Ác Ma Pháp Tắc

Chương 4: Ma pháp ngu ngốc


Khắc Lạp Khắc rất hài lòng vời phản ứng của hài tử, nhìn nhìn thủy tinh cầu trong tay: "Đến đây nào, để ta xem ngươi có thiên phú gì không. Ta đã đáp ứng qua với phụ thân dạy ngươi, nhưng điều kiện tiên quyetes là ngươi phải sở hữu thiên phú ma pháp, nếu không thì...."

Đỗ Duy ngẩng đầu lên: "Ta bây giờ làm gì đây?"

"Đặt tay của ngươi lên thủy tinh cầu, cầm chặt lấy nó. Sau đó ngươi hãy nghĩ tới một điều gì đó, vui sướng cũng được, phẫn nộ cũng được. Tóm lại hãy dùng hết thảy mọi thứ có thể đả động tới tâm tình của mình." Khắc Lạp Khắp hồi phục lại ngữ khí lạnh lùng của mình: "Để ta xem thiên phú của ngươi đi nào."

Đỗ DUy trầm mặc tiến tới hai bước, hai tay vuốt ve thủy tinh cầu rồi nắm chặt lấy nó. Thật lạnh, cũng thật trơn nhẵn.

"Tập trung tinh thần, bây giờ bắt đầu... nghĩ đi, hãy dùng mọi suy nghĩ, nghĩ tới tất cả mọi thứ khiến ngươi có ấn tượng. Phẫn nỗ cũng được, vui sướng cũng được...". Thanh âm nghiêm túc của Khắc Lạp Khắc vang lên bên tai Đỗ Duy.

Đỗ Duy nhắm hai mắt, sau đó trong đầu tìm tòi trí nhớ...

Khắc Lạp Khắc nhìn thủy tinh cầu trong tay tán phát ra một chút quang mang. Quang mang này ban đầu còn rất ảm đạm, nhưng rất nhanh, bắt đầu sáng ngời.

Khóe miệng của ma pháp sư cao ngạo cũng nhịn không được lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn nhìn thủy tinh cầu trong tay, sau đó lại nhìn tiểu Đỗ Duy trước mặt, nhịn không được "Di" lên một tiếng.

Đỗ Duy lúc này cảm giác cũng không tốt chút nào. Hắn cảm thấy nội tâm xúc động, ẩn ẩn hồi tưởng lại chuyện cũ... chính mình không hiểu tại sao lại đi tới thế giới này, mọi thứ trước kia, tất cả mọi thứ, lý tưởng, ước mơ, cuộc sống, theo đuổi... hết thảy mọi thứ đều biến vào hưu không! Mà chính mình đi tới nơi này càng lúc càng lâu, càng thích ứng với thế giới này. Đối với trí nhớ trước lại dần dần trở nên mơ hồ...Trí nhớ một con người cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng điều này cũng khiến Đỗ Duy hắn rất đau xót, thật sự đau xót...

Trang chu mộng điệp. Rốt cuộc là ta đang sống trong giấc mộng của hồ điệp, hay là ta mộng thấy hồ điệp đây?

Hô hấp của Đỗ Duy dần dần bắt đầu dồn dập. Trong thủy tinh cầu, lực lượng thần bí dần khiến nội tâm của hắn mở rộng, mà trái tim lại đập phanh phanh nhanh hơn, cũng khiến hắn có một cảm giác khó chịu không thể nói ra, trong ngực dường như bị cái gì đó đè ép..

Rốt cục, một bàn tay băng lãnh đặt lên trên đầu hắn. Lập tức một tia lạnh lẽo từ trên não ép xuống, khiến cho cái đầu vốn đã nóng lên của hắn dần ổn định.

"Được rồi, hài tử của ta" Âm thanh lạnh lùng của Khắc Lạp Khắc. Nhưng mà hắn đã không gọi là "tiểu tử" nữa, mà biến thành "Hài tử của ta" Đủ để chứng minh ma pháp sư đối với thiên phú của Đỗ Duy có chút vừa lòng.

"Rất tốt... ta nói chính là ngươi rất tốt. Mới chỉ là một hài tử sáu tuổi nhưng ma lực thiên phú của ngươi đã có thể sánh với một ma pháp học đồ rồi. Tinh thần lực của ngươi cũng cơ hồ gấp đôi của người thường. Nghĩ tới tuổi của ngươi nhỏ như vậy... ta đối với thiên phú của ngươi rất hài lòng." Thậm chí trên khóe miệng của vị ma pháp sư cao ngạo đã nở ra một nụ cười.

Tinh thần lực cường đại sao? Trong nội tâm Đỗ Duy cười khổ, có lẽ là bởi vì chính mình đã trải qua quá trình "Chuyển thế", còn lưu lại trí nhớ của "tiền thế". Giống như một người sở hữu tinh thần lực của nhị thế vậy.

Khắc Lạp Khắc pháp sư thu hồi thủy tinh cầu, sau đó hắn chỉ chỗ cho Đỗ Duy ngồi xuống: "Bây giờ ta sẽ trắc thí tới đệ nhị thiên phú... ta sẽ dạy ngươi một ma pháp đơn giản nhất. Ngươi hãy dùng tâm của mình cảm nhận, hãy cảm nhận tất thảy lực lượng trong tự nhiên. Sau đó, hãy nói cho ta biết ngươi cảm ứng được cái gì."

Đỗ Duy dụng tâm nhớ kĩ lấy câu chú ngữ của Khắc Lạp Khắc, một câu đơn giản mà cổ xưa, càng mang theo một tia thần bí.

"Ngươi hãy dụng tâm suy tưởng, tập trung tinh thần. Đây là cánh cửa mấu chốt nhất để ngươi có thể trở thành một ma pháp sư... rất nhiều người sở hữu thiên phú còn lợi hại hơn ngươi rất nhiều nhưng cũng không thể qua được cửa này."

"Ta phải làm thế nào đây?" Đỗ Duy nhíu mày.

"Không cần làm gì cả. Chỉ cần mặc niệm chú ngữ, mặc cho tâm của mình cảm nhận. Cảm thụ tới hết thảy xung quanh, dùng tâm của mình mà cảm nhận, lạnh, nóng hoặc là thanh âm gì đó. Cái gì cũng có thể. Cái này không khó lắm."

Đỗ Duy làm theo. Hắn ngồi xuống, rất tự nhiên khoanh hai chân lại. Tư thế này khiến cho Khắc Lạp Khắc cảm thấy rất mới mẻ. Sau đó ma pháp sư từ trong cái áo bào xám của mình đặt lên một cái đồng hồ cát tính thời gian...

Từng dòng cát chảy xuống, Đỗ Duy cứ như vậy lẳng lặng ngồi thật lâu, rốt cục, hắn mở ánh mắt, chần chờ một chút: "Pháp sư tiên sinh..."

"Ah? ngươi cảm giác được cái gì?"

"Ta...Đỗ Duy có chút không áy náy: "Ta cảm thấy đói bụng rồi."

"....."

---------------

Khắc Lạp Khắc bị câu trả lời này khiến cho mất hết tinh thần. Rất hiển nhiên, hài tử này mặc dù sở hữu ma lực thiên phú xuất sắc nhưng lại không thể cảm thụ được "tâm" của thế giới.

Ma lực lớn nhỏ mặc dù quan trọng nhưng lại không phải là điều kiện duy nhất. Tinh thần lực cũng có thể thông qua Minh Tưởng hàng ngày từng bước tăng lên. Một người có thiên phú tinh thần lực lớn mạnh, cũng bất quá chỉ có thể giống như chiều cao có hơn những người khác một chút mà thôi.

Nhưng mà cảm thụ được ma pháp nguyên tố trong tự nhiên mới là cánh cửa mấu chốt nhất!

Khắc lạp khắc từng dạy qua vài ma pháp học đồ, thậm chí ma pháp thiên phú của những người đó không bằng cả tiểu Đỗ Duy nhưng cũng không kém thiên tài là mấy. Trong đó có một, ở cửa đầu tiên chỉ ngồi tới chưa tới nửa thời gian đã đứng dậy vươn bàn tay, trên ngón tay toát ra một đốm lửa. Sau đó đã chủ tu hỏa hệ ma pháp.

Ma một học đồ khác, thông qua cửa đầu tiên này cảm nhận thấy ngọn gió trên bầu trời, sau đó chủ tu phong hệ ma pháp.

Học sinh xuất sắc nhất của Khắc Lạp Khắc lúc ban đầu cảm nhận, toàn bộ nước trong bình hoa đặt trong phòng đã bay lên, ngưng kết thành một thủy cầu, tụ mãi không tan!

Tóm lại, người thực sự có thiên phú trở thành ma pháp sư trong lúc ban đầu này sẽ có các loại dị tượng! nhưng nhìn vị Đỗ Duy thiếu gia trời sinh ma lực thiên phú này lại không thể cảm nhận được một cái gì.

Cái này chỉ có thể nói... hắn căn bản không thích hợp làm một ma pháp sư.

"Ai, đáng tiếc thần linh ban cho hắn một tinh thần lực cường đại. Nếu hắn có thể thông qua trắc thí mà nói, bằng vào tinh thần lực hơn người sẽ nhanh chóng thành công hơn các kẻ khác." Khắc Lạp Khắc có chút tiếc nuối. Bất quá, rất nhanh, ma pháp sư cao ngạo lập tức đả tiêu nội tâm tiếc nuối của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hừ, tinh thần lực hơn người thì có tác dụng gì chứ! Cứ giống như đánh nhau, kẻ có sức khỏe hơn chưa chắc đã đánh được kẻ sức khỏe yếu. Cũng giống như con trâu vậy, khỏe nhưng chưa chắc đánh lại con báo.

Chỉ là... đáng tiếc....

--------------

Vừa thấy vẻ mặt âm u của Khắc Lạp Khắc pháp sư từ trong phòng đi ra, bá tước đại nhân đã đoán ra kết quả rồi.

Quả nhiên....

"Bá tước đại nhân, ta rất xin lỗi. Con trai của ngài không có thiên phú trở thành một ma pháp sư. Xem ra thần linh không chọn lựa hắn rồi. Ta nghĩ, ngài có lẽ cho hắn tìm một lĩnh vực khác am hiểu hơn đi." Khắc Lạp Khắc nhịn không được nói thêm một câu: "Tha thứ cho ta mạo muội... từ 36 năm nghiên cứu của ta tới nay ta chưa từng thấy một ai giống như nhi tử của ngài...."

Nói đến đây, Khắc Lạp Khắc pháp sư thở dài, hắn thậm chí không nói lời cáo từ đã xoay người bước đi. Bất quá, đi tới hai bước hắn đột nhiên nhớ tới một cái gì: "Ah, nếu ngài thật sự nhất định muốn hắn trở thành một ma pháp sư... ta có một đề nghị, ngài có thể cho hắn lựa chọn ma pháp dược tề học. Dù sao a dược sư miễn cưỡng coi như là một ma pháp sư..."

Nói xong, Khắc Lạp Khắc pháp sư phất phất tay. Hắn tùy thủ rắc một chút phấn mạt màu vàng sau đố thân thể bị một đoàn hỏa diễm bao quanh rồi biến mất.

Bá tước lâm vào trầm tư, sắc mặt hắn lúc này thâm trầm. Lúc này, Đỗ Duy từ trong phòng đi ra, lẳng lặng nhìn bá tước phụ thân.

Lôi Mông đối thị nhìn con trai mình một lát. Hắn thở dài, không nói gì, biểu tình thất vọng lộ rõ.

"....Trong ba mươi sáu năm, ta chưa thấy qua một ai giống như con trai của ngài..."

Ah, như thế là ... ý gì? Xuẩn tài như thế? hay là ngu ngốc? Hay là đần độn? hay là một kẻ chẳng có thiên phú gì cả?

Trong nội tâm, bá tước thở dài.

Nhưng mà, hiển nhiên vì sự cao ngạo của Khắc Lạp Khắc pháp sư nên hắn chưa có nói trọn, lại khiến cho bá tước tạo thành một sự hiểu nhầm.

Kỳ thật, hắn muốn nói: "Một kẻ sở hữu ma lực thiên phú như vậy lại đối với tự nhiên ma pháp nguyên tố không thể cảm ứng được, thật là mọt sự mâu thuẫn."

Nhưng mà, kết quả và sực thật lại khiến cho bá tước cuối cùng hạ một kết luận với hài tử của mình: "Xem ra nó thật sự là một kẻ ngu ngốc"

Không thể không nói, tạo thành một kết quả hiểu lầm nhưu vậy, La Tây Á Đặc lão học già và Khắc Lạp Khắc pháp sư hai người vì cố kị hoặc vì tính cách mà nói ra hai câu mơ hồ, đều có trách nhiệm nhất định.

Bởi vì dù Đỗ Duy không trở thành một ma pháp sư nhưng hắn đương nhiên cũng không phải là một kẻ ngu ngốc gì cả. Trái lại, vì tinh thần lực của hắn hơn người thường nên hắn dĩ nhiên sẽ thông minh hơn thường nhân, vì ưu thế tinh thần lực của hắn nên hắn so với thường nhân có một trí nhớ cũng xuất sắc hơn...

Một người như vậy, bây giờ lại cơ hồ bị đội trên đầu cái mũ "Ngu Ngốc"

Tổng hữu hắn bây giờ là, Một vũ giả xuất sắc nhận định hắn không có thiên phú võ học, dọa chạy một vị bác học đa tài, cuối cùng lại khiến cho một ma pháp sư nổi tiếng thất vọng mà đi.

Kết quả là.... quý tộc toàn đế đô đối với tiểu ngu ngốc nhà la lâm này càng thêm hứng thú. Một ít quý tộc ở trong nhà mình dạy con cũng nhịn không được nói một vài câu tựa như: "Ngươi mà ngu hơn nữa là không kém đồ ngốc nhà la lâm đâu!" Câu nói đó để kích lệ hài tử của nhà bọn họ.

Đỗ Duy cứ như vậy, bị trở thành một bài học cho mọi người.

Mà vị thiếu gia này, con đường tương lai rốt cục ở phương nào? Vấn đề này cứ vây khốn mọi người trong la lâm gia tộc... ngoại trừ bản thân Đỗ Duy ra.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ác Ma Pháp Tắc