Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 8: Ngang Ngược!


Crặc, rặc!!

- Bất quá có võ lại khiến cho tao hứng thú, tao vốn không tin cái bọn học võ vẽ có tài cán gì. Trước nay bao nhiêu thằng đi học võ Karatedo gặp tao cũng đều bị ăn một bạt tai, sau đó còn phải quỳ xuống xin lỗi tao, còn phải liếm gót giày cho tao. Tao xem mày cũng chỉ là thằng tiếp theo!

Thanh niên tên là Long kia chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức cười nhạt nói một hồi. Môi hắn liếm lên mép vài cái tỏ vẻ phấn khích, hai bàn tay không ngừng co duỗi nắm lại tạo ra những tiếc kêu cậc cậc từ các khớp tay. Hắn đang muốn chứng tỏ uy thế cơ bắp của mình để dọa Vũ Minh, thế nhưng Vũ Minh bề ngoài không biểu lộ gì, kì thực bên trong đã sớm cười thầm. Cái trò vặt vãnh bẻ ngón tay này cũng dám đem ra dọa Vũ Minh, bản thân hắn kiếp trước tu luyện võ đạo thống khổ đến vạn lần, thậm chí còn phải nhảy từ miệng vực núi cao mấy trăm mét cũng không hề sợ hãi. Chỉ là một chiêu tiểu xảo dọa trẻ con mà cũng dám mạnh miệng.

Thanh niên tên Long kia thấy mình hung hãn như vậy mà cũng không thể làm Vũ Minh khiếp sợ cũng lấy làm chột dạ. Một trò này của hắn không biết đã dọa được bao nhiêu tên tự xưng là đầu gấu ở cái huyện này, thậm chí bọn xã hội đen ở thành phố về cũng phải vì thế mà kiêng dè hắn, không nghĩ, chỉ là một thằng tâm thần lừa đảo da dẻ thì trắng trẻo như công tử bột vậy mà không có chút biến sắc. Thậm chí hắn còn sinh ra một ý cười miệt thị mình.

- Ha hả, cười, mày cứ cười đi, đến lúc ông vả vỡ mồm rồi thì hết cười!

Thanh niên tên Long thấy Vũ Minh ngày càng tỏ ra coi thường mình, thậm chí mặt còn hếch lên trông thật sự đáng ghét. Máu điên trong người nổi lên, hắn lập tức gồng cơ bắp tay lao đến đấm thẳng một đấm vào mặt Vũ Minh, muốn dùng một đấm này ít nhất phải đập gãy răng Vũ Minh hắn mới hả dạ, không thì cũng phải thấy máu.

Huỵch!

Một đấm kia đánh tới, Vũ Minh mặt mày không đổi sắc, điềm tĩnh chờ đợi. Hắn có thể dựa vào thượng thế võ công, chớp mắt có thể tránh được một đấm này. Tuy nhiên hắn cũng không có vội vã, phải tiên phát chế nhân, hắn muốn mượn lực một đấm này của thanh niên tên Long kia, lập tức hạ gục gã.

Bốp!

Bộp!!

Chỉ trong vòng một chớp mắt, thanh niên tên Long kia không những không thành công đánh lên mặt Vũ Minh mà còn bị hắn thuận thế né tránh một phát, sau đó giơ sẵn tay đập tới, vừa có lực đánh tới từ tay mình, vừa có lực lao tới từ thân thể thanh niên tên Long, khiến một tát Vũ Minh đưa ra uy lực mạnh lên gấp ba lần. Đây chính là mượn lực, một tát kia đập tới Vũ Minh vẫn chưa dừng lại, trong khoảng thời gian cái chớp mắt ấy hắn còn thuận thế sút luôn một cước vào mông thanh niên tên Long kia khiến hắn lập tức ngã dụi.

Một tát Vũ Minh giáng tới quả thực không phải một cái tát bình thường. Thanh niên tên Long kia vốn cao to vạm vỡ, vậy mà cũng bị một tát này của Vũ Minh đánh cho khóe miệng chảy máu, lập tức tím ngắt sưng vù. Một cước kia của Vũ Minh cũng không phải tầm thường, cái mông của thanh niên tên Long kia chỉ sợ lúc này đã bầm tím dập nát rồi.

- Ha ha ha!

- Cái loại này đáng đánh lắm, tôi là tôi ngứa mắt từ lâu rồi, con cái nhà bố láo bố toét!

- Ha ha, để xem thằng Long này còn có mặt mũi nào mà lên lớp nữa hay không, cái loại nó cũng đúp hai năm rồi còn đâu.

- Không nhờ có bố nó thì chỉ sợ bị đuổi học từ lâu rồi ấy chứ, cũng phải thôi, nó là con ông chủ tịch huyện mà. Lời người ta nói phải có trọng lượng chứ, hiệu trưởng cũng không dám đắc tội với bố nó!

- Chủ tịch huyện thì là cái gì, nó cậy là cậy bác nó làm bí thư tỉnh ủy kia kìa!

- Bí thư tỉnh ủy?? Lại lên chức rồi, cái loại ác ôn họ nhà nó đáng nhẽ ra phải bị cách chức bỏ tù, không ngờ còn lên chức nhanh hơn!

- Cái lão Cương lúc trước làm phó chủ tịch huyện An Dương này cũng vơ vét được không ít, tiền dự án ở trên đổ xuống quá nửa là vào túi lão. Cái loại tham ô như thế mà bây giờ cũng lên được đến chức Bí thư tỉnh ủy rồi, không biết nhà nước nghĩ gì mà lại để cho lão làm. Thế này thì chỉ khổ dân khổ nước mà thôi!!

- Họ Trương nhà nó ngày trước cũng là ác bá một thời, nghe nói cụ tổ nhà nó làm Chánh Tổng thời pháp làm dân chết đói cả một vùng sông Đuống, còn cụ cố thì đi làm lính tay sai cho Mỹ. Đúng là bán nước con nhà nòi!

Mọi người xung quanh liên tục có những lời xì xầm bàn tán, người cười cợt người thỏa mãn hả dạ. Chắc cũng có không ít người bị cái gã thanh niên tên Long này bắt nạt, còn thanh niên tên Long kia bị dính liên hoàn đòn của Vũ Minh thì lúc này cũng không đứng dậy được. Vũ Minh thờ phù một hơi dài, cúi mình xuống nhặt nhạnh lại tấm băng rôn cùng tấm vải đang chứa hạ phẩm Sinh Cơ Tạo Phách Đan, nhét tấm vải vào túi quần Vũ Minh lại chuẩn bị cất bước rời đi, nơi này xem ra hắn cũng không nên ở lại nữa rồi.

Chợ cóc cũng vì vụ việc của Vũ Minh xảy ra mà trở lên đình trệ, cái tính người ta xưa nay là vậy, hễ có chuyện là lại bâu kín đông vào để xem trò. Có đánh nhau hay tai nạn là lại có một đám lớn người quây đông thành vòng tròn chỉ chỉ trỏ trỏ. Người đến thì càng ngày càng đông hơn vì người ta truyền tai nhau, nhưng mặc nhiên không có ai nhúng tay vào ngăn cản hay giúp đỡ cả.

- Tất cả mọi người yêu cầu tránh ra khỏi hiện trường để công an chúng tôi làm nhiệm vụ!

Bất chợt lúc này một tiếng quát dài hô lớn, tất cả mọi người đều chú ý. Không ai bảo ai, mỗi người đều dãn ra một vòng lớn, tránh bị liên lụy. Cứ đứng ỳ ra đấy khéo lại mang vạ vào thân.

- Khổ thân, cái anh chàng kia lại đi không kịp rồi, lần này thì khổ với nhà nó. Chú nó làm trưởng công an huyện, không biết thằng nào ác mồm độc miệng mà lại nhanh tay gọi chú nó đến như thế!

- Còn đứng ỳ ra đấy làm gì, lui vào đây, mày muốn đi ăn cơm tù vài bữa mới sướng hả??

Một người phụ nữ trung niên đứng khá gần Vũ Minh than vãn liền bị một bà lão vội vã lôi vào, cố gắng kéo người phụ nữ kia càng xa càng tốt. Vũ Minh lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì, hay nói đúng hơn là từ nãy giờ hắn đang suy nghĩ chuyện khác nên không để ý đến vấn đề xung quanh. Hắn vẫn lững thững bước đi, muốn nhanh chóng rời khỏi đám đông, rời khỏi cái chợ cóc này. Nhưng đúng lúc này một cánh tay giơ ra chặn trước người Vũ Minh chặn hắn lại.

- Anh là người có mặt trong vụ ẩu đả ngày hôm nay đúng không? Yêu cầu anh đứng lại cho chúng tôi điều tra giải quyết vụ việc!

Người đến là một người đàn ông trung niên, mặt béo tròn, bụng phệ lông mày rậm rạp. Trên mình còn mặc một bộ quân phục màu xanh có đính huy hiệu, đây là trang phục của công an nhân dân Việt Nam, Vũ Minh dù chỉ có kí ức của một đứa trẻ mười bốn tuổi nhưng không phải là không thể nhận ra. Nhưỡng mày một chút Vũ Minh liền cất giọng:

- Là có việc gì? Hai tên kia cản trở tôi làm ăn, còn ra tay đánh người, tôi giáo huấn bọn chúng mọt chút không được sao?

Người đàn ông trung niên là công an kia nghe Vũ Minh nói vậy thì chỉ cười khỉnh một cái, định cất tiếng, thì đúng lúc này một dọng nói cắt ngang.

- Chú Mãng, thằng này là phường lừa đảo, cháu với anh Long chỉ ra nhắc nhở hắn một chút để duy trì trật tự trị an, tránh để mọi người bị mắc lừa. Vậy mà hắn vừa thấy bọn cháu, chẳng nói chẳng rằng đã hung hăng bẻ gãy tay cháu, còn đánh sưng hết mặt anh Long, chú xem!

Người nói không ai khác chính là thanh niên gầy gò khi nãy kia, Vũ Minh lập tức há hốc miệng. Thật không ngờ tên này lại trắng trợn như vậy, trước mặt bao nhiêu người như thế này còn vu oan giá họa cho hắn. Vũ Minh còn chưa kịp giải thích, trung niên công an được gọi là chú Mãng kia lập tức giơ tay lên chặn lại, ý là hắn không cần phải nói gì nữa, ngắc ngứ cái đầu giọng trịch thượng nói:

- Mọi chuyện đã rất rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, tôi thấy anh chính là người đã gây ra sự việc trong ngày hôm nay. Thằng Long là người xưa nay ngoan ngoãn tôi hiểu rất rõ, nó đến con kiến còn không dám hại lấy đâu ra mà đi gây sự đánh người. Mời anh theo chúng tôi về đồn để giải quyết vụ việc!

Vũ Minh lần này mồm miệng còn há to hơn, cái này chính là trắng trợn đến mức không thể trắng trợn hơn mà. Chỉ nghe lời từ một phía đã lập tức phán quyết, hơn nữa còn vội vã muốn lôi hắn đi, loại người như gã Long đầu gấu kia mà cũng có thể nói là con kiến cũng không dám hại, hắn nhổ vào, đoán chắc nếu Vũ Minh để cho dễ dàng bị lôi đi như vậy sẽ ăn không ít quả đắng.

- Chết chửa, ai bảo dây vào nó làm gì, thà cứ nhục một tí mà quỳ xuống xin lỗi nó, chứ lần này về đồn thì có khi ra chỉ còn cái xác. Chú cháu nhà nó mà không hành cho không ra hình người tôi dám đâm đầu xuống đất chết luôn!

- Rõ khổ, cơ mà cũng tại đi lừa đảo mới không may gặp phải nhà nó. Nếu làm ăn lương thiện thì đâu đến nỗi!

Vũ Minh đang hoang mang thì nghe những lời bàn tán xung quanh cũng phải phun máu miệng tập hai, bảo hắn số khổ thì thôi đi, nhưng rõ ràng là hắn làm ăn lương thiện, bán đan cứu người, đan của hắn là hàng thật giá thật, vậy mà bây giờ bị quy kết tội lừa đảo hắn không cam tâm!

- Tôi thấy mọi người nên giải tán, không tập trung đông đúc mất trật tự trị an! Giải tán cho công an chúng tôi còn làm việc, nếu không tôi nghĩ cái chợ cóc này cũng nên giải tán luôn đi!

Lão Mãng công an mặt phệ kia lúc này lại cười cợt nói lớn, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh. Lập tức vòng tròn toàn người bao quanh xem náo nhiệt giãn ra, không ai bảo ai đều tự động giải tán. Chợ cóc này là chợ chui tự phát, toàn là những thương nhân bán rau củ không có tiền vốn thuê vị trí ở chợ trung tâm nên mới tự đem đồ ra đây bán. Chính phủ chính là cấm những chợ cóc như vậy mọc lên, người vi phạm bán hàng bừa bãi không đúng chỗ như thế này bị phạt rất nặng, mà người ta cũng phần lớn chỉ là trồng rau, buôn bán nhỏ lẻ, phạt một lần có khi mất ăn vài tháng.

Mà công an thì là chịu thẩm quyền đi phạt những vụ việc như vậy, chính vì thế khi lão Mãng công an mặt phệ kia lên tiếng đe dọa, ai cũng nơm nớp lo sợ, vội vã tránh xa ra, kẻo mang vạ vào thân. Có thể thấy, chỉ là một chức trưởng công an huyện nhưng ở cái thị trấn này cũng có thực lực không tệ. Quyền lực có thể nói là thét ra lửa, càng không phải nói đến bố của tên Long đầu gấu kia làm chủ tịch huyện, xem ra muốn giúp Vũ Minh cũng không ai có khả năng, có thể nói ở trong cái huyện này Vũ Minh đừng mong mà chạy thoát, sống được với bố con nhà nó cũng là cả một tài năng.

- Mời anh đi theo chúng tôi!

Trong lúc lão Mãng mặt phệ kia đang dương dương tự đắc hống hách với mọi người, thì lúc này có hai gã công an khác đến trước mặt Vũ Minh mắt trợn mày nhướng, ăn nói thì lịch sự nhưng hành động thì như du côn, hung hãn mạnh tay kéo Vũ Minh đi không kịp cho hắn nói một lời, nhanh chóng tống cổ hắn vào khoang xe cảnh sát.

Tên thanh niên mặt gầy lúc này lật đật đứng dậy được, bị Vũ Minh bẻ tay cho như vậy mà vẫn chưa chừa, vẫn trợn mắt lớn tiếng:

- Đm mày lần này chết với bố, bố xem mày còn sống nổi không con chó! Dám đánh bố bố cho mày vỡ mồm!

Thanh niên này cất tiếng Vũ Minh lập tức phản cảm, cái loại này cho sống cũng bằng thừa. Lần sau gặp mặt thì Vũ Minh đừng hòng mà nương tay, phải lựa thời cơ đánh chết thì hắn mới cam tâm. Tên Long đầu gấu kia là đại ca xem ra còn đỡ hơn tên này một chút, ít ra là hắn chỉ ham đánh nhau chứ không bố láo bố toét như thằng ranh con vừa gầy vừa lùn này, Vũ Minh nghĩ vậy.

- Còn chờ gì nữa, giải nghị phạm về đồn để thẩm tra.

Lão Mãng mặt phệ lúc này mới bước vào xe ngồi xuống, nhìn gã cảnh sát cầm bánh lái nhướng mày nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bại Liệt Thiếu Gia