Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 88: Công chúa tới cầu thân (2).


Một đạo ánh mắt làm nàng vô cùng khó chịu, nàng khẽ nhíu nhíu mày, nhưng sau đó làm như không có chuyện gì nhướng mày lên nhìn cặp mắt tức giận muốn phun ra lửa đó khiêu khích, đáy mắt là một mạt ý cười.

Cổ Lạc Tư nhìn ra ý cười trong mắt nàng, giận càng thêm giận. Nữ nhân này, không những phế y mà còn hại y bị đâm một kiếm, một kiếm kia cũng đủ ác, làm y một tháng không thể cử động, món nợ này nên tính thế nào đây. Y nâng lên một nụ cười, nói :

-" Nghe nói tài năng của đệ nhất mỹ nhân đại lục cầm kỳ thi hoạ vô song, không biết có thể múa một khúc hay không ? Không biết so với vũ cơ ai giỏi hơn ?"

Ánh mắt mọi người lập tức dời tới Mặc Nguyệt. Trong điện này, chỉ có nàng là xinh đẹp nhất, đáng tiếc nàng chỉ ngáp một cái, đến cả nâng mắt cũng không thèm, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vẫy vẫy hướng Mặc Kinh Phong, ném cho hắn một ánh mắt xin giúp đỡ, sau đó hoàn toàn đặt lực chú ý của mình đến nam tử bên cạnh Mặc Kinh Phong.

Mặc Kinh Phong nhướng nhướng mày, muội muội muốn mình giải vây mà thái độ như vậy hả, nhưng cũng đúng, nhìn đám người này hoàn toàn là vũ nhục nàng, vậy nàng nhìn làm cái gì, đến hắn nhìn còn thấy dơ bẩn. Hắn miễn cưỡng liếc mắt qua Cổ Vô Song :

-" Vô Song công chúa, sao còn chưa bắt đầu đi ?"

-" Hả ?"

Cổ Vô Song đang mải mê ngắm nhìn Thiên Xích Viêm, lại bị điểm danh bỗng giật mình liếc nhìn hắn, không khỏi có chút khó hiểu. Bắt đầu cái gì ?

Trong lòng Cổ Lạc Tư dâng lên một cảm giác bất an.

-" Chẳng phải thái tử đã nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không phải là công chúa sao ? Thanh danh công chúa truyền ngàn dặm, cả đại lục ai mà không biết. Tại hạ nghe nói thân thể công chúa đẹp như tiên nữ, không biết so với vũ cơ kỹ nữ, ai hấp dẫn hơn nhỉ ? Ta thật hứng thú muốn nhìn thử...."

Mặc Kinh Phong vuốt vuốt cằm, lời nói như có như không, ánh mắt chưa từng dừng trên người nàng ta một khắc, trong mắt chỉ có muội muội và nữ nhân của mình thôi.

Đáng tiếc lời hắn lại như cây kim châm vào đáy lòng Vân Nhược Vũ, nàng cắn cắn môi nhìn xuống ngực mình, mặt thoáng chốc đỏ bừng. Thân thể nàng khá nhỏ bé mảnh mai, có eo nhưng ngực...không được to lắm đi. Nàng lại liếc nhìn Cổ Vô Song, thấy ngực nàng ta so với mình to hơn nhiều, lại nhìn thân hình Mặc Nguyệt hoàn mỹ vô khuyết, xinh đẹp tuyệt luân, đáy lòng hiện lên nỗi mất mát, có chút chua xót :

Không lẽ Phong ca thích nữ nhân có thân hình quyến rũ, nàng không có.....

Vân Nhược Vũ thầm nghĩ, nỗi chua xót ngày càng lớn, nàng nhân lúc không ai chú ý lui ra ngoài, nàng muốn hóng gió, tâm tình của nàng không tốt cho lắm. Mặc Kinh Phong đương nhiên cũng chú ý đến hành động của nàng, liền lập tức đi theo, rời bàn tiệc.

Mà lúc này, Cổ Lạc Tư có sắc mặt đen kịt, dường như chính là đang muốn nổi bão, nhưng vẫn cố kiềm chế lại, nhớ lời dặn của phụ hoàng, y phải lấy được tấm thiệp mời của Đan Y Tông, bằng mọi giá phải mua được đan dược. Đan dược, thứ đã thất truyền bỗng nhiên xuất hiện, bán với giá trên trời, lại còn hiếm, đương nhiên người ta sẽ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Đan dược, vẫn khiến người ta đỏ mắt mà tranh đoạt.

Cổ Vô Song hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn xông lên, cuối cùng bị nô tỳ bên ngoài thì thầm mấy câu mới yên tĩnh xuống.

Mặc Nguyệt cười cười, uy lực của Đan Y Tông thật đáng sợ, nàng chỉ lập ra để có thể phòng thân, ai ngờ đến cả thái tử một quốc gia chỉ vì muốn có được một cái thiệp mời mà nhịn nhục chịu đựng như vậy, thật đáng nể, đáng nể.

-" Nhàm chán !"

Nàng chỉ phun ra hai chữ, không do dự rời khỏi yến tiệc. Thiên Xích Viêm nhíu mày, chán ghét quét mắt qua mấy đôi mắt vẫn đang dán chặt trên người hắn, khó chịu rời tiệc.

Ngự Hoa viên_

Mặc Kinh Phong tiến đến phía sau Vân Nhược Vũ, bất ngờ ôm nàng vào lòng, mỉm cười nói :

-" Tâm tình không tốt ?"

Rất đặc biệt không tốt !

Vân Nhược Vũ bĩu môi, hai má đỏ hồng, nhìn qua vô cùng đáng yêu, nàng cố gắng gỡ đôi tay đang ôm mình ra, gằn giọng :

-" Muội không phải kiểu nữ nhân huynh thích...."

-" Hả, sao muội biết muội không phải kiểu nữ nhân ta thích ?"

Mặc Kinh Phong cắt đứt lời nàng, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng. Mùi hương thơm từ người nàng làm hắn lưu luyến không muốn rời. Vân Nhược Vũ bị hành động của hắn làm giật mình, mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.....

-" Lúc đó, huynh nói....muội không quyến rũ như Vô Song công chúa, thân phận nàng lại cao quý, huynh...thích nàng ?"

Nàng ấp úng, khi đó tâm tình nàng hỗn loạn muốn chết. Mặc Kinh Phong nói ra lời nói đó, nàng cứu ngỡ hắn thích người có thân hình đẹp như Cổ Vô Song....

Mặc Kinh Phong nhận ra tâm tình nàng biến đổi, cũng biết nàng nghĩ cái gì không khỏi phá lên cười :

-" Cổ Lạc Tư khiêu khích Nguyệt nhi, mà muội ấy lười xuất thủ nên nhờ ta nói giúp, lời đó chỉ là vũ nhục Cổ Vô Song như kỹ nữ ca cơ biểu diễn không có chút lòng tự trọng, nàng thuần khiết đáng yêu, cần gì quan tâm bộ dáng nhìn thế nào, đâu giống loại người như Cổ Vô Song, bên ngoài xinh đẹp nhưng bên trong so với rắn rết còn độc hơn !"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia