Bất Quá Tư Quân

Chương 57


Bên dưới là trung tâm buôn bán lớn nhất thời cổ quốc, Phù Vũ thành. Khắp chốn nơi nơi nhìn đâu cũng thấy bốn chữ 'phồn hoa rực rỡ'. Những tòa vọng lâu buông rèm xa hoa. Đệ phủ phú gia san sát. Người trên đường đông như kiến cỏ, ồn ào nói chuyện, không có ai rảnh để ý đến con hẻm nhỏ tối tăm phía sau Kiếm Môn.

Kiếm Môn mặt trước buông rèm xanh tràm, người ra người vào không lúc nào ngừng. Tuy thế nhưng ai cũng như khách quan trà quán hay thư viện, đều mang một khí cốt thanh tịnh văn nhã, nói năng nhỏ nhẹ, không giống như đến nơi để thuê đao giết người. Mặt sau tòa vọng lâu này thì khác hẳn, vừa tối tăm vừa bẩn thỉu hôi thối, đến chuột bọ còn chán ghét chứ đừng nói đến người, nào có ai muốn đặt chân đến loại địa phương này. Vậy mà trên mặt đất lõng bõng nước thải đen ngòm, có một bóng người đang co rúc nằm trên mặt đất.

Nhìn kĩ lại thì thấy hóa ra cũng là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, chẳng qua dường như đã đói ăn lâu ngày nên vóc người đặc biệt thấp bé. Cẳng tay gầy gò lộ ra bên ngoài cánh tay áo rách lủng lẳng miễn cưỡng treo trên vai. Mặt mũi toàn là dấu vết bầm dập tím tái lâu ngày chưa tiêu. Mà ngay chính lúc này đây thiếu niên cũng không khá hơn là bao, khóe môi vẫn rỉ máu đen, một bên mắt không rõ vì sao nhưng đoán chừng là bị đánh cho sưng húp. Y nằm gục trên đất, hai đầu gối co lên trước ngực, hai tay đang ôm chặt thứ gì đó trong ngực. Vẻ mặt quật cường, sống chết không chịu buông.

Quân Thành Thu lờ đi ẩn ấn đau nhức khắp mình mẩy, cúi đầu ngửi ngửi cổ áo mình, ngấm ngầm nôn ói một trận.

Gã Mạnh Phương Nham kia không đưa hắn vào mộng cảnh thông thường mà dẫn thần thức của hắn thông tri với người trong mộng. Tuy rằng người hắn vẫn còn sống sờ sờ ở đây nhưng cảm giác vẫn đánh lên người như thường.

Tức là thằng nhóc gầy gò trong ngõ kia mà vấp ngã thì người bị đau là Quân Thành Thu. Thằng nhóc kia mà bị hất nước bẩn, người chịu ruồi muỗi cũng không ngoài ai khác là hắn.

Hóa ra câu "cho hắn trải nghiệm những gì gã đã từng trải qua" là ý này. Quân Thành Thu phải nói là thất vọng cực kì. Hắn cứ tưởng ma đầu canh ở Hỏa Đà cốc của Ma tộc phải ghê gớm lắm, không ngờ lại ấu trĩ hẹp bụng thế này!

Lừa đảo! Chẳng có gì mà bí huyền tang tóc lạnh gáy hết!

Xem ra đúng là không thể tin được hội bát quái trong Tống Lăng trận, nói một thành hai nói hai thành mười. Chuyện không có thổi lên thành chuyện có. Chuyện có thật bốc lên tận chín tầng trời. Quân Thành Thu một bên tặc lưỡi một bên ngưỡng cổ ra sau, tránh cho nước mùi nước thải trên cổ áo xông hắn chết.

Tuy nhiên vẫn có một điểm khiến Quân Thành Thu phải ngó đầu sang nhìn, đó là Mạnh Phượng Nham. Kể từ lúc nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên kia chạy từ bên ngoài vào trong ngõ, sắc mặt của Mạnh Phượng Nham bắt đầu đại biến.

Ban đầu chỉ là hơi ngưng lại ánh mắt, sau đó thì hô hấp bắt đầu trầm trọng. Tay chân cứng ngắc không tự nhiên buông xuôi, không còn chút nào dáng vẻ vừa này hả hê cười với hắn.

Quân Thành Thu lờ mờ đoán ra thân phận của người bên dưới, cũng bắt đầu tính kế lợi dụng điểm này mà thoát thân. Mạnh Phượng Nham thất thần thật lâu, không giống như chỉ hơi kích động trong lòng mà giống như đang gắng sức kìm nén bản thân thất thố, có thể thấy rõ những hình ảnh này đối với Mạnh Phượng Nham rất có tính công kích.

Thế mà gã vẫn có can đảm dẫn Quân Thành Thu đi nhìn tận mắt! Khá khen!

Quân Thành Thu nhân lúc Mạnh Phượng Nham không chú ý, thử điều tức tiên pháp trong người lại lần nữa. Đầu ngón tay của hắn dần dần tụ quang sáng lên, nhưng sáng lên chưa được bao lâu đã thấy Thiết Tàm Ti sáng bật ra ánh sáng ngũ sắc, áp đảo tiên quang của hắn vừa khơi lên. Bùa chú trên ngực cũng chỉ đợi có thế để đốt hắn đến chảy nước mắt.

Mạnh Phượng Nham lúc này đã bị động tĩnh của hắn làm cho hoàn hồn, sắc mặt gã tái nhợt, cả người cứ như vừa bị rút hết khí lực. Mạnh Phượng Nham ngồi phịch xuống ghế, hai chân duỗi thẳng cẳng, ánh mắt thất thần. Gã xoay lưng ghế lại phía Quân Thành Thu, giọng buồn rầu truyền đến: "Thôi, tự ngươi hưởng thụ đi."

Tuy rằng lần này thử điều động linh lực bị gián đoạn nhưng Quân Thành Thu cũng không vì thế mà nản lòng. Bởi so với lúc mới bị trói tứ chi bất động như cá nằm trên thớt, lần này hắn đã có thể tụ linh lực vào ngũ huyệt. Nếu cứ theo đà này chẳng mấy chốc hắn đã có thể cắt đứt Thiết Tàm Ti, cao chạy xa bay.

Ha! Đồ hắn làm ra hắn lại không nắm trong lòng bàn tay à? Năm xưa đọa tiên tu vi cấp Tam Vân còn có thể phá được Thiết Tàm Ti đời đầu này. Dựa vào tu vi ba mươi vạn năm của hắn mà lại không thoát ra nổi sao?

Còn về phần Mạnh Phượng Nham tâm tư khó nói kia, Quân Thành Thu không rảnh đi đoán dò ý gã. Bây giờ làm sao càng sớm càng tốt thoát thân được mới là chuyện đáng bàn.

Phía dưới vốn đã tĩnh lặng từ này đến giờ chợt nổi lên một trận ầm ĩ.

"Tổng sự đại nhân, ở bên này!"

"Mau mau mau, bắt lấy nó!"

"Cẩn thận, trong tay nó còn cầm đồ của chúng ta, đừng đánh!"

Một người đàn ông tay cầm gậy gộc vừa chạy đến đầu hẻm này nhìn thấy thiếu niên gục trên đất liền tức tốc chạy lại hô to gọi nhỏ. Tức thì liền có tiếng ứng lời ở ngoài hẻm, theo sau đó là một đám người thô to lực lưỡng, y phục giống hệt nhau màu lục, trong tay cũng cầm một cây gậy đả cẩu xồng xồng chạy đến. Mặt mày dữ tợn, toàn thân tản ra hơi thở thô lỗ thất học.

Đám người này chạy đến chỗ người đàn ông đầu tiên thì dừng lại, đứng vây thành một vòng tròn quanh thiếu niên rách rưới đang gục trên đất. Đợi một lúc mới thấy từ đầu ngõ có một người đàn ông trung tuần nữa chạy vào.

Người này trung tuần, dáng nhỏ thó, đôi mắt híp như hai sợi chỉ. Lão chạy hổn hển mới đuổi kịp đám người mặc áo lục. Người trung tuần vừa chạy đến gần vừa nói đứt quãng: "Mau, lục người nó, tìm đồ nhanh lên."

Đám người đang đứng cầm gậy chỉ chờ có thế. Lục lọi một thiếu niên chẳng tốn bao nhiêu sức, nhất là đối với thằng nhóc y phục tả tơi này. Một người thả gậy xuống, nắm cổ áo thiếu niên nhấc lên như xách một con nhái.

Thiếu niên tuy bị xách lên nhưng vẫn bất động, mắt nhắm nghiền, mặt mũi thì trắng bệch như đã chết nhưng hai tay vẫn ôm khư khư trước ngực, nhất quyết không chịu nhả đồ ra.

Dựa vào cảm giác gợn lên trước ngực, Quân Thành Thu có thể mơ hồ đoán ra thiếu niên đang ôm thứ gì.

Đám người đó chẳng tốn mấy sức đã gỡ được tay thiếu niên ra, túm được đồ y cố sống cố chết ôm trong ngực cung kính dâng trả người trung tuần.

Thiếu niên trong cơn đau mơ màng hơi hé mắt, thấy hai tay mình đã buông thõng xuôi theo người chợt hoảng hốt mà trợn to mắt, cơ thể gầy yếu nảy lên giùng giằng giãy giụa, hai chân chới với đạp loạn xạ nhưng không hề chạm đất.

"Trả lại cho ta! Đó là đồ của ta... A!" Chưa nói hết câu đã lĩnh trọn một quyền giữa bụng. Thiếu niên ăn trúng một quyền này tức thì hộc máu mồm. Mà Quân Thành Thu ở trên cao đang chăm chú theo dõi cũng bị đau đến nhe răng trợn mắt.

Hắn hơi ngoảnh đầu lại liếc Mạnh Phượng Nham nhưng không hề thấy gã có động tĩnh gì, có điều bả vai hơi rụt lại so với lúc nãy một chút. Quân Thành Thu vừa nhìn đã biết đây là cái dạng gì, chính là không dám nhìn thẳng chứ sao!

Người đàn ông cao lớn xách thiếu niên như xách một con nhái mặt mày nghiêm túc, lông mày dựng ngược rất có tính uy hiếp. Thấy thiếu niên ôm một quyền này mà trực tiếp hộc máu người trung tuần liền phất tay ý bảo dừng. Lão ôm hộp gỗ nạm ngà voi trắng vừa mới lấy từ tay thiếu niên trong ngực, cẩn thận mở ra kiểm tra, dường như thấy bên trong đã đủ đồ mới xoay người rời khỏi. Trước khi đi còn ngoảnh mặt lại thả một câu: "Tùy ý các ngươi, đừng làm chết người là được." sau đó gật gật đầu rồi đi thẳng.

Đám người mặc áo xanh như chỉ chờ đến giờ khắc này đều đồng loạt ngã ngũ. Vẻ mặt ai nấy cũng đều hiện lên tàn nhẫn đáng sợ. Thiếu niên đã gần đến quỷ môn quan bị ném mạnh xuống đất, như con mèo hen rên lên một tiếng. Tiếp đó là những quyền cước tới tấp rơi lên người y cùng tiếng sỉ vả ngoan độc chui thẳng vào tai không ngớt.

"Ngươi cũng thật to gan lắm, đồ của lão bản mà ngươi cũng dám trộm! Uổng công lâu nay y bao dung ngươi!"

"Đúng thế, Mạnh Cửu nhà ngươi là đồ sói mắt trắng! Lão bản rộng lượng ra tay thu nạp ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân!"

"Năm đó đáng lẽ lão bản không nên thu thập thứ mầm gây họa như ngươi! Cũng may có người phát giác sớm, nếu không để ngươi ngấm ngầm sống đến khi lão bản già yếu hơn một chút, không biết tai họa nhà ngươi sẽ còn gây họa gì!"

"Đúng đúng, đáng lẽ nên sớm giết ngươi từ trước, để ngươi sống chỉ tổ lo rước thêm họa!"

Có tên nào đó đá vào mặt, cái này Quân Thành Thu còn nhịn được. Có tên nào đó đạp vào lưng vào bụng, cái này Quân Thành Thu cũng vẫn nhịn được.

Nhưng tổ sư tên nào vừa dẫm vào tóc thế!

Quân Thành Thu đau chảy cả nước mắt, cảm giác da đầu căng lên hết cỡ thực kinh khủng, khiến hắn sợ sắp chết. Ngộ nhỡ lần này rụng xuống một mảng tóc thật thì hắn thà xuất gia đi tu còn hơn!

Bên dưới vẫn không ngừng ầm ĩ.

"Ngươi giả chết nỗi gì! Nếu không phải tổng sự đại nhân có lời, hôm nay ta nhất định sẽ tiễn ngươi về với ả mẫu cẩu lẳng lơ của ngươi!"

Tiếng nói như có ma chú khiến thiếu niên tên gọi Mạnh Cửu vốn đã sống dở chết dở nằm im cam chịu đột nhiên vùng đứng lên, hướng tên cuối cùng vừa mới mở lời giáng một bạt tai.

"Ngươi nói ai là mẫu cẩu?! Ngươi nói ai lẳng lơ?! Không cho phép các người sỉ nhục mẹ ta!"

Mạnh Cửu vừa khóc vừa gào, nước mắt nước mũi giàn giụa. Đôi mắt tràn đầy căm hận trừng lớn, quyền cước như có như không lung tung rơi trên người đàn ông mặc áo xanh. Đám người đó dường như hơi bị bất ngờ bởi sự phản công của thiếu niên, sững người mất mấy giây, sau đó ôm bụng phá lên cười.

Người béo nhất cầm gậy lên, từ sau lưng phang thiếu niên một gậy lăn đùng ra đất. Sau đó cùng nhau mỉa mai cười. Còn nghe có tên hừ lạnh: "Con của mẫu cẩu lẳng lơ lại là phường trộm cướp, phường trộm cướp còn muốn ra sức tẩy trắng cho mẫu thân? Cũng có hiếu lắm! Nhưng ngươi có biết mẫu thân ngươi vì sao mà chết không?"

Một người dùng mũi chân lay lay Mạnh Cửu hai mắt trợn trắng nằm úp trên mặt đất, "Chính là chết trên giường của nam nhân! Hahahaha..."

Đám người đó đánh đủ mắng đủ, hả lòng hả dạ nghênh ngang bước qua người Mạnh Cửu rời đi.

Ngoài ngõ tối là đường cái buôn bán phồn hoa, không ai rảnh chú ý xem trong này có một thiếu niên vừa bị đánh chết tâm.

Mạnh Cửu nằm sõng soài trên vũng nước đen ngòm. Trên trời nổ một đạo sấm đì đùng, không lâu sau đã có hạt mưa nặng trĩu lộp bộp rơi xuống. Người bên ngoài huyên nháo dọn hàng quán. Khách vãng lai ai có dù vội vã bung dù, ai không có dù gấp gáp rảo bước tìm chỗ trú mưa. Không ai có tâm tư đi cưu mang chó mèo hoang ngoài đường vào lúc này cả, nhất là mèo hoang toàn thần bầm dập đầy viết thương đang rỉ máu.

Mưa xối xuống rửa trôi phần nào máu của y, hòa vào vũng nước đen ngòm bốc mùi y nằm lên. Con ngươi vừa rồi trợn ngược trắng dã của Mạnh Cửu dần dần trượt xuống.

Không bao lâu sau, từ hốc mắt y lặng lẽ trượt xuống một giọt nước không rõ là nước mưa hay nước mắt, nhưng kết cục vẫn là rơi vào vũng nước uế bên dưới.

Quân Thành Thu vừa rồi đang định khởi tiên pháp lần nữa thì bị trận đòn kia làm cho đứt đoạn, toàn bộ công sức mài mòn Thiết Tàm Ti từ nãy đến giờ của hắn đều bị hủy. Không những công sức biến thành công cốc mà khắp toàn thần đều đau như mới bị người ta dần cho một trận.

Quân Thành Thu ngứa miệng, cũng không chịu được quạnh quẽ một mình, ngửa đầu ra sau gọi Mạnh Phượng Nham.

"Đại ca, qua đây nói chuyện chút được không? Bên dưới đã đánh nhau xong rồi, không có gì để xem nữa!"

Mạnh Phượng Nham đang ngồi ôm vai nghe tiếng gọi của hắn thì khẽ giật nảy mình. Mất một lúc sau gã mới quay ghế lại. Nhìn thấy biểu cảm lanh lợi trên mặt Quân Thành Thu thì dường như rất căm phẫn, đứng phắt dậy giơ tay chỉ thẳng mặt hắn: "Quân Thành Thu!"

"Ngươi, sao ngươi lại có thể vô tâm vô phế, lòng dạ sắt đá như thế! Ngươi như vậy mà dám tự xưng cứu khổ cứu nạn, từ bi độ lượng với chúng sinh sao?! Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngươi không mảy may thương xót sao?!"

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt Quân Thành Thu thấy gã kích động đến thế, cho rằng suy đoán của mình đã đúng. Vì vậy càng độc miệng hơn một chút: "Chuyện này, sao đại ca lại nói chuyện không có lí lẽ thế chứ! Người bắt ta đến đây là ngươi, người bắt ta xem là ngươi. Mà người chịu đau cũng là ta, ta không oán hận thì ngươi lại còn trách ta?" với lại có phải hơi nhầm không? Quân Thành Thu hắn nổi danh khắp Tiên giới là không đứng đắn lại vô phế, khẳng định không có chuyện hắn tự nhận mình từ bi độ lượng cứu khổ cứu nạn gì đó.

Cái người từ bi độ lượng gì đó phải là Thập Tam thánh mẫu kia kìa!

Sau đó lại không đứng đắn nói:

"Kì thực ngươi muốn nói điều gì có thể trực tiếp nói với ta a Mạnh ca, không cần phải dùng phương thức này, vừa tốn công vừa tốn của. Ngươi lại còn cho rằng ta không rõ người bên dưới, Mạnh Cửu kia chính là ngươi ư?"

Kì thực Quân Thành Thu chẳng biết gì, từ nãy đến giờ hắn chỉ mải đau và xót tóc trên đầu. Cuộc đối thoại bên dưới ngoài hai chữ 'Mạnh Cửu' ra thì đều nghe không lọt một chữ. Hùng hồn nói nhiều như thế chỉ mong là dọa được Mạnh Phượng Nham thất thần thêm một lúc, hắn càng có thời cơ thoát ra.

Mấy trò xóc đĩa đỏ đen này năm xưa hắn ở với Hạ Huyền Chương đã sớm luyện đến hàng cao thủ rồi, tuyệt đối không sai được đâu!

Mấu chốt của mấy trò đó là thi xem lá gan ai lớn hơn, quan sát sắc mặt. Sắc mặt càng ít biểu lộ gì, càng khó ngờ khó đoán thì càng tốt. Mà luận chuyện giả vờ giả vịt này thì Quân Thành Thu đúng là cao thủ.

Quả nhiên sắc mặt Mạnh Phượng Nham lại lần nữa đại biến, kiểu thất thố khi bị nói trúng tim đen. Gã vung tay phù phép cấm khẩu Quân Thành Thu, gần như gào lên mà nói vào mặt hắn: "Đến đây rồi ngươi vẫn chưa nhớ ra chút nào ư?!"

Quân Thành Thu bị cấm khẩu, chỉ lặng thinh nhìn gã.

Mạnh Phượng Nham hai mắt dần vằn lên tơ máu. Gã buông cổ áo Quân Thành Thu ra, phẫn nộ đạp mấy cước như sấm bổ trên ngực hắn. Tiếp đó giơ tay chỉ thẳng mặt hắn, giọng nói có chút nghẹn: "Ngươi bị như thế này đúng là quả báo của ngươi, đáng lắm! Hừ, cứ từ từ mà nhớ lại đi Quân Thành Thu, nhớ xem ngươi đã làm bao nhiêu chuyện vô tâm vô phế!" Hết lời dứt khoát cạch cạch cạch kéo ghế ngồi cách xa hắn thêm năm bước, ý tứ là không muốn nhìn mặt.

Quân Thành Thu im lặng hứng chịu phẫn nộ của Mạnh Phượng Nham, nghe gã nói thế cũng hơi động lòng. Hắn lần nữa rơi vào trầm mặc băn khoăn, cố tìm kiếm Mạnh Cửu và Mạnh Phượng Nham trong hồi ức.

Bất quá đều không có, một chút ấn tượng gì cũng không.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bất Quá Tư Quân