Bách Việt Thánh Tôn

Chương 9: Dị tượng đột khởi


Ba ngày sau, một chiếc Cửu Thiên Mã Liễn tiến thẳng vào trong thành Thăng Long rồi hạ xuống quảng trường ở vòng thành trung tâm. Từ trong xe Lý Khánh Văn bước ra nhưng ông không phải trở về một mình mà là đi một về hai. Theo sau vị vương gia này cùng chui ra ngoài xe là một trung niên phụ nhân dáng vẻ hơi rụt rè, lúc nào cũng cúi đầu nhìn xuống đất.

- Đi thôi!

Lý Khánh Văn dẫn người phụ nữ ấy tiến thẳng đến Hiền Hòa biệt viện nơi Lý phu nhân đang ở.

...

Sau khoảng hai tiếng, cánh cửa phòng mới kẽo kẹt mở ra, Lý Khánh Văn bước từng bước ra ngoài. Cho dù đã là một cao thủ Thất cảnh thì trên khuôn mặt ông cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Mấy hôm nay đã có qua nhiều chuyện xảy ra làm ông lo lắng hao tổn tinh thần.

Lý Khánh Văn đi bộ đến nơi ở của Hải Thượng Lãn Ông, bảo lính bên ngoài báo cho lão thần y biết ông muốn gặp lão.

- Lý đệ sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ ta chơi thế hả?

Hải Thượng Lãn Ông cũng trùng hợp từ đằng xa đi tới thấy Lý Khánh Văn đứng trước phủ liền lên tiếng cười đùa.

- Dạo này đệ xử lý công chuyện nên hơi mệt. Đến đây xin lão ca ít thuốc đó mà.

Lý Khánh Văn quay về phía phát ra tiếng của lão thần y tỏ vẻ mệt mỏi đáp lại.

- Vậy thì mau vào thôi.

Hai người sánh bước đi vào lầu các ở vườn hoa ngồi ngắm cảnh. Lê thần y lúc này cầm tay Lý gia chủ bắt mạch sau đó điểm một chỉ vào thái dương ông. Lão từ từ trong hòm đồ của mình ba bình ngọc đặt lên bàn, hớp một ngụm trà rồi từ tốn nói:

- Đúng là tinh thần lực có hao tổn. Đây là Phục Thần Đan có tác dụng ôn dưỡng, phục hồi tinh thần. Chỗ này của ta có 3 lọ, đệ cầm về mà dùng.

- Vậy đệ không khách sáo. Thực ra đẹ đến đây có việc muốn nhờ lão ca giúp.

Lý Khánh Văn thu ba bình thuốc lại rồi bàn luận với vị lão ca này.

- …

- Được rồi. Ta sẽ giữ bí mật.

Nghe xong những lời của Lý Khánh Văn, Lê Hữu Trác vuốt vuốt chòm râu dài, trầm ngâm nói.

...

Chí Minh lịch, ngày 2 tháng 7 năm 4898.

- Oe…. Oe…. Oe….

Tiếng trẻ vừa mới trào đời vang lên khắp Hiền Hòa biệt viện. Hôm nay vừa đúng 9 tháng 10 ngày kể từ khi Lý phu nhân mang thai.

Trong căn phòng gỗ giản dị, có một người phụ nữ đang nằm trên giường đưa đôi tay vỗ về đứa bé ở bên cạnh. Thế nhưng người phụ nữ ấy không phải là Lý phu nhân Lý Hiền Hòa mà lại chính là người phụ nữ trung niên mà đã trở về cùng với Lý Khánh Văn mấy tháng trước. Bà ấy tên là Hoàng Liên, bây giờ đang là tổng quản quản lý tất cả tỳ nữ, nha hoàn trong Lý gia.

- Chúc mừng Hoàng tổng quản sinh được ái nữ.

Lý phu nhân bụng cũng đã to ngồi ở đầu giường lên tiếng.

- Phu nhân! Đứa bé này sau hôm nay sẽ là con của người. Mong người sẽ đối xử tốt với nó.

Hoàng Liên nhìn đứa bé trong lòng đầy yêu thương, trìu mến rồi đáp lại.

- Ngươi nói cứ như là bỏ nó đi vậy. Mặc dù bên ngoài công khai đây là con gái ta nhưng phần lớn thời gian ta vẫn sẽ để nó ở bên cạnh ngươi.

Lý Hiền Hòa nạt lại.

- Đúng rồi đấy, Hoàng tổng quản. Ngay từ đầu hai vợ chồng ta đã có lỗi với ngươi rồi. Thực ra chúng ta còn phải nói một tiếng cảm ơn với ngươi...

Lý Khánh Văn cũng vừa lúc tiến vào nghe thấy lời của Hoàng Liên vội nói.

- Nô tài vốn chỉ là một đứa ăn mày nhờ lòng thương của Vương gia mới có cuộc sống thế này, con gái ta theo đó cũng có một cuộc sống sung sướng hơn, là ta nợ hai vị mới đúng. Vì thế vương gia và vương phi cứ yên tâm. Cái bí mật về đứa bé này ta sẽ đem nó chôn xuống mồ đến lúc chết không một ai biết được.

Đúng là tình yêu mẫu tử bao la, rộng lớn vô bờ bến. Vì con mình có một cuộc sống no đủ, được mọi người kính trọng chứ không phải lăn lộn trong cái xã hội đen tối kia người phụ nữ này chấp nhận hy sinh mọi thứ kể cả tiếng “mẹ” mà bà đáng lẽ nên nhận được. Lý Khánh Văn khi làm ra quyết định thế này cũng cảm thấy rất có lỗi.

Ông làm điều này chỉ có một phần nhỏ là nghĩ về hài tử của mình còn phần lớn ông đặt tâm tư ở đại cục, ở mảnh Cổ Việt này do đó ông chỉ có thể nhắm mắt mà làm.

- Haizzz, không cần phải thế đâu, chúng ta chỉ cần mười lăm năm là đủ. Mười lăm năm cũng đủ để con ta trưởng thành đối mặt với những nguy hiểm mà nó nên gặp phải rồi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này ta sẽ để con bé nhận ngươi làm nghĩa mẫu, khi nó trưởng thành ta sẽ tiết lộ mọi việc cho nó biết.

- …

Ngày hôm ấy khắp các thế lực ở Cổ Việt Quốc thậm chí một vài thân bằng hữu của Lý Khánh Văn ở khắp Lục Tinh vị diện đều nhận được tin tức ông vừa có đứa con gái đầu lòng. Thăng Long Thành vào thời điểm này nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày. Tất cả mọi người dù ở xa hay gần cho dù không đến tận nơi chúc mừng thì cũng nhờ người gửi quà hộ mình.

Mọi việc tiếp đón đều do Lý Khánh Văn hoặc Bạch tổng quản lo liệu còn Lý phu nhân luôn ở trong phòng. Bình thường khi đi ra ngoài bà cũng dùng Chướng Nhãn Pháp che đậy phần bụng của mình, ngay cả người đỡ đẻ cho Hoàng Liên tổng quản cũng bị xóa một phần ký ức liên quan nên không một ai nghi ngờ. Việc bà mang thai vào thời điểm này và bà tránh mặt mọi người do cần nghỉ ngơi rõ ràng là những điều rất hiển nhiên.

….

Chí Minh lịch ngày 15 tháng 9 năm 4898.

Trong mật thất ở phòng của gia chủ Lý gia, Lý Khánh Văn đỡ Lý phu nhân bụng đã rất to tiến về phía một cánh cửa. Đây chính là một tòa truyền tống trận cự ly xa.

Lý Khánh Văn đặt 5 viên linh thạch thượng phẩm vào bên trong 5 cái khe trên cánh cửa, tức thì từng tia trận văn phát sáng tạo ra một màn sáng xanh ở giữa. Hai người lập tức tiến vào bên trong, căn phòng lại trở về như trước như chưa hề có ai tới đây.

...

U Minh Sâm Lâm, Tây Nam Bộ.

Đây là một trong những khu rừng rộng lớn, một trong những cấm địa bí ẩn nhất ở Cổ Việt Quốc. Cả khu rừng lúc nào cũng trong trạng thái u ám, trên bầu trời U Minh Sâm Lâm cơ hồ không có nấy một sinh vật sống, tất cả mọi thứ đập vào mắt người nhìn chỉ là những luồng khí đen kịt uốn éo, ghê rợn. Đó là u minh hủ độc khí chỉ có ở nơi chí âm chi địa, nó có thể hủ thực bất kỳ sinh linh nào tiến vào bên trong nó. Tương truyền nằm sâu trong rừng rậm U Minh này còn ẩn giấu một cánh cửa tiến vào U Minh Hải của Địa Ngục gian nhưng từ xưa đến nay không một ai chứng thực được cả vì nơi đây vô cùng hung hiểm, thậm chí có cả sinh vật cấp bậc đại năng sinh sống.

Ở ngoại vi U Minh Sâm Lâm, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh u ám ghê rợn của cánh rừng là một khu vực nhỏ được bao phủ bởi một cái lồng nguyên khí kim sắc. Đây là Thánh Quang Tịnh Thổ Đại Trận có thể ngăn cách mọi luồng khí độc trong khu rừng xâm nhập vào bên trong.

Nơi đây có mấy căn lều trại dựng tạm, bốn phương tám hướng không gian đều có người liên tục bắt ấn duy trì trận pháp, cái lạ là mấy người này ai cũng ăn mặc lôi thôi lếch thếch chẳng khác gì mấy tên đầu đường xó chợ. Tại căn lều to nhất, một ông lão mặc quần áo nông dân xắn ống quần lên tận đầu gối đang đứng trước một cánh cửa chờ đợi điều gì đó. Ông lão này không ai khác chính là Thiên sư Trần Hạnh của Diệc Viện.

Cánh cửa trước mặt Trần Hạnh thiên sư đột nhiên sáng lên tựa như một màn nước mông lung, huyền ảo. Từ trong cánh cửa, một nam một nữ bước ra.

- Lý Vương gia và Lý Vương phi.

Trần lão theo lễ tiết ôm quyền chào hai người.

- Trần thiên sư.

Lý Khánh Văn và thê tử cũng vội vã hành lễ lại.

- Ngày mai thời điểm Lý vương phi sinh hạ rất quan trọng vì thế hai vị cứ yên tâm trước tiên nghỉ ngơi ở đây thôi.

- Đa tạ thiên sư.

1 giờ đêm, cả không gian yên tĩnh bất chợt vang lên tiếng thét: “Aaaaaaa…. Aaaaaa…”

- Thiên sư! Thiên sư! Thê tử ta trở dạ rồi mau mau gọi bà đỡ.

Lý Khánh Văn xông ra ngoài lều gặp ngay thiên sư nghe được tiếng thét đang chạy tới đây liền gấp gáp thúc giục.

Chỉ trong vòng 2 phút một bà đỡ từ căn lều khác chạy nhanh tới tiến vào chỗ Lý Hiền Hòa, nói với một người gần đó:

- Mau lấy khăn mặt, một chậu nước ấm mang vào đây. Nhớ nhanh lên nhé!

Thời gian cứ dần dần trôi qua, ở phía bên ngoài trời bắt đầu chập chờn sáng, mặt trời từ phía đông cũng bắt đầu ló rạng nhô cao nhưng chẳng thể chiếu sáng qua những làn khí đen thăm thẳm kia. Đã 5 tiếng trôi qua mọi người trong Thánh Quang Tịnh Thổ Trận đều sốt ruột đi đi lại lại xung quanh. Cả không gian chỉ có tiếng của bà đỡ từ Diệc thôn và tiếng kêu của Lý Hiền Hòa phu nhân.

- Aaa…. Aaa….

- Dặn mạnh nữa lên phu nhân… Đứa bé sắp ra rồi…

- Hítzzz…

- Đúng rồi hít sâu vào… Rồi…

Lại thêm 4 tiếng nữa, bây giờ đã là 11 giờ trưa, lục tục có vài người lần lượt xuất hiện. Người đến đầu tiên là Định Không thiền sư sau đó là một ông lão khô gầy mặc âm dương bào, đây chính là Đại thiên sư của Cổ Việt Quốc, đồng hành cùng ông là Hải Thượng thần y. Một người khác là một lão đầu miệng lúc nào cũng treo một nụ cười tà, ông là Tả Ao tiên sinh, mạch chủ phong thủy mạch của Diệc Viện. Chính ông là người đưa ra ý kiến để Lý phu nhân sinh hạ hài tử ở địa phương này bởi ông cho rằng đây là đất Cự Tượng Trấn Ngục có thể trấn áp các sinh vật hắc ám nơi đây đồng thời thu nhỏ phạm vi của các loại dị tượng thiên địa nếu nó phát sinh. Người thứ năm là một trung niên nam tử uy vũ, mặt không giận tự nghiêm, đầu đội một chiếc mũ gắn lông chim Lạc cách điệu, long bào vắt chéo bắt qua vai trái kéo dài xuống dưới thít qua đai lưng dài quá quần, vai phải của ông săm một con kim long hết sức sống động, dường như nó chuyển động theo mỗi một động tác của ông. Người này chính là Hùng Vương đời thứ 22 của Cổ Việt Quốc, Hùng Minh Vương. Lý Khánh Văn bái kiến, nói chuyện với từng người, thỉnh thoảng lại nhìn về phía căn lều trong mắt không giấu nổi sự lo lắng.

Bất chợt…

- Oe… Oe… Oe…

Tiếng khóc vang lên phá tan bầu không khí trầm lắng, ai nấy nghe được mặt mày đều chuyển sang vẻ vui mừng.

- Sinh rồi...

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, khu vực được Thánh Quang Tịnh Thổ Trận bao phủ đột nhiên bị rối loạn, cả đại trận dần dần tan rã rồi biến mất. Bầu trời U Minh Sâm Lâm quanh năm suốt tháng luôn bị che phủ bởi một màu đen không ngờ lại tản ra một khoảng ánh sáng rộng lớn ngay phía trên chỗ đám người Lý Khánh Văn.

Cảnh tượng này giống như quang minh, hắc ám tranh nhau giành vị trí. Cuối cùng vùng sáng chỉ có thể mở rộng khoảng 2 km2 rồi dừng lại, đúng như phong thủy sư Tả Ao dự đoán vùng đất này ngăn chặn sự mở rộng của các dị tượng. Điều này giúp ích rất nhiều cho việc che giấu bí mật này.

Xung quanh từng ráng mây hồng bắt đầu hiện lên, tử khí (khí lành) từ phía đông ùn ùn kéo đến che kín tầm mắt mọi người. Một lúc sau, từ những đóa hồng vân tách ra từng đóa hắc liên hoa nở rộ giống như thiên nữ tán hoa xoay vần quanh không trung vô ngần. Hoa nở rồi lại tàn, hoa tàn rồi lại nở cứ thế luân hồi trông thật hư ảo, mộng huyễn.

- Dị tượng Vạn Kiếp Sinh Diệt Liên Hoa.

Liên hoa dị tượng chỉ phát xuất vài phút rồi từ từ biến mất nhưng đó mới chỉ là bắt đầu Giữa thanh thiên không một bóng sinh linh bất ngờ văng vẳng tiếng thú rống nào là tiếng kỳ lân, tiếng bạch trạch,... Các loại thụy thú thay nhau xuất hiện vờn quanh thanh thiên hí dài từng tiếng kêu thánh thót như đang chào đón sinh linh mới ra đời.

- Là dị tượng Thánh nhân chi tử/ Thụy thú triều bái.

- Các vị chúng ta bắt đầu thôi.

Năm vị đại năng giả của Cổ Việt Quốc bao gồm Hùng Vương, Đại thiên sư, Trần Hạnh thiên sư, Tả Ao tiên sinh, Định Không thiền sư nhanh chóng tụ lại một chỗ tạo thành các đỉnh của một ngôi sao năm cánh. Từ chỗ năm người bắt đầu hiện lên năm màu sắc trắng, xanh, đen, đỏ, vàng tương ứng với ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ liên kết lại với nhau tạo thành một chùm sáng nhắm thẳng về phía tinh không.

- Tinh Thần Biến!!!

Tinh tượng trên bầu trời theo sự xuất hiện của tia sáng dần dần chuyển dịch, biến đổi một cách nhanh chóng che lấp mọi dị tượng ở nơi này. Đây là biện pháp đề phòng mà mọi người đề xuất để tránh thiên cơ sư cổ quốc khác tính được thân phận và vị trí của đứa bé khi vừa sinh.

Nhưng họ không biết rằng ở sâu trong U Minh Sâm Lâm còn có một đôi mắt đỏ rực đầy tà ác nhìn chằm chằm về phía này.

- Khặc… Khặc… Thánh nhân chi tử, một thế hệ đại uy đại đức mới lại ra đời. Đây đúng là tai họa của U Minh tộc ta mà. Grừ… Thật muốn ngay lập tức nuốt nó vào trong bụng thưởng thức cái mùi vị đạo đức giả nhân giả nghĩa đó của bọn nhân loại. Thế nhưng cái khoảnh đất chết dẫm kia lại tước đoạt ba thành thực lực của ta với cả mấy tên nhân loại kia cũng không đơn giản, một mình ta không phải đối thú của bọn chúng, xông lên không khác gì đi chịu chết.

- Nhưng không sao, với cái thể chất kia thể nào cũng có ngày ngươi tới nơi này… Khặc… Khặc… Khặc…

Dị tượng cũng không hề dừng lại, trời đất lúc này giống như càn khôn xoay chuyển, tầng mây đột nhiên xoáy tròn lại thành một cái lỗ lớn. Từ trong đó tràn ra từng luồng tiên khí từ từ bay xuống chỗ phát ra tiếng “Oe… oe… oe…” của một đứa trẻ mới sinh.

Sắc mặt mọi người khi thấy luồng tiên khí này đều lộ ra vẻ hâm mộ. Dị tượng này phát sinh ngoài tầm kiểm soát của tất cả mọi người. Nó làm thiên địa linh khí của vị diện đột nhiên biến động dữ dội vì thế đã gây sự chú ý đến các thế lực khắp mọi nơi.

….

Cách Cổ Việt Quốc không biết bao nhiêu vạn km

Trong một tòa đình viện cổ kính, một lão giả ngồi trên bồ đoàn ngẩng đầu lên nhìn trời sau đó cầm bút viết 4 chữ “Tiên anh, Cổ Việt” lên một tờ giấy vàng rồi ném ra ngoài. Tờ giấy được một luồng chân khí truyền vào tức thì hóa thành một con hạc giấy phá không bay về phía một tòa hoàng thành.

….

Tại một nơi khác.

Một nam tử toàn thân kim quang phát sáng không nhìn rõ, ngồi trên ngai vàng, tay cầm quyền trượng đập mạnh xuống sàn tạo ra luồng địa chấn hất văng đám người ở dưới ra xa, trầm giọng nói ngắn gọn:

- Đến Cổ Việt Quốc tìm Tiên anh. Thông báo với các Cổ quốc khác thay đổi kế hoạch.

- Tuân lệnh, Giáo Hoàng.

….

Các quốc gia khác không chỉ cổ quốc mà ngay cả đại quốc cũng lục tục âm thầm xuất động rất nhiều cao thủ lén lút vào Cổ Việt Quốc tìm kiếm cái họ gọi là Tiên anh. Mỗi nước đều có những tính toán của riêng mình, tốt xấu lẫn lộn, chẳng ai giống ai. Vậy là Cổ Việt Quốc đã sớm bước vào thời kỳ nguy cấp, mạch nước ngầm cứ thế mà bắt đầu dũng động. Vùng đất này lại một lần nữa lọt vào tầm mắt của các thế lực.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bách Việt Thánh Tôn