Bàn Sơn

Chương 67: Mắt mù tai điếc


Chương 67: Mắt mù tai điếc.

Thế nhưng sau đó Lương Tân cũng không thể nào truy kích được nữa, thân thể quỷ dị run lên, lập tức thân hình hắn như có ai đó ném về phía xa. Ngay khi hắn đánh trúng hòa thượng một quyền thì đồng thời hòa thượng cũng kịp thời trả lại cho hắn một chưởng giữa ngực.

Lương Tân cảm thấy trước ngực giống như bị cả tòa cự sơn đánh trúng, ngay khi hắn bị trúng chiêu Thất Cổ Tinh Hồn liều mạng lưu chuyển nhưng cũng không thể nào chống cự nổi không thể nào bảo vệ cho tinh vị. Cả thân thể Lương Tân dường như muốn nổ tung, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù.

Khuôn mặt vũ mị của hòa thượng Hải Đường bị sưng lên nhưng vẫn mỉm cười, đứng yên tại chỗ, hai mắt chuyển động hết nhìn Lương Tân rồi lại ngó sang Cao Kiện. Hắn cất giọng cười khàn khàn:

- Các ngươi đến tột cùng là người nào ? Trong Cửu Long ty còn có hảo thủ như các ngươi sao ? Trước đây ta còn xem thường Cửu Long ty a....

Ngay khi hòa thượng nói đến ba chữ "Cửu Long ty", đột nhiên Thanh Y Thiên hộ tức giận mắng một tiếng:

- Ta khinh!

Sau khi quát lên một tiếng bỗng nhiên hai ống tay áo của hắn bị chấn nát vụn, một tầng "nham thạch" cấp tốc bao trùm lên hai cánh tay hắn, so với lúc trước thì hai cánh tay hắn dường như to lên gấp đôi. Thiên hộ huy động hai cánh tay nhanh chóng lao về phía địch nhân. Những Thanh Y vệ khác thấy vậy cũng tức giận rít gào, huy quyền xông đến, cũng có người rút Tú Xuân đao bọc hậu phía sau.

Xác thực Hải Đường không nghĩ tới hắn lại vất vả đến thế. Hắn nhìn tiểu tử quê mùa kia nhiều nhất cũng chỉ là tu sĩ đệ tam bộ Thanh Sắc Cảnh thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong một quyền kia tương đương một kích toàn lực của tu sĩ đệ tứ bộ. Còn có tiểu tử mập mạp sử dụng phù triện kia nữa, cũng may hắn chỉ là võ giả, nếu hắn là một tu sĩ thì với sự bất ngờ lúc nãy cộng thêm bị hắn quấn lấy thì hòa thượng không có cơ hội thoát ra.

Con mắt Hải Đường đau đớn, khuôn mặt đau đớn, thân thể cũng thế nhưng sự đau đớn đó không thể nào áp chế lửa giận trong lòng hắn. Mười lăm năm trước hắn đã đột phá Hải Thiên cảnh tấn thân ngũ bộ tu sĩ ... Thế nhưng hiện tại bộ dáng của hắn ... nhìn như gặp phải đối thủ xứng tầm vậy.

Nhìn những tên Thanh Y đang lao đến, hòa thượng khẽ mỉm cười khinh miệt, hai tay huy xuất tạo thành những thủ thế kỳ lạ, thân hình như gió phiêu đãng xẹt qua, nhẹ nhàng lao đến Thiên Hộ đang dẫn đầu.

Thình thịch!

Một đại hán vừa mới lúc nãy còn sinh long hoạt hổ thế mà dưới một cái sờ tay của hòa thượng lập tức như diều đứt dây, máu tươi văng tung tóe, hai cánh tay cũng lập tức bị phá nát, máu thịt cũng từ đó mà bay ra.

Nhìn thấy cảnh này hòa thượng Hải Đường cảm giác càng thấy thân thiết. Hắn không dừng lại mà tiếp tục lao lên, cánh tay được bao bọc trong hỏa diễm hừng hực lao thằng vào Thanh Y môn chuẩn bị tạo ra cảnh tượng máu thịt tung tóe như vừa rồi. Thế nhưng đúng lúc này đột nhiên có một luồng cự lực đang tấn công vào phần cổ hắn.

Hòa thượng không tự chủ được dừng lại ngoái nhìn về phía sau. Không biết từ lúc nào Cao Kiện đã xuất hiện phía sau, ngay khi hắn áp sát đối phương mới phát hiện ra.

Hải Đường vung hai tay lên bắn trúng song chưởng của Cao Kiện. Cao Kiện phun một ngụm máu tươi rống lên điên cuồng:

- Lương Ma Đao!

Vừa hét xong hắn cũng hết sức gục xuống, vết thương gặp phải khiến hắn vô lực tái chiến.

Khi hắn hét lên cũng là lúc Lương Tân lần thứ hai lao đến, phát sau mà đến trước, vượt qua đám người Thanh Y.

Lương Tân còn có thể động là nhờ có Thất Cổ Tinh Hồn trợ giúp.

Một chưởng lúc nãy của Hải Đường cũng chỉ phá tan trận pháp Thất Cổ Tinh Hồn khiến thân thể hắn bị thương nhưng còn có một phần bổn nguyên lực chưa từng sử dụng cho nên hắn cũng không bị trùng kích quá lớn.

Mặc dù toàn thân đau nhức thế nhưng chỉ cần có thể động là hắn quyết không lùi bước. Hắn lao lên sử dụng hết phần lực lượng cuối cùng trong cơ thể ...

Quyền phong đập vào mặt, hai hàng lông mày Hải Đường khẽ nhăn lại, thần sắc tựa hồ có chút bất mãn. Lực lượng một quyền này miễn cưỡng tính là tam bộ sơ giai đối với hắn căn bản không có một điểm thương tổn mà hai tay của hắn bây giờ đã xuyên thủng da thịt Cao Kiện chấn vỡ tám xái xương sườn, chỉ cần hơi dùng sức là có thể nắm được trái tim nóng hôi hổi kia.

Nhưng không ngờ quyền đầu Lương Tân đang lao đến bỗng nhiên quỷ dị chấn động, một ngón tay bật ra nhanh như tia chớp đâm thẳng vào mắt Hải Đường. Đây chính là đấu pháp mà Lương Tân học được trong Hầu Nhi Cốc.

Căn bản hòa thượng Hải Đường chưa từng nghĩ đến biến hóa như vậy, cho tới giờ khắc này hắn mới hiểu được trong mắt người mù cũng không phải là chỉ có một màu đen kịt mà là tất cả các màu đan xen lẫn nhau trong đó đặc biệt là màu đỏ như máu chiếm phần chủ đạo che lấp đi tất cả màu sắc bên ngoài.

Hải Đường bất chấp việc tiếp tục đánh chết Cao Kiện, định thu hai tay lại trước tiên giết chết kẻ vừa chọc mù mắt hắn nhưng hắn lại không ngờ rằng Cao Kiện bỗng nhiên cười nhạt vận hết sức tàn nắm chặt lấy tay hắn.

Lương Tân thừ dịp hai tay Hải Đường vẫn còn đang nằm trong cơ thể Cao Kiện, hai tay dang ra xuất chiêu đơn giản nhất trong Thái Tổ Trường Quyền: Song Phong Quán Nhĩ.

Chiêu thức bình thường không có gì đặc biệt thế nhưng lúc này lại cực kỳ hữu dụng. Ngay khi hai tay hắn đánh vào hai tai Hải Đường lập tức có hai đạo ngân quang chạy dọc hai cánh tay hắn phá da tay lao thẳng vào tai tên hòa thượng kia.

Trên đường từ sâu trong thảo nguyên chạy về phía Khổ Nhạn Quan Trịnh Tiểu Đạo đã giúp Lương Tân bố trí cơ quan Nhục Trung Thứ (gai trong thịt). Lúc đó Lương Tân cũng cảm thấy rất thú vị, vì vậy hăn liền nhịn đau để Trịnh Tiểu Đạo thực hiện. Chắc rằng lúc đó hắn cũng không ngờ đến Nhục Trung Thứ lại sớm phát huy hiệu quả đến vậy.

Hai tế châm nhỏ như lông trâu tiến vào trong tai Hải Đường nhẹ nhàng phá vỡ màng nhĩ của hắn.

Đột nhiên Hải Đường đình chỉ toàn bộ động tác cả người dường như trở nên ngu ngốc. Lúc nãy trong mắt hắn có vô vàn ánh sáng lóe lên, còn lúc này ... Hắn đã hiểu được một điều điếc không phải là không nghe thấy gì mà điếc là bên trong tai vang lên hàng loạt tiếng nổ lấn át mọi âm thanh bên ngoài.

Không cần địch nhân động thủ lần nữa Lương Tân và Cao Kiện đều đã giống như đèn cạn dầu suy yếu gục trên mặt đất.

Lục phủ ngũ tạng Lương Tân tổn thương nghiêm trọng, sau khi cố gắng làm đối thủ bị thương cả người hắn đã không còn lại một tia khí lực nào nữa. So với hắn thì Cao Kiện còn thê thảm hơn nhiều, máu tươi từ miệng, từ vết thương đang không ngừng tuôn ra thế nhưng hai mắt hắn vẫn mở lớn tinh quang tỏa ra giống như muốn ngửa cổ cất tiếng cười to thế nhưng cơ thể hắn chỉ khẽ co giật mà thôi.

Hải Đường từ mù đến điếc, Lương Tân vô lực không thể nào nhúc nhích, Cao Kiện từ đánh lén địch nhân đến việc bị thương ngắc ngoải, tất cả mọi việc đều phát sinh trong một thời gian cực ngắn. Cho đến tận bây giờ đám Thanh Y mới vọt đến gần. Thế nhưng kẻ phát động tiến công đầu tiên không phải là Thanh Y vệ mà là một con khỉ, một con khỉ không đuôi.

Tiểu Thiên viên Dương Giác Thúy vẫn còn chưa mọc răng nanh hết mức đột nhiên từ trên đầu Lương Tân nhảy vọt lên, móng vuốt xuất ra nhanh như tia chớp tấn công về phía khuôn mặt yêu mị của Hải Đường. Tuy Hải Đường đã biến thành kẻ vừa mù vừa điếc thế nhưng càm giác của một cao thủ vẫn còn, hắn khẽ nghiên đầu tránh công kích của Dương Giác Thúy, thế nhưng tiểu hầu tử này trong lúc tấn công lại đột nhiên phun ra một ngụm nước bọt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bàn Sơn