Âm Dương Miện

Chương 52: Cơ hội ngàn lần tiến hóa


Thần chí dần dần tỉnh lại, Cơ Động chỉ cảm thấy cơ thể giống như đang chìm trong năng lượng nóng rực, giống như bị ngâm trong một làn nước nhiệt độ rất cao vậy.

Chậm rãi mở hai mắt, hắn kinh ngạc phát hiện ra, trước mắt mình là một mảng lửa đỏ rực. Trong hay ngoài cơ thể đều nóng hừng hực, thân thể bao trùm trong độ ấm thật là thoải mái. Ý thức dần dần rõ ràng hơn, những gì trải qua trước khi hôn mê hết thảy đều hiện ên mồn một trước mắt.

Đột nhiên, phảng phất như bị một cỗ lực lượng lôi kéo, Cơ Động chỉ cảm thấy thân thể mình như bị trôi về phía trước, rầm một tiếng, tựa hồ từ trong một vật gì đó thoát ra, màu đỏ trước mắt cũng theo đó mà biến mất dần.

Cơ Động lúc này mới giật mình phát hiện, vừa rồi căn bản không phải là mình được ngâm trong nước nóng gì cả, mà chính là đang nằm trong lòng hồ nham thạch nóng chảy kia. Mà xung quanh thân thể còn có một tầng hào quang màu đỏ, chính nhờ sự bảo vệ của màn hào quang này hắn mới không bị nham thạch nóng chảy hòa tan.

- Cảm giác rất tốt phải không?

Âm thanh hòa nhã êm tai của Liệt Diễm vang lên. Nghe được âm thanh cả nàng, Cơ Động lập tức cảm thấy toàn bộ cơ thể dường như tràn ngập lực lượng.

Hắn không nhịn được kêu lên:

- Liệt Diễm, ngươi đang ở đâu?

Trải qua quá trình thập tử nhất sinh, hắn chưa bao giờ khao khát được nhìn thấy Liệt Diễm như lúc này. Hắn càng lúc càng hiểu được rằng, bản thân mình sẽ không bao giờ trở lại được như trước đây, không hề vướng bận, có thể vì nhấm nháp một loại rượu ngon tuyệt thế mà phải trả giá bằng cả sinh mệnh của chính mình. Ở trong lòng hắn, nàng là một cái gì đó quan trọng hơn cả sự tồn tại của rượu.

Hồng quang lặng lẽ nở rộ, thân ảnh quen thuộc kia phảng phất đạp phá hư không mà tiến đến, từng bước từng bước hiện ra trước mặt Cơ Động, hai tay khẽ rung, một luồng năng lượng hòa nhã nhẹ nhàng nâng thân thể Cơ Động lên.

Nhìn thấy Liệt Diễm đứng trước mặt, so với mình còn cao hơn nửa cái đầu, tâm tình Cơ Động kích động, theo bản năng bắt lấy hai tay Liệt Diễm:

- Ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ngươi nữa chứ.

Liệt Diễm nhẹ nhàng gỡ tay ra, sờ sờ đầu Cơ Động:

- Lần này thực sự rất nguy hiểm, nếu không phải vận khí ngươi tốt, hơn nữa ý chí chiến đấu kiên cường, e rằng cũng không gặp lại được ta thật. Nhân loại các ngươi thật là hiểm ác, xem ra, ngươi phải gia tăng năng lực thực chiến nhanh hơn một chút mới được.

Khi tay của Liệt Diễm rời khỏi bàn tay mình, trong lòng Cơ Động không khỏi có chút mất mác, cảm giác xấu hổ lại tràn đầy trong thâm tâm, tâm tình hơi kích động lúc trước cũng lặng yên biến mất:

- Liệt Diễm, vừa rồi bằng cách nào mà ta lại ở trong Địa Tâm Hồ này?

Liệt Diễm trả lời:

- Tuy rằng ngươi chiến thắng tên kia, nhưng bản thân lại quá sức cạn kiệt, ảnh hưởng đến căn nguyên. Ta đem ngươi thả vào Địa Tâm Hồ có nham thạch nóng chảy ân cần chăm sóc, như vậy căn nguyên Âm Dương Miện của ngươi mới không vì quá độ cạn kiệt mà sinh ra hiện tượng thoái hóa.

Cơ Động nhìn vào dấu ấn Kim Dương, Hắc Nguyệt trong lòng hai bàn tay của mình:

- Là ngươi cứu mạng ta. Nếu không có Liệt Dương Phệ cùng với Ám Nguyệt Trảo, không có hai đại cực hạn chi hỏa, ta căn bản không có khả năng còn sống mà nhìn thấy ngươi. Không biết Lưu Tuấn ra rồi?

Liệt Diễm lạnh nhạt nói:

- Bị hai đại cực hạn chi hỏa sinh ra tổ hợp kỹ năng trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại, hắn còn có thể có kết cục nào khác chứ? Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa hoàn toàn thiêu hủy thân thể của hắn, tựa như ý đồ của hắn, không muốn lưu lại dấu vết gì sau khi giết ngươi. Hiện tại, ngay cả dấu vết thuộc về hắn cũng đã biến mất trong cánh rừng đó rồi.

- Hắn đã chết?

Cơ Động có chút kinh ngạc nhìn Liệt Diễm.

Liệt Diễm mỉm cười:

- Sao? Lần đầu tiên giết người, ngươi rất khẩn trương phải không, Tiểu Cơ Động?

Cơ Động lắc lắc đầu:

- Lưu Tuấn đã điên rồi. Kẻ tai họa như hắn, chết là kết cục tốt nhất. Chỉ có điều không ngờ tới là hai đại cực hạn chi hỏa có hiệu quả quá sức cường hãn. Ma lực của hắn dù sao cũng cao hơn ta chừng mười sáu cấp.

Sắc mặt Liệt Diễm đột nên trở nên nghiêm túc lại:

- Nếu ngươi nghĩ như vậy là sai lầm rồi. Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa cùng với Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa tuy rằng là cực hạn chi hỏa, có thể đối với các hỏa diễm cấp thấp cùng thuộc tính sinh ra sự áp chế thuộc tính, nhưng mà, chỉ có thể giúp ngươi nhiều nhất khi mà cấp bậc Âm Dương Miện của ngươi và đối thủ là ngang nhau. Ngươi có thể giết hắn, vận khí chiếm phần rất lớn.

Vừa nói, tay trái Liệt Diễm vung lên, một tầng quang mang màu đỏ mênh mông ngưng kết trong không trung, trong nháy mắt hóa thành một cái vòng tròn cỡ cái chậu, mà ở trong cái vòng tròn kia lại hiện lên một hình ảnh, không ngờ chính là tình huống Cơ Động đối chiến với Lưu Tuấn. Cả hình ảnh từ khi Lưu Tuấn bắt đầu xuất ra hỏa cầu thôn phệ, chỉ có điều tốc độ diễn biến rất chậm.

Liệt Diễm chỉ chỉ cái lam sắc hỏa cầu:

- Đòn công kích này, hắn thực ra chưa dùng toàn lực, nhiều nhất chỉ có ba đến bốn phần ma lực. Rất hiển nhiên, hắn không muốn giết chết ngươi ngay. Nếu không, một khi hắn xuất ra toàn lực, cho dù ngươi có thể triệt tiêu Đinh Hỏa thuộc tính, nhưng với năng lượng ma lực lớn gấp mấy lần ngươi cũng đủ để trong khoảng khắc xé nát ngươi. Cấp bậc của hắn cao gấp đôi ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, mỗi một cấp ma lực tăng lên không cố định. Hai mươi chín cấp ma lực ít nhất cũng gấp bốn, năm lần so với mười ba cấp như ngươi. Cái này hoàn toàn không có khả năng dùng ưu thế về thuộc tính để bù đắp. Nhưng chỉ vì hắn định đem ngươi hành hạ cho đến chết, ngươi mới có cơ hội.

Hình ảnh tiếp tục, đến thời điểm Cơ Động bị đánh bay ngược ra, dưới sự khống chế của Liệt Diễm, bộ mặt Lưu Tuấn được phóng đại lên:

- Thấy không? Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa của ngươi có sự áp chế thuộc tính gây cho hắn rung động rất lớn. Tên này rõ ràng không phải là một kẻ có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, dưới tình huống như vậy không ngờ còn để cho ngươi có cơ hội vọt tới, hơn nữa, lúc này, nội tâm hắn đã cực kỳ khiếp đảm, không ngờ lại chọn phương pháp bị động phòng ngự. Mà ngay cả ta cũng không ngờ, khi ngươi sử dụng Cơ Chuẩn kỹ của hai đại quân vương là Liệt Dương Phệ cùng với Ám Nguyệt Trảo đồng thời lại sinh ra hiệu quả tổ hợp cường hãn đến như thế, phá vỡ tầng phòng ngự. Hơn nữa, ngươi còn có thể nhanh chóng tung ra đòn công kích tiếp theo, lúc này mới thành công. Trong toàn bộ quá trình, nếu hắn có thể có một chút dũng khí, toàn lực hướng ngươi công kích một lần, chỉ e rằng người nằm xuống chính là ngươi. Không chỉ là mình ngươi cảm thấy may mắn, đồng thời ta cũng cảm thấy may mắn, nếu lúc trước ta đối mặt với đồng thời hai đại quân vương, chỉ e rằng cơ hội chúng ta gặp nhau cũng không có.

Nói tới đây, tay trái Liệt Diễm xóa xóa, hình ảnh trên không trung biến mất, nàng trầm giọng nói:

- Trước khi ngươi rời khỏi Ly Hỏa học viện, ở lại trong này với ta đi. Trước hết hoàn thành đệ nhất giai đoạn tu luyện ma kỹ. Lúc trước ta cũng không nói với ngươi, Liệt Dương Phệ cùng với Ám Nguyệt Trảo chỉ cần ngươi có thể luyện được một nghìn lần, sẽ học được hai kỹ năng, tương đương với kỹ năng tiến hóa của hai đại quân vương. Ngươi có nhớ rõ bản thân đã luyện bao nhiêu lần rồi không?

Cơ Động trả lời:

- Trước khi gặp Lưu Tuấn, hai kỹ năng này ta đều luyện được năm trăm mười hai lần. Mỗi ngày khi luyện tập tại học viện, ta trước tiên phóng ra Liệt Dương Phệ cùng với Ám Nguyệt Trảo một lần, sau đó ma lực cũng chỉ còn lại ba thành, phải tu luyện ngưng tụ ma lực mới có thể phóng ra tiếp. Cho nên, mỗi ngày chỉ có thể phóng ra tám đến chín lần. Buổi tối khi đến đây, ta không muốn lãng phí thời gian mà tu luyện ma kỹ, toàn bộ thời gian đều là hấp thu song hỏa hệ nguyên tố để tăng cường ma lực.

Trong mắt Liệt Diễm toát ra sự nghiêm nghị chưa bao giờ Cơ Động thấy qua, trầm giọng nói:

- Còn chín ngày nữa ngươi sẽ rời học viện đi đến Trung Thổ đế quốc. Trong chín ngày này, ta muốn ngươi không được ngừng nghỉ, phải luyện cho đủ một nghìn lần. Hỏa nguyên tố trong Địa Tâm Hồ này thực sự thừa thãi, có thể giúp ngươi rất nhanh chóng khôi phục lại ma lực. Hơn nữa, một khi ngươi có thể luyện tập đủ, đối với Liệt Dương Phệ với Ám Nguyệt Trảo có thể sẽ thu được một chút tâm đắc, sẽ sử dụng dễ dàng hơn rất nhiều. Trong chín ngày này, ngươi sẽ không có chút thời gian nghỉ ngơi nào hết. Ta sẽ giám sát ngươi. Một khi có được hai cái Cơ Chuẩn kỹ này, ngươi mới có thể tự bảo vệ mình tốt hơn.

Cơ Động gật gật đầu nói:

- Ta nhất định sẽ cố gắng, chỉ là, Liệt Diễm, ta nghĩ mỗi ngày cần phải quay về học viện một chút, dù sao cũng không thể để lão sư phụ trách tưởng là ta đã bị mất tích. Nhiều nhất chỉ cần mười phút là được rồi.

Liệt Diễm nói:

- Vậy cũng được. Thời gian cấp bách, ngươi trước tiên quay về học viện một chuyến đi, sau đó lập tức quay lại đây bắt đầu luyện tập.

- Được.

Dưới sự hộ tống của Hồng Liên, Cơ Động lặng lẽ về bên trong học viện, hiện tại đang là kỳ nghỉ, kỳ thật căn bản không có ai chú ý hắn có ở trong học viện hay không nữa. Nếu là một người khác, sau khi trở về khẳng định sẽ đi ra phiến rừng cây kia nhìn xem có phải Lưu Tuấn đã thực sự chết không lưu lại một chút dấu vết gì hay không, nhưng Cơ Động thì không, bởi vì hắn đối với lời nói của Liệt Diễm căn bản là không có nửa phần hoài nghi.

Vội vàng trở lại phòng, Cơ Động lập tức đi vào quầy rượu, rửa sạch hai tay, cầm lấy bình điều chế rượu quen thuộc. Đây mới chính là mục đích chính của hắn khi tranh thủ mười phút mỗi ngày trở về học viện.

Khi hắn lại kêu tên Liệt Diễm, quay lại Địa Tâm Hồ, trong tay đã có thêm một ly Kê Vỹ Tửu hai màu lam và hồng phấn uốn lượn.

Tiếp nhận ly tượu trong tay Cơ Động, trong mắt Liệt Diễm hiện lên một tia sáng kỳ dị rất khó phát hiện:

- Tiểu Cơ Động, ngươi trở về chính là để điều chế rượu cho ta sao? Không phải là vì sợ lão sư lo lắng như lời ngươi nói. Ngươi có biết, những gì ngươi làm ta đều có thể nhìn thấy không?

Cơ Động gãi gãi đầu Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

- Ta còn nợ ngươi chín mươi lăm năm, làm sao có thể làm ngắt quãng được. Thời gian cũng không sớm nữa, ta bắt đầu luyện tập đây.

Liệt Diễm có thói quen sờ sờ đầu của hắn, tuy rằng đối với động tác này của Liệt Diễm, Cơ Động cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng có thể cùng tiếp xúc với thân thể nàng, không thể nghi ngờ chính là một việc tốt. Bốn năm nay, cũng thành thói quen.

Một tầng quang mang màu đỏ từ trên người Liệt Diễm nở rộ ra, hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Địa Tâm Hồ dưới chân hai người. Ngay khi hào quang vừa chui vào trong Địa Tâm Hồ, nhất thời, một tiếng nổ ầm ầm khiến toàn bộ thế giới dưới đất tựa hồ đều trở nên run rẩy.

Không lâu sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cơ Động, một khối đá lớn hình dạng không có quy tắc gì, đường kính đại khái khoảng ba mươi thước chậm rãi từ hồ nham thạch nóng chảy phía dưới nhô lên. Tảng đá này toàn bộ hiện ra màu đỏ sậm, vừa từ Địa Tâm Hồ chui ra, lập tức khiến không khí bị vặn vẹo, không khí vốn uốn éo méo mó nay càng thêm hư ảo mông lung.

Liệt Diễm mang theo Cơ Động từ từ rơi xuống, phiêu phù trên tảng đá lớn kia, cách mặt hồ nham thạch nóng chảy chừng mười thước. Trong phút chốc, hai mắt Liệt Diễm chợt biến thành hai ngôi sao màu đỏ, Cơ Động mơ hồ chứng kiến, bốn phương tám hướng có một bông hoa sen màu đỏ hư ảo như chậm rãi mở ra, ngay sau đó, tay trái Liệt Diễm vung ra.

Quang mang màu đỏ nhạt phiêu dật mà nở ra, nhìn giống như một tấm lụa hồng mỏng manh, lao xẹt qua khối đá lớn giữa Địa Tâm Hồ kia.

Khối đá không chút sứt mẻ gì, nhưng tại vị trí trung tâm lại lưu lại một mặt phẳng ánh sáng màu hồng mỏng manh.

Liệt Diễm thu hồi tay trái, rồi lại hướng về phía trước nâng tay lên, nhất thời, đạo ánh sáng mỏng manh màu hồng kia lại được kéo lên, phía trên khối đá hoàn toàn biến thành màu đỏ, sau đó đóa hoa sen màu hồng trong không trung phiêu tán nở rộng ra.

Cho dù là pháo hoa đẹp nhất cũng không huyễn lệ như một màn trước mắt này. Ánh sáng màu đỏ này bay lượn, giữa Cơ Động, Liệt Diễm cùng với khối đá lớn bỗng ngưng kết, hình thành một cái cầu ánh sáng màu đỏ.

Một màn bất khả tư nghị này đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng say mê, phía dưới là Địa Tâm Hồ nham thạch nóng chảy, trung tâm là cự thạch bị san bằng tựa như một cái tiểu đảo, một cái cầu hoàn toàn do năng lượng ngưng tụ mà thành kéo dài giữa không trung. Liệt Diễm váy dài phất nhẹ, cứ như vậy mang theo Cơ Động bước lên cầu, dưới mật độ đậm đặc của hỏa nguyên tố, trong chớp mắt đã bước lên trên tảng nham thạch.

- Phóng thích ma lực của ngươi, nếu không ngươi sẽ không thể chịu được nhiệt độ trên tảng đá lớn này đâu. Nên nhớ, ở trên này, ngươi phải bảo trì liên tục việc phóng thức ma lực mới có thể kéo dài việc tu luyện. Bây giờ bắt đầu đi.

Cơ Động gật gật đầu, ý niệm vừa động, căn nguyên Âm Dương Miện đã khôi phục sức sống trong lồng ngực hào quang đại phóng, Âm Dương lốc xoáy tiếp tục luân chuyển. Ở nơi đây, hắn đương nhiên không cần sử dụng Âm Dương Thần Tỏa, trực tiếp đem toàn bộ ma lực phóng thích ra.

Hai màu trắng – đen cùng với Âm Dương Miện lóng lánh hiện ra phía trên đỉnh đầu, nhưng bất luận là miện tinh hay dấu ấn hỏa diễm trên miện phong, đều biến thành hai màu đen – vàng kim mà không phải là đỏ – lam vốn có.

Đồng thời khi Cơ Động phóng xuất ma lực, Liệt Diễm cũng thu hồi vòng bảo hộ đối với hắn.

Mặc dù đã phóng ra hai loại cực hạn chi hỏa nhưng Cơ Động vẫn cảm giác được một cỗ nhiệt độ nóng rực từ dưới chân bốc lên. Không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu luyện tập Cơ Chuẩn Kỹ.

Chân trái bước về phía trước nửa bước, thân thể hơi chuyển, tay phải thuận thế đánh ra một chưởng, trong thân thể, mỗi một điểm Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa đều cùng động tác của hắn ngưng tụ tại nắm tay phải. Bàn tay phải nhất thời biến thành kim sắc sáng chói, ầm ầm đánh vào không khí, khiến hơi nước xung quanh chợt vì nhiệt độ cao mà nhộn nhạo khuếch tán dần dần rộng ra.

Cơ Động chỉ cảm thấy, so với trước kia, tốc độ ngưng tụ ma lực của bản thân rõ ràng nhanh hơn, khiến cho Liệt Dương Phệ trong quá trình phóng thích gia tăng tốc độ, hơn nữa ma lực trong nháy mắt áp súc càng thêm ngưng tụ. Không thể nghi ngờ, Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa áp súc càng lợi hại, một kích này phóng ra càng cường đại hơn.

Sau khi đánh ra một quyền, thân thể Cơ Động thuận thế, chân phải tiến lên, tay trái vung ra, Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa màu đen trong lòng bàn tay bắn ra, bàn tay tựa như bám theo một đạo quang mang màu đen. Hai động tác liên tục rất nhanh, ma lực trong cơ thể chen chúc kéo ra.

- Đồ ngốc, muốn chết sao, luyện hai tháng mà vẫn chưa xong.

Âm thanh nghiêm khắc của Liệt Diễm vang lên.

Lần đầu tiên nghe được ngữ khí như vậy của Liệt Diễm, ngoài cảm giác lạ lùng, trong lòng Cơ Động còn có căng thẳng. Ngoại trừ để hắn ở trong này tu luyện, trợ giúp hắn ngưng tụ Âm Dương Miện, rồi đưa cho hắn ký ức của hai đại quân vương, Liệt Diễm cũng không có chân chính chỉ điểm cho hắn cái gì khác. Lúc này Liệt Diễm phá lệ, không vì hắn bắt đầu tu luyện mà rời đi, rõ ràng là muốn đích thân chỉ đạo hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Âm Dương Miện