Băng Hỏa Ma Trù

Chương 84: Lạc Nhu đích khẩn cầu (Thượng)


Đem giới chỉ tặng cho Niệm Băng, Long Trí nói: "Bên trong giới chỉ đã không còn gì của ta, ngươi hãy đeo vào đi. Mặc dù nó là một ma pháp vật phẩm không gian hệ nhưng bên trong nó lại chứa đựng ma pháp trận rất xảo diệu. Chỉ cần đem pháp lực cùng với tinh thần lực của mình quán nhập thì có thể lấy ra những vật mà mình đã để vào trước đó."

Nhận lấy giới chỉ đeo vào, Niệm Băng mang tinh thần lực tiến vào trong giới chỉ thăm dò thì cảm nhận được một không gian rộng lớn, hơn nữa còn thấy được những đồ vật của mình đều ở trong đây. Ý niệm thoáng động, Niệm Băng ma pháp lực quán nhập vào trong giới chỉ, đồng thời dùng tinh thần lực khống chế tức thì thần lộ đao cùng hỏa diễm thần chi thạch trong tay liền biến mất và xuất hiện bên trong không gian của giới chỉ.

Trong lòng niệm Băng chợt cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Hiện tại, Niệm Băng đang cần nhất chính là cái giới chỉ này vội quay về hướng Long Trí nói: "Sư phụ, xin đa tạ người."

Long trí cất tiếng cười lớn nói: "Đây là câu này sư phụ mà ta thấy chân thành nhất đấy. Được rồi, chúng ta cùng bắt đầu nghiên cứu. Ngươi có vấn đề gì không hiểu thì có thể hỏi ta."

Bắt đầu từ tối hôm đó, Niệm Băng gần như sinh hoạt theo quay luật. Ngoại trừ việc tắm rửa là phải ra ngoài thi hắn cùng Long Trí gần như không hề rời khỏi Đồ thư quán. Việc ăn uống hoàn toàn do Long Linh đảm nhận tự thân mang tới Đồ Thư Quán. Dưới sự chỉ điểm của Long Trí, Niệm Băng đọc sách càng ngày càng thấy dễ hơn. Có gì không hiểu Niệm Băng cũng không cần suy nghĩ nhiều mà có Long Trí bên cạnh đưa ra kiến giải của ông ta, cộng thêm lý giải về chính ma pháp bản thân của Long Trí nói cho Niệm Băng nghe. Mặc dù hai người ma pháp không giống nhau nhưng có sự giúp đỡ của Long Trí, kiến giải về ma pháp của Niệm Băng ngày càng sâu. Tốc độ đọc sách tại tầng ba của đồ thư quán càng lúc càng nhanh lên. Cứ mỗi buổi tối, xe ngựa tới đưa Niệm Băng đi rồi lại đưa Niệm Băng về một cách mau chóng. Nói gì thì nói vào thời điểm này, việc học tập ma pháp chính là thứ mà Niệm Băng đặt hy vọng nhiều nhất.

Không biết trải qua bao lâu cuối cùng cũng tới thời hạn cuối cùng ước định giữa Niệm Băng và Tuyết Cực. Mặc dù đã qua một tháng nhưng sanh ý của Thanh Phong Trai vẫn còn rất mãnh liệt, đặc biệt mỗi ngày lúc Niệm Băng nấu ăn. Ba mươi ngày trôi qua chưa có món nào được lặp lại. Giá trị món ăn cũng từ vài chục tử kim tệ mà tăng tới hơn trăm tử kim tệ như bây giờ.

Hoàn thành món ăn hôm nay, Niệm Băng không hề vội vã rời đi như mọi lần mà ở lại cùng Minh Nguyên trao đổi kinh nghiệm. Mỗi lần làm món ăn, Niệm Băng đều mời Minh Nguyên đứng bên cạnh quan sát đồng thời động tác cũng hơi chậm đi để Minh Nguyên có thể thấy rõ.

"Minh sư phó, phương pháp vừa rồi ngài có nhìn thấy rõ không." Niệm Băng rửa tay rồi lấy cái mũ trên đầu xuống.

Minh Nguyên gật gật đầu nói: "Thì ra là như vậy. Niệm Băng, một tháng vừa qua ngươi đã chỉ giáo ta rất nhiều! Thật sự rất là cảm ơn ngươi. Mặc dù ngươi trẻ tuổi hơn ta nhưng ta vẫn muốn kêu ngươi một tiếng sư phụ." Dứt lời Minh Nguyên hướng về Niệm Băng khẽ cúi người chào.

Niệm Băng trong lòng giật thót vội cản lấy Minh Nguyên. "Minh sư phó, người ngàn vạn lần đừng làm vậy. Mặc dù những ngày vừa qua, chúng ta chỉ tiếp xúc nhau không quá nửa canh giờ nhưng những kiến giải của ông đã giúp ích ta rất nhiều. Chúng ta đối xử nhau như vậy chỉ là trao đổi mà thôi."

Minh Nguyên nghiêm mặt nói: "Niệm Băng, ngươi biết không? Từ trước tới nay ta vẫn thấy trù nghệ của ta rất khó tiến bộ. Nhưng một tháng trở lại đây, ngươi không những để ta xem phương pháp nấu ăn của ngươi mà còn đem những huyền bí trong đó nói cho ta. Ta nghĩ hiện tại dù cho Liêu Phong có quay lại thì hắn cũng không thể thắng được ta. Ngươi đã cho ta nhìn thấy một cánh cửa mới của thế giới trù nghệ. Thật ra dù không sử dụng ma pháp thì ngươi vẫn tuyệt đối là một trù sư đỉnh cấp."

Niệm Băng cười rồi không nói gì thêm, bước ra ngoài. Vừa bước ra ngoài, Niệm Băng giật mình kêu lên. Hắn thấy tất cả trù sư đều đã ngưng tay mà đang cung kình nhìn mình.

"Các vị ở đây làm gì thế? Ta nghĩ ở bên ngoài đang có rất nhiều khách đang đợi. Mọi người cứ tiếp tục đi."

"Bọn họ muốn cảm ơn ngươi, giống như ta cũng muốn cảm tạ ngươi vậy. Niệm Băng, ngươi đã mang đến cho Thanh Phong trai một vẻ mặt hoàn toàn mới." Một thanh âm vang lên, tiếp theo đó phụ tử Tuyết cực cùng bước đến. Khi Tuyết cực cúi đầu cảm tạ, một tràng vỗ tay vang lên cùng với ánh mắt kính phục khiến cho máu trong người Niệm Băng như muốn sôi trào. Dù sao thì hắn cũng vẫn đang là một thiếu niên.

"Tuyết bá phụ, cảm tạ người đã chiếu cố trong những ngày qua." Niệm Băng hướng về Tuyết Cực hành lễ.

Tuyết Cực cười nói: "Không, đúng ra là ngươi chiếu cố ta mới đúng. Ta thật hy vọng thời hạn một tháng sẽ kéo dài mãi a! Nhưng ta biết ngươi giống như một con chim ưng, phải bay đến nơi càng xa càng tốt. Ta cùng Long huynh đã bàn qua. Ngươi yên tâm, ta tuyệt không sử dụng bất kỳ lý do nào để lưu ngươi lại. Nhưng ta hy vọng trong tương lai khi nào ngươi rảnh rỗi thì hãy quay lại đây."

Niệm băng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tuyết bà phụ, ta thấy việc đấu giá bên ngoài nên được tiếp tục. Ta nghĩ với trù nghệ của Minh sư phụ hiện tại hoàn toàn có thể ứng phó được. ngày mai cứ tiến hành đấu giá sau đó tuyên bố ta đã sớm rời khỏi kinh thành. Chỉ cần khách nhân bọn thưởng thức món ăn do chính tay Minh sư phụ làm, ta tin bọn họ sẽ không thất vọng."

Minh Nguyên lúc này cũng bước ra gật đầu nói: "Niệm Băng nói cũng rất có đạo lý. Chỉ cần không phải là một mỹ thực gia chân chánh thì khó mà nhận ra được khoảng cách giữa ta và Niệm Băng. Niệm Băng, ta thật suy nghĩ, mấy ngày qua ngươi đã sử dụng bao nhiêu công phu của mình. Ta biết rõ ngươi vì muốn Thanh Phong trai sau này vẫn tiếp tục như vậy nên chắc sẽ không dùng toàn lực, đúng không?"

Niệm Băng cười nhẹ: "Đại khái chắc khoảng bảy thành."

Minh Nguyên thở dài than: "Chỉ có bảy thành mà ta muốn theo cũng không kịp. Trù nghệ vô cảnh giới, hy vọng sau này ngươi có thể tiến bộ hơn nữa."

Niệm Băng cung tay lại nói: "Đây cũng chính là mục tiêu của ta, ta sau này nhất định sẽ nỗ lực." Dứt lời Niệm Băng đem ma pháp lực truyền vào trong giới chỉ, tức thì mười quyển ma pháp quyển trục hiện ra trên tay niệm Băng cùng với một trang giấy, mỗi ma pháp quyển trục đều có một sợi dây cột quanh mang màu sắc khác nhau.

Niệm Băng đem quyển trục cùng trang giấy đưa cho Tuyết tĩnh: "Đây chính là quyển trục theo lời hứa của ta. Mỗi cái đều là tâm huyết do ta làm ra, trên trang giấy đều ghi rõ cách sử dụng chúng. Tất cả đều là song ma pháp quyển trục. Lúc nguy cấp chỉ cần mở quyển trục ra là hoàn toàn có thể sử dụng."

Tuyết tĩnh tiếp lấy quyển trục nhưng không hề nhìn nó mà đưa ánh mắt u buồn nhẹ nhàng nói: "Thật sự phải đi hay à?"

Niệm Băng kiên định gật đầu: "Con đường do chính ta lựa chọn thì không thể quay đầu lại được."

Tuyết cực nói: "Tĩnh Tĩnh, con tiễn Niệm Băng đi đi."

Tuyết tĩnh thở nhẹ một tiếng rồi bước trước ra ngoài trù phòng. Niệm Băng hướng về Tuyết Cực, Mình Nguyên cùng đám trù sư cáo biệt rồi bước đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đem tối, khắp nơi đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi xáo xạc khiến cho trong bóng đem tĩnh mịch có thêm chút sinh khí. Trên con đường dẫn ra cửa Thanh Phong trai, những bông hoa không ngừng tỏa mùi hương thơm ngát.

"Niệm Băng, có phải ngươi rất ghét ta?" Tuyết Tĩnh đang đi phía trước đột nhiên dừng lại hỏi.

Niệm Băng tiến tới cạnh bên Tuyết Tĩnh: "Sao lại nói như vậy?"

Tuyết Tĩnh quay người lại nhìn Niệm Băng: "Nếu như không phải vậy thì sao ngươi cứ luôn phải né tránh ta?"

Niệm Băng cười nói: "Ngươi chẳng phải thích Yến Phong sao?Một khi hắn tới tìm ngươi lại thấy ngươi với ta ở cùng một chỗ như vậy chẳng phải gây ra hiểu lầm sao?"

Thanh âm của Tuyết Tĩnh chợt cao lên: "Cái gì? Đó là lý do của ngươi a? Không lẽ ngươi không biết sau khi ngươi đại diện Thanh Phong trai tỉ thí với Đại Thành Hiên thì Yên Phong đã sớm ly khai khỏi Băng Tuyết Thành, bị quốc vương bệ hạ gọi về hay sao?"

Niệm Băng ngây người nói: "Ta thực sự không biết. Mấy ngày này ngoại trừ tới Thanh Phong Trai ra thì ta đều ở tại ma pháp sư công hội, sao có thể biết được chứ." Miệng thì nói thế nhưng trong lòng Niệm Băng thầm kêu may mắn. May mắn là Yến Cúc Hoa đã sớm rời đi, bằng không hắn tới tìm mình thì thật không biết làm sao mà đối mặt.

Tuyết Tĩnh hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Thôi bỏ đi, ngươi đi đi."

"Ừ, vậy ta đi đây. Có lẽ lúc ta rời khỏi Băng Tuyết thành thì sẽ không báo cho các người được đâu."

Dứt lời Niệm Băng bước nhanh ra cổng.

"Ngươi thật bỏ đi sao." Thanh âm hét lớn của Tuyết Tĩnh vang lên phía sau khiến cho Niệm Băng bất đắc dĩ phải quay đầu lại.

Một áng hồng vần chợt áo tới khiến cho toàn thân của Niệm Băng chấn động suýt đứng không vững. Lúc này Niệm Băng mới ý thức được mình đang ôm lấy Tuyết tĩnh, trên vai truyền lại một cơn đau nhức nhối. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tuyết Tĩnh đang cắn chặt vào vai. Niệm Băng không động đậy mà cũng không kêu tiếng nào, chỉ biết cười khổ nhìn Tuyết tĩnh.

Tuyết Tĩnh đẩy mạnh Niệm Băng ra, giận dữ nói: "Tên đáng ghét nhà ngươi, mau đi đi."

Nhìn ánh mắt ửng hồng của nàng, Niệm Băng trong lòng thầm than nhưng lúc này thật không dám làm gì, chỉ biết bước vội ra khỏi Thanh Phong trai. Nhìn theo thân hình đang rời xa, trên khuôn mặt Tuyết tĩnh chợt xuất hiện một nét tiếu ý: "Hừm, ngươi đi hay lắm. Ngươi có chân, bổn tiểu thư cũng có."

Ra khỏi Thanh Phong trai, Niệm Băng không ngồi trên xe ngựa mà một mình thả bước trên con đường lớn. trải qua mấy ngày học tập ma pháp, hôm nay hắn mới được thoải mái một chút.

Vừa bước đi không xa thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng ngựa hý inh ỏi. Niệm Băng quay đầu nhìn lại trong thâm tâm thầm nghĩ không lẽ xe ngựa đang đuổi theo hay sao? Đúng là có một xe ngựa nhưng không phải của Thanh Phong Trai. Chỉ có điều Niệm Băng nhận ra chiếc xe ngựa này.

Cỗ xe dừng bên cạnh Niệm Băng. Khuôn mặt mang nụ cười chết người của Lạc Nhu từ trong xe hiện ra: "Lên xe."

Niệm Băng nhíu mày nói: "Đa tạ mỹ ý của tiểu thư. Bất quá ta đang muốn đi bộ một mình."

Lạc Nhu sẵng giọng nói: "Không lẽ nhìn ta giống mãnh thú thời xưa lắm hay sao? Trừ lần đầu gặp mặt ra thì vì sao mấy lần sau mỗi lần gặp ta ngươi đều nhanh chóng bỏ đi là thế nào?"

Niệm Băng cười khổ: "Tiểu thư, người đừng có quên là người đã có vị hôn phu rồi. Cô nam quả nữ ở chung với nhau, như vậy không tốt lắm đâu."

Ánh mắt của Lạc Nhu chợt hiện nét bi thương: "Ngươi lên hay không?" Mặc dù là yêu cầu nhưng ngữ khí của nàng lại rất mêm mỏng. Niệm Băng đối với Lạc Nhu không hề có ác cảm nên rốt cục cũng lên xe ngựa.

Ngồi đối diện với Lạc Nhu, Niệm Băng nói: "Trí nữ tiểu thư, ngươi tìm ta có việc gì không?"

Lạc Nhu nhìn Niệm Băng, lúc này trông nàng rất nhu mỳ: "Niệm Băng, ngươi hãy gọi ta là Nhu nhi đi. Ta nghĩ chùng ta cũng có thể coi như là bằng hữu mà. Hôm nay là ngày cuối cùng ngươi có mặt tại Thanh Phong Trai, vì vậy ta đặc biệt đứng bên ngoài đợi ngươi."

Niệm Băng nhìn Lạc Nhu nói: "Ngươi dường như đang có tâm sự? Tại Băng Tuyết Thành ngươi có thể coi là một thiên chi kiều nữ, ngay cả Tĩnh nhi cùng Linh nhi cũng không bằng ngươi. Không lẽ ngươi còn có khó khăn gì chăng?"

Lạc Nhu gật đầu nói: "Đương nhiên là có. Ngươi biết vì cái gì mà những người xung quanh đều gặp ta cung kính không? Không phải bởi vì trí tuệ của ta mà còn bởi vì hôn nhân của ta nữa."

Niệm Băng trong lòng thoáng động: "Nói như vậy vị hôn phu của ngươi tai Băng Nguyệt đế quốc rất có địa vị?"

Lạc Nhu nói: "Không sai, vị hôn phu của ta chính là đệ ngũ hoàng tử của đương kim quốc vương bệ hạ Băng Nguyệt đế quốc, cũng là người con được sủng ái nhất, là người có hy vọng nhất trong việc kế thừa vương vị. Từ khi còn nhỏ ta đã rất thích được người khác khen mình thông minh. Không sai, việc này mang lại cho ta rất nhiều vinh diệu, nhưng ta lại không biết, nó cũng đồng thời mang tới cho ta phiền phức lớn nhất torng đời. Không biết vì sao chuyện của ta đồn vào trong cung. Lúc đo cha của ta chỉ là một nam tước nho nhỏ mà thôi. Quốc vương bệ hạ không rõ từ đâu biết được đã đích thân triệu kiến cha con ta. Tại yến tiệc hoàng cung, bệ hạ ra cho ta ba nan đề. Khi đó ta tuổi trẻ háo thắng nên giải hết toàn bộ. Phiền phức của ta chính là bắt đầu từ năm đó."

Niệm Băng tiếp lời: "Quốc vương bệ hạ nhất định rất tán thưởng sự thông mình của ngươi, cộng thêm dung mạo và xuất thân quý tộc của ngươi nên đã định thân ngươi với đệ ngũ hoàng tử, đúng không? Ngũ hoàng tử có thể được sủng ái của bệ hạ thì tất nhiên năng lực bản thân không tệ. Nếu đã như vậy thì ngươi gả cho hắn cũng đâu có gì là không tốt."

Lạc Nhu hừ nhẹ một tiếng: "Không có gì không tốt? Không lẽ ngươi chưa nghe qua vào cung sâu tựa biển sao? Năng lực của ngũ hoàng tử đích xác là xuất chúng, hồi nhỏ ta đã từng gặp qua hắn. Dung mạo thì cũng thuộc hạng thượng đẳng. Nhưng năng lực của hắn còn đồng thời thể hiện ở những phương diện khác nữa. theo như ta biết thì hiện tại hắn đã có mười sáu người thiếp. Ngươi nói xem ta gả cho người như vậy có hạnh phúc hay không? Tối đa thì cũng chỉ làm một vương hậu. Đây không phải điều ta mong muốn. Ta năm nay đã mười tám tuổi. thêm hai năm nữa là hai mươi, lại cùng với một ngũ hoàng tử kém ta hai tuổi thành thân. Ngươi nói xem ta có phiền não hay không?"

Niệm Băng nói: "Vậy ngươi tính thế nào? Không lẽ không gả nữa sao?"

Lạc Nhu buồn bã nói: "Gả, đương nhiên là phải gả, ta còn quyền được lựa chọn hay sao? Ta còn cha, mẹ. Nếu gả cho ngũ hoàng tử thì quan chức của cha sẽ như một bước lên trời. Còn nếu không gả thì chỉ sợ cả nhà ta sẽ chịu tai ương. Ta hoàn toàn không còn có lựa chọn nữa."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Băng Hỏa Ma Trù