Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 223: Hồi 1. Tầng Thứ Tư: Đại Mạc Chết Chóc (3)


"Nè! Hai người thật sự không giúp ta sao?"

Quả Quả mồ hôi đổ đầy trên trán như dùng nước rửa mặt, một tay nàng chấm chấm lau mồ hôi đi, một tay thì cắp trên vai, hai chân khó khăn bước từng bước, nặng nề trên sa mạc, hai mắt híp lại nhìn theo bóng lưng Vô Tâm và Tiêu Sắt đang tự tại bước đi, miệng không ngừng than thở, trách móc.

"Ta là nữ nhân yếu đuối đó nga."

"Nữ nhân??? Yếu đuối??? Có nữ nhân yếu đuối nào như cô không?" Vô Tâm và Tiêu Sắt lập tức quay phắt lại, nhìn Quả Quả đầy sửng sốt.

"Yếu đuối đến mức chỉ có thể kéo con Trường Cước Độc Giải nặng gần 200 cân đi một đoạn dài trên sa mạc như vậy sao???" Tiêu Sắt nhịn không được, liền bước nhanh về phía Quả Quả vừa đi vừa chỉ tay về phía sau lưng nàng, bài xích từng lời nói của nàng. "Đã vậy lại còn mang theo vài khúc gỗ khô nhặt trên suốt đường đi, đến cả xương rồng cô cũng không tha."

Chỉ thấy Quả Quả đang cắp trên vai một cái chân của Trường Cước Độc Giải, khó nhọc lôi cả một con cua nhện quá khỗ ở sau lưng, kéo nó lê dài trên mặt cát vàng, trên khớp chân của nó Quả Quả còn chất thêm nhiều khúc gỗ, cùng ba bốn cây xương rồng nàng gặp trên đường. Lại nói đến lúc đó, khi nàng gặp được mấy cây xương rồng gai góc thô kệch xấu xí, mọc hoang trên sa mạc khô nóng mà lại vui mừng nhảy tưng tưng hô hào như đào được cả núi vàng. Tiêu Sắt nhìn vào chỉ biết chán chê.

"Cô tính ăn nó thật sao?" Vô Tâm thắc mắc.

"Dù gì nó cũng chết rồi, bỏ đi thì cũng thật lãng phí. Chi bằng để nó làm thức ăn cho ta, xem như nó chết cũng có ích." Quả Quả vòng vo, cuối cùng vẫn muốn ăn thịt cua.

"Ai nói sẽ lãng phí chứ? Nó vẫn có thể làm thức ăn cho nhiều loài khác chẳng hạn như kền kền." Tiêu Sắt hai tay ôm lên trước ngực, nhanh chóng lên tiếng bác bỏ.

"Ta ăn nó dù sao cũng có lợi hơn kền kền ăn nó." Quả Quả kéo con cua nhện khổng lồ qua khỏi Tiêu Sắt, nàng dù mệt đến thở không ra hơi cũng ráng ngẩng đầu lên cãi lại.

"Thật là.... Cô là nữ nhân gì đây??? Lại muốn giành ăn với kền kền???" Tiêu Sắt thở dài.

"Way! Ta ăn nó chứ có phải ăn ngươi đâu mà sao ngươi ý kiến nhiều quá vậy? Ngươi không biết cái gì gọi là luật bất hành văn à??? Là ta hạ được nó. Đương nhiên nó là của ta. Ở đâu ra mà có chỗ cho kền kền quà quạ đậu vào." Quả Quả nổi điên, quẳng ngay cái chân cua xuống, quay lại chống hông rống gân cổ lên quyết đấu khẩu đến cùng với Tiêu Sắt.

"Được. Được. Là của cô. Tất cả đều là của cô." Tiêu Sắt nhắm mắt gật đầu, xua xua tay đuổi. Hắn không còn đủ nghị lực để cãi nhau với Quả Quả.

"Nói vậy nghe được hơn không!" Quả Quả tâm tình vui vẻ trở lại, nàng lại nắm lấy một chân cua tiếp tục kéo về phía trước, đi gần hơn đến chỗ Vô Tâm đang đứng.

"Đây là nơi nào đây?" Lôi Vô Kiệt nhìn bài cờ giang dở, lòng đầy nghi vấn.

"Ta nhớ ra rồi! Đây là tầng hai." Lôi Vô Kiệt vui mừng đấm vào tay một cái.

"Quả Quả tỷ, Vô Tâm, Tiêu Sắt cũng không có ở đây. Ta phải nhanh chóng đi tìm bọn họ." Lôi Vô Kiệt xoay người chạy nhanh trên những chiếc lá xanh đỏ.

"Ah! Cái gì??? Cái gì??? Tránh ra!" Khi Lôi Vô Kiệt đập trên chiếc lá đỏ, Quỷ Dạ Ngư ở dưới nước bất ngờ nhảy lên, Lôi Kiệt hoảng hốt đấm tay đấm chân loạn xạ rồi chạy đi thoát khỏi sự truy sát của chúng. Nhưng vẫn bị chúng âm thầm rượt đuổi dưới mặt nước.

"Tiểu Độc bé bỏng của ta!!!! Tiểu nữ quỷ này đã giết nó còn chưa đủ lại muốn ăn thịt nó???? Đúng là nữ quỷ xấu xa độc ác!" Người kia nước mắt ngắn nước mắt dài tức tưởi rên la.

"Đúng rồi, thanh đoản chùy đó... vừa giết được Tiểu Độc vừa mổ được bụng Tiểu Ngư Nhi??? Rốt cuộc nó là thứ gì đây chứ???" Người kia hết nức nở than khóc lại mếu máo kêu gào oán thán. "Cả hai tên đó và tiểu nữ quỷ là loại người quái quỷ gì vậy chứ??? Chuyện gì cũng biết? Chuyện gì cũng làm được???"

"Là các người xui xẻo khi gặp ta? Hay là ta xui xẻo khi gặp phải các người đây???" Người kia chỉ biết ngửa mặt lên trời mà than thở.

Nhưng thái độ đột nhiên có chút thay đổi. "Tiểu Độc bé bỏng của ta bị làm thịt rồi... Hức... hức... Nhưng mà nướng... cũng có chút thơm. Thơm thật!"

Lúc này Vô Tâm và Tiêu Sắt đang ngồi nghỉ trong một mỏm đá lớn. Quả Quả ở xa xa phía trước đang nướng con Trường Cước Độc Giải. Sau đó nàng chạy vào trong mỏm đá, đưa ra trước mặt Vô Tâm một thứ rồi bảo.

"Vô Tâm ta biết ngươi sẽ không ăn thịt con cua đó. Nên đã chuẩn bị cho ngươi thứ này. Ăn đi."

Vô Tâm ngước mắt nhìn lên, lấy làm lạ. "Đây là...." Vô Tâm chỉ vào vật màu xanh trên tay Quả Quả, nghi hoặc hỏi, "Xương rồng?"

"Đúng vậy." Quả Quả thản nhiên chắn nịch gật đầu như chuyện rất đỗi bình thường. Nàng nhìn biểu cảm kinh ngạc đến trố mắt của Vô Tâm cũng tỏ ra một chút ngờ ngợ hỏi lại, "Ngươi không biết ăn xương rồng rất tốt cho sức khỏe sao?"

"Xương rồng cũng có thể ăn được sao?"

Vô Tâm và Tiêu Sắt bất ngờ như thể vừa mới nghe được một câu chuyện hoang đường nhưng hóa ra lại là sự thật. Họ vẫn chưa thể tin được. Tiêu Sắt rốt cuộc cũng không nhịn được phải tiến tới phía Quả Quả một chút, bật lên thành lời. Vô Tâm chỉ biết há mồm tròn như quả trứng gà, mãi cũng không khép lại được.

"Cái tên thiển cận lạc hậu như ngươi thì biết cái gì?" Quả Quả nhắm mắt thở dài. Đại ý thẳng thừng chê bai không giấu vào đâu được.

"Cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem?" Tiêu Sắt hỏa tốc cấp cấp xông lên. Hắn đứng phắt dậy, kênh kiệu.

"Các người có biết xương rồng thân mọng nước có thể dùng để cứu khát trên sa mạc. Vả lại nó chứa nhiều chất có lợi cho cơ thể và chữa được nhiều loại bệnh. Đặc biệt là có thể dùng xương rồng để chữa "Cổ" (xơ gan cổ trướng) một trong tứ đại nan y từ xưa đến nay."

Quả Quả không đoái hoài gì đến Tiêu Sắt đang cáu giận bên cạnh, nàng ngồi xuống, lật qua lật lại, nhìn xương rồng trong tay, chậm trãi giải thích. Vừa nói xong nàng nhanh chóng đứng dậy, cầm khúc xương rồng đã loại hết gai nhọn, đánh đánh vào ngực Tiêu Sắt, nhìn hắn trân trân, rồi kết luận một câu cực gắt.

"Cho nên ta mới nói ngươi lạc hậu!"

"Cô???" Tiêu Sắt máu não lại sôi, khói bốc nghi ngút.

"Sao hả??? Ngươi cũng muốn ăn à???" Quả Quả cũng không phải dạng dễ bị dọa nạt. Nàng đưa khúc xương rồng lên, giả vờ gạ hỏi.

"Ta không cần." Tiêu Sắt gạt tay Quả Quả ra, quay mặt đi hướng khác, không thèm nhìn nàng.

"Không ăn cũng không sao. Lát nữa có chết khô thì cũng mặc kệ ngươi." Quả Quả cũng chẳng để tâm, nàng ngoáy đầu, hướng mắt về sa mạc mênh mông, nhẹ nhàng nói lẫy.

"Không cần cô quản." Tiêu Sắt hai tay ôm lên trước ngực, dỗi.

"Ta thật không quản nổi ngươi!" Quả Quả buồn bã lắc đầu.

"Biết vậy là tốt." Tiêu Sắt quay về ngồi lại vị trí cũ. Hắn vẫn không nhìn nàng lấy một lần nào cả.

Vô Tâm thật không chịu nổi hai đồng hữu bên cạnh này, cứ như chó với mèo, băng với lửa suốt ngày đối đầu nhau, một mất một còn. Nhưng hắn cũng chẳng thể thích nổi Tiêu Sắt và Quả Quả thân thiết quá mức với nhau. Đúng là mâu thuẫn mà. Thôi thì cứ để họ cãi nhau chí chóe như thế này đi.

"Vô Tâm ngươi ăn đi. Yên tâm ta đã sơ chế sạch sẽ hết cả rồi. Đảm bảo rất an toàn, lại ngon nữa." Quả Quả quay sang Vô Tâm, nàng cười một cái, lại đưa miếng xương rồng cho hắn.

"Nhưng có phải là cô đã lấy thanh đoản chùy đó để gọt sạch gai xương rồng không vậy?" Vô Tâm lưỡng lự vẫn chưa dám nhận lấy.

"Àh. Đúng thế!" Quả Quả nhớ lại rồi gật đầu. Nàng ngồi xuống vỗ vai hắn, thành thật nói. "Nhưng ngươi yên tâm, lúc đầu ta đã lấy vạt áo lau chùi sạch sẽ, rồi nhớ ra áo ta cũng không sạch lắm nên ta đã hơ thanh đoản chùy này qua lửa để sát trùng rồi. Đảm bảo sẽ không phá chay giới của ngươi đâu."

"Vậy thì tốt." Vô Tâm an lòng gật đầu đưa tay nhận lấy miếng xương rồng.

"Àh. Khoan đã." Quả Quả đột nhiên giật lại, đứng lên, giấu xương rồng ở sau lưng.

"Lại có chuyện gì?" Vô Tâm khẽ nhíu mày, ngước mắt lên nhìn Quả Quả khó hiểu hỏi.

"Vô Tâm, ngươi gọi tên ta cho ta nghe thử xem?" Quả Quả lắc lư nũng nịu yêu cầu. "Gọi xong rồi ta sẽ cho ngươi ăn."

Quả Quả đã rất trông chờ nhưng Vô Tâm cứ ậm ờ, ngại ngùng khó mở miệng gọi được tên nàng. Khiến cho Quả Quả tức tối, cau có.

"Làm sao? Hai từ "Quả Quả" khó gọi đến thế cơ àh? Chỉ khi nào ta gặp nguy hiểm mới có thể khiến ngươi mang ra gọi?"

"Ta... ta..." Vô Tâm ấp úng muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích thế nào cho vẹn cả đôi đường.

Quả Quả lập tức cắt ngang, "Ta ta cái gì? Có phải ngươi chờ đến khi ta chết đi rồi mới chịu gọi phải không? Đến lúc ngươi chịu gọi thì ta cũng không còn mạng đâu mà nghe rồi trả lời ngươi." Nàng tức giận gắt. "Hỏi lần cuối có gọi hay không?"

Vô Tâm nghe xong chợt bừng tỉnh. Đúng vậy, cuộc sống thật sự rất vô thường. Sống nay chết mai, không ai có thể đoán được vận kiếp. Nhân lúc khi còn sống hãy cố gắng sống không phải hối hận tiếc nuối.

"QQQ...uu...a... Quả Quả!" Vô Tâm lúc đầu vẫn còn chút ngại miệng. Sau đó rắn rỏi thanh vang gọi một tiếng dứt khoát, nhưng trong đó vẫn tìm được một chút ngọt ngào, yêu chiều.

"Ngoan!" Quả Quả vui vẻ thỏa mãn, nàng vỗ nhè nhẹ lên cái đầu trọc của Vô Tâm như cưng nựng sủng vật, vừa ngồi xuống lần nữa vừa đưa miếng xương rồng cho hắn, cười tít mắt bảo. "Cho ngươi."

Vô Tâm cũng xốn xao trong lòng, hắn không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy miếng xương rồng.

"Ăn đi!" Quả Quả hối thúc. Nàng nhìn hắn đưa lên miệng gậm nhấm miếng xương rồng, tâm tình rất đỗi thích thú hỏi nhỏ hắn, "Có ngon không?"

Trông Vô Tâm lúc này rất dễ thương. Hắn cứ cúi mặt, cắn cắn từng miếng nhỏ không có trả lời Quả Quả, vẻ mặt cực kỳ khả ái giống như chú thỏ nhỏ đáng yêu đang nhâm nhi củ cà rốt màu xanh. Cơ mà có sủng vật mỹ nam thế này, sao mà không cưng cho được. Quả Quả thắm thiết nhìn Vô Tâm, nàng tham lam nhìn thế nào cũng không đủ. Thật muốn nhào tới ôm hắn vào lòng mà âu yếm một cái.

Tiêu Sắt nãy giờ ngồi nhìn hai người họ đầy khinh bỉ, hứ một cái, quay mặt đi.

Đúng lúc khiến cho Quả Quả nhớ đến sự tồn tại của hắn, nàng quay sang nhướng nhướng mắt với hắn. "Tiêu Sắt đến lượt ngươi!"

Tiêu Sắt vốn định mở miệng nói gì đó nhưng Quả Quả vô tình ngửi thấy mùi thơm từ gió mang đến. Hai mắt nàng sáng lên, "Chờ một chút! Cua chín rồi!"

Quả Quả bỏ mặc Tiêu Sắt chạy đến ngay chỗ nướng cua. Lửa cháy dài một dãy bừng bừng vì nàng đã bẻ gãy từ đốt chân cua nhện, dùng đoản chùy đập vỡ vỏ của nó, xếp các bộ phận của cua nhện dài thành một hàng, nướng với lửa cao vì vỏ cứng. Nàng kiểm tra kỹ lưỡng rồi lấy ra, chờ cho nó nguội một chút nàng mới bóc vỏ.

"Tiêu Sắt! Con cua này sau khi đạp vỡ vỏ cứng của nó, còn có rất nhiều thịt đó. Chúng ta cưa đôi đi." Quả Quả hướng đến Tiêu Sắt, lớn tiếng đề nghị cho hắn nghe rõ.

"Ta không muốn gọi cũng không muốn ăn." Tiêu Sắt tựa lưng vào mỏm đá, nhắm mắt lại dường như mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, thẳng thừng từ chối.

"Ngươi sợ trúng độc sao? Không sao đâu. Chín hết cả rồi. Thơm lắm đấy. Ngửi xem nào!" Quả Quả hai tay đặt ngang miệng, nói vọng ra.

"Không." Tiêu Sắt lười biếng nhưng vẫn đáp.

"Không ăn cũng được, vậy gọi một tiếng đi." Quả Quả đành phải mang hai đốt chân vào mỏm đá, vừa lăn xăn chạy vào vừa luyên thuyên không ngớt.

"Không nốt." Tiêu Sắt vẫn không chịu mở mắt, hắn khẽ cau mày vì độ nhây và lỳ của Quả Quả.

"Cứng đầu với ta. Để xem ta trị ngươi thế nào?" Quả Quả vừa vào đến bóng mát của mỏm đá, vừa lúc nghe được Tiêu Sắt trả lời. Nàng cắn môi dưới, hầm hừ trong lòng.

"Ngươi mà không gọi thì ta sẽ nhét hết cái chân cua đầy thịt này vào miệng ngươi đó. Gọi hay không gọi?" Quả Quả cười gian, nhẹ nhàng ép cung.

"Không g...ọ....i...." Tiêu Sắt cáu gắt bật ngồi thẳng lưng, hai mắt mở lên trừng Quả Quả.

Nhưng hắn thật không ngờ, Quả Quả lại dám làm ra chuyện tày đình. Nàng nói được làm được. Quả Quả thẳng tay nhét chân cua đầy thịt vào miệng Tiêu Sắt, khiến cho hắn không thể phát ra âm thanh nào nữa.

"Đáng!" Vô Tâm bên kia cảm thán một tiếng.

"Cho chừa cái tật ngang bướng!" Quả Quả buông tay, liếc nhìn Tiêu Sắt thê thảm, miệng ngậm nguyên đốt chân cua dài đầy khốn đốn, nàng đã không thương tiếc mà còn mắng thêm một câu.

"Cô muốn chết?" Tiêu Sắt vội cầm chân cua ra khỏi, điên tiết mắng.

- ----------------

Nguồn: Internet.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành