nổi nữa, đánh liều ra gõ cửa. Cửa phòng này chốt ngoài, Tào Thất nắm lấy song gỗ lay lay mấy cái, thử gọi:

"Có ai không?! Bên này có người chết đói! Có ai không!..."

Động tĩnh của hắn lớn như thế, phô trương đáng đánh như thế mà thủ vệ hai bên cửa vẫn đứng sừng sững như núi, không mảy may động tĩnh gì. Tào Thất sinh nghi lại đập cửa càng ác, nhưng giống như ở đây đều là người điếc, không ai thèm đáp lời với hắn

Tào Thất chán nản, ngồi bệt xuống chân tường. Mãi đến tối ngày thứ ba, Tào Thất đã đói đến gặm sách trên giá rồi thì nam nhân nọ mới trở lại, mang theo hai người hầu đem đồ ăn đến cho Tào Thất. Tào Thất là ăn mày nhiều năm quen thói giành giật, thấy có đồ ăn, sợ hãi lễ nghĩa gì đó đều vứt cho chó ăn, không để ý đến nam nhân đứng bên cạnh, một mình càn quét hết mâm cơm.

Nam nhân dường như tâm tình không tệ, đứng bên cạnh nhìn hắn tống đồ ăn vào miệng phồng cả má, nói bâng quơ: "Đã lâu không ăn, không biết nùi vị thế nào."

Tào Thất lúc này đã hơi no, ăn cũng chậm lại, nghe thấy nam nhân nói thế thì sợ hãi, bàn tay bốn ngón đang bốc thức ăn co rụt về.

Mà nam nhân tựa như phát giác điều gì không ổn, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống rồi vội vã bước chân ra cửa. Từ hôm đó đều đặn ba bữa đều có người mang cơm cho Tào Thất, không thiếu buổi nào.

Tào Thất ở một tháng như thế cả người có da có thịt lên trông thấy, cảm giác mới dần giống thiếu niên mười bốn tuổi rắn rỏi.

Tào Thất không biết một tháng này hắn ăn chơi vô lo vô nghĩ, Mạnh Cửu ở bên kia đang trải qua nhưng gì.

Suy cho cùng từ lúc bắt tới đây đã bị tách ra, trước kia cũng chẳng có mấy quen biết, nhiều lắm là nhớ mặt nên Tào Thất không quan tâm xem 'bọc vải trắng' lần trước ra sao cũng đúng.

Nam nhân dùng một tháng này không chỉ đưa Mạnh Cửu từ quỷ môn quan trở về mà còn chữa thương cho y hoàn hảo. Chữa thương khỏi cũng bắt đầu vỗ béo y y như Tào Thất. Khác ở chỗ Tào Thất hiếm khi mới thấy bóng lưng nam nhân, còn Mạnh Cửu mỗi lần mở mắt đều thấy nam nhân đầu tiên.

Nam nhân nói, y tên là Mạnh Thù Thanh.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bất Quá Tư Quân