7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 16: Yêu Hậu Pháo Hôi 3


Quân Bắc Hàn thở dài một hơi, vẻ mặt thương tiếc.“Thái hậu, tú nữ nho nhỏ này quả thực không đáng để người tức giận, còn tự mình động thủ.”Nghe nói thế, Mạnh Tử Nam thở phào một cái.

Khóe miệng Lãnh Lâm Sương lộ ra nụ cười, cô ta biết mà, Quân Bắc Hàn nhất định sẽ mở miệng vì cô ta! Mệnh cách như vậy, cô ta đã sớm nắm chắc thắng lợi trong tay! Mộ Thanh Yên thấy Lãnh Lâm Sương vui vẻ, mệnh cách là cô ta viết, tình thế phát triển thế nào thì cô ta cũng biết rõ.Nàng quay đầu, nhíu mày hỏi Quân Bắc Hàn: “Nếu không thì sao?”“Tiểu Linh Tử” Quân Bắc Hàn gọi.“Có nô tài ”“Thay thái hậu động thủ, người muốn đánh mấy lần ngươi đánh mấy lần, không cần nhẹ tay, thái hậu vui thì trẫm có thưởng.”Lời Quân Bắc Hàn vừa nói ra, trừ Mộ Thanh Yên thì tất cả mọi người đều kinh ngạc ngu người! Ở chung với Quân Bắc Hàn nhiều năm như vậy, tính khí của hắn Mộ Thanh Yên rất rõ, lúc nãy hắn vừa mở miệng là nàng liền biết trong lòng hắn suy nghĩ gì.Lúc này, Mạch Lưu Thương vô cùng kinh ngạc nhướn mày, mà khuôn mặt Mạnh Tử Nam hoàn toàn đông cứng.

Ông ta trừng lớn hai mắt, dáng vẻ thật không thể tin được.

Bất quá những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là biểu tình của Lãnh Lâm Sương, Mộ Thanh Yên rất chờ mong đó nha.Mộ Thanh Yên vội quay đầu, thấy sắc mặt Lãnh Lâm Sương tái nhợt, gương mặt sưng đỏ, nước mắt như hạt đậu rơi xuống.

Đôi mắt cô ta trừng cực lớn, quả thực không thể tin được lời này là từ miệng Quân Bắc Hàn nói ra!Sao lại vậy, tại sao có thể như vậy! Hoàng thượng, sao người có thể đối xử với ta như vậy, người...”“Bốp bốp ”Tiểu Linh Tử đi tới trước mặt Lãnh Lâm Sương, nháy mắt tát hai cái.

Lãnh Lâm Sương bị đánh lệch mặt, ngoẹo đầu, trực tiếp ngã xuống đất.Trong lòng Mộ Thanh Yên chấn động, nàng đau dùm Dao Cơ luôn đấy, tự mình hạ phàm thì thôi, còn bị người phàm đánh như vậy, nhất định là vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà Mộ Thanh Yên thoải mái, cực kì thoải mái! Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy thì không thể sống! Mộ Thanh Yên đoán, câu cuối cùng mà Lãnh Lâm Sương muốn nói là, sao người không theo kịch bản mà diễn?Ha ha ha!Lục trà nữ nhất định không nghĩ tới, thằng ranh Quân Bắc Hàn kia đã lớn rồi, đánh ý đồ xấu trên người Mộ Thanh Yên đây này! Mộ Thanh Yên đột nhiên cảm thấy rất châm chọc, Dao Cơ phí hết tâm tư viết một mệnh cách như vậy, cản trở bọn họ, thành toàn cho mình.

Kết quả vẫn như cũ, không thể ngăn cản Quân Bắc Hàn thích nàng, vẫn chẳng thể thay đổi vận mệnh pháo hôi của cô ta.

Có sự đề phòng từ đời trước, đời này Mộ Thanh Yên nhất định ngược cho không thể thoát thân Lãnh Lâm Sương được! Để cho cô ta hối hận khi hạ phàm, làm chuyện ngu xuẩn như vậy!Lúc này, Quân Bắc Hàn mở miệng.“Hai cái tát này là đánh ngươi bất kính thái hậu.”Thế là Tiểu Linh Tử rất phối hợp ngồi xổm xuống, lại tát hai cái “Bốp bốp ”“Hai cái tát này là đánh ngươi bất kính trẫm.” Mộ Thanh Yên sửng sốt, chuyện này liên quan gì tới Quân Bắc Hàn?“Hoàng thượng, tú nữ Lãnh Lâm Sương không có bất kính người mà...” Mạnh Tử Nam sắp khóc rồi, việc ông ta làm sao lại biến thành thế này!“Bất kính thái hậu chính là bất kính trẫm, từ khi nào mà ngươi nói nhảm nhiều như vậy!”Mạnh Tử Nam bị nghẹn họng nên chỉ có thể câm miệng.

Mộ Thanh Yên ngồi xổm xuống, đưa tay, móng tay được sơn vẽ diễm lệ của nàng bóp vào mặt Lãnh Lâm Sương, bóp ra năm vết máu nho nhỏ xinh xinh.

Nàng biết, Dao Cơ dùng tiên thể hạ phàm, những vết thương này cũng sẽ không lưu lại vết tích nào trên người cô ta.

Chỉ cần cô ta thi pháp liền có thể khôi phục như thường.Nhưng Mộ Thanh Yên vẫn muốn cô ta đau đớn, đòi lại toàn bộ thống khổ mà cô ta đem đến cho Triều Ca.

Tay Mộ Thanh Yên vừa dùng lực liền trực tiếp vặn mặt Lãnh Lâm Sương, nâng đầu đối mặt với nàng.“Bây giờ có phải ngươi rất hận ai gia không?”Lãnh Lâm Sương ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, nhìn thê thảm không gì sánh được.“Không...!Là...!Hoàng thượng nói đúng, đều là dân nữ sai, dân nữ cam nguyện bị phạt...”Mộ Thanh Yên run tay một cái, suýt chút nữa ngã xuống.

Dao Cơ cũng liều mạng quá nha, quá không cần thể diện đi! Đến lúc này rồi mà còn muốn giả bộ, còn muốn diễn, còn muốn tiếp tục à?“Chỉ cần hoàng thượng vui, chỉ cần thái hậu vui, dân nữ chịu bao nhiêu tội lớn đều được.”Lãnh Lâm Sương nói lời này chính là đẩy toàn bộ tội danh lên người Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên cười nhạt, đẩy thì sao nào, nàng là yêu hậu mà, chút xíu ác danh ấy tính là gì? Nhưng vào lúc này, Lãnh Lâm Sương bỗng nhiên đổi sắc mặt, hai tròng mắt biến thành một đường, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.Nhất thời, đầu Mộ Thanh Yên bắt đầu đau đớn mãnh liệt.

Lục trà nữ này lại dám sử dụng pháp thuật với nàng! Mộ Thanh Yên nhẹ buông tay lui lại mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Phía sau có một bàn tay đỡ lấy Mộ Thanh Yên, trong nháy mắt đó, cảm giác đầu đau nhói biến mất toàn bộ, lập tức trở nên thoải mái thanh thản.

Mộ Thanh Yên quay đầu thấy Mạch Lưu Thương ở sau lưng nàng, đang đỡ lấy nàng.“Không sao chứ?”Mộ Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Ta không sao ”Ngay sau đó, nàng nghe được một tiếng thét chói tai thê lương vang vọng toàn bộ đại điện.

Nàng quay đầu chỉ thấy Lãnh Lâm Sương thống khổ ôm đầu, liên tục lăn trên mặt đất.

Tất cả mọi người sợ hãi vội lùi sang bên cạnh, đỡ phải bị cô ta liên lụy.Mộ Thanh Yên nhìn Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ ngày xưa phiêu phiêu nhảy múa trước mặt Thương Lăng Thượng Thần, kinh diễm bốn phương bây giờ biến thành bộ dáng thê thảm lại dữ tợn đáng sợ này.

Trong lòng nàng có chút cảm giác khó chịu, cô ta đáng đời, do cô ta tự tìm.

Nhưng thân phận cô ta bày ở nơi đó, cô ta là nữ nhi của Nam Phương Xích Đế, thân phận tôn quý được sủng ái.“Ngừng tay đi hồ ly.”Mộ Thanh Yên giật nhẹ ống tay áo Mạch Lưu Thương.Mạch Lưu Thương quay đầu, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao đấy? Vì loại người này mà mềm lòng? Bây giờ cô ta dám thi pháp với ngươi, sau này nhất định còn dám làm ra việc bỉ ổi hơn nữa.”“Cô ta là nữ nhi của Nam Phương Xích Đế, thân phận bày ở đó, ta không muốn liên lụy đến ngươi, phiền phức vào người.”“Phiền phức? Trừ ngươi ra thì ta còn chưa bao giờ có phiền toái gì.”“...”Mạch Lưu Thương cười lạnh một tiếng, Lãnh Lâm Sương càng kêu thảm hại hơn.“Đủ rồi hồ ly, dừng tay đi, chuyện này ta có thể tự giải quyết.”Trong lòng Mộ Thanh Yên không khỏi thở dài, ngày thường hồ ly vẻ mặt tươi cười, có chút độc miệng nhưng lại rất dễ thân cận.Nàng chưa bao giờ thấy dáng vẻ hồ ly ra tay độc ác, bây giờ nàng mới biết được, không phải mỗi người đều có thể khiến hắn vui vẻ đón chào.

Hồ ly cũng có một mặt tàn nhẫn của hắn.” Hôm nay chúng ta không giết chết Dao Cơ, chi bằng chừa chút đường sống để cô ta tiếp tục giả vờ làm phàm nhân.

Một khi cô ta hoàn toàn bại lộ, vò đã mẻ lại sứt, đó mới phiền phức.”Mạch Lưu Thương hừ nhẹ một tiếng, Lãnh Lâm Sương không lăn lộn thảm thiết nữa.Mộ Thanh Yên biết hồ ly đã thu tay lại.“Đã như vậy thì ngươi tự mình giải quyết đi.”Mạch Lưu Thương cười lạnh một tiếng: “Nếu đổi lại là ta, không chết cũng phải chặt đứt tiên căn của cô ta, khiến cô ta cả đời tàn phế.

Một Nam Phương Xích Đế thì thế nào? Tư Mệnh, ngươi không hèn mọn, không chút quan trọng nào như mình tưởng đâu.”Mộ Thanh Yên sững sờ, một câu cuối cùng nàng nghe không hiểu.

Nhưng còn không đợi nàng hỏi lại, Mạch Lưu Thương đã xoay người thi lễ cáo lui.Mộ Thanh Yên sững sờ nhìn theo hướng Mạch Lưu Thương rời đi, cẩn thận suy tính theo lời hắn nói.

Nhưng còn chưa đoán ra nguyên cớ thì tâm tư nàng đã bị cắt đứt.“Thái hậu đang suy nghĩ gì đấy?”Giọng Quân Bắc Hàn âm trầm truyền tới từ phía sau Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên quay đầu nhìn liền thấy sắc mặt Quân Bắc Hàn có chút âm trầm, dường như hắn không vui lắm?“Không có gì, hoàng thượng quyết định chưa?”Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần cúi đầu nhìn về phía Lãnh Lâm Sương nằm trên mặt đất khóc thút thít, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.

Mộ Thanh Yên thở dài, nàng cũng chẳng sợ Dao Cơ, cũng không phải nhẹ dạ, nàng chỉ không muốn liên lụy hồ ly thôi.

Nàng mang quá nhiều phiền phức cho hồ ly rồi, người bình thường ai mà chịu được.Hơn nữa, cứ đồng quy vu tận cùng Dao Cơ như vậy thì tiện nghi cho cô ta quá, chính mình còn thiệt nữa.“Ba người này đi.”Quân Bắc Hàn cũng chưa từng nhìn liếc mắt nhìn, phất tay lên quyết định.

Mộ Thanh Yên vừa nhấc mắt, chỉ vào Lãnh Lâm Sương trên mặt đất nói: “Bốn người đi, cùng nàng ta nữa.”Sắc mặt Quân Bắc Hàn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền gật đầu.“Thái hậu thích là được ”Quân Bắc Hàn quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Lâm Sương quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét tàn nhẫn.

Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, hắn xoay người rời khỏi đại điện.

Mộ Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn đống hỗn độn trong đại điện.

Lãnh Lâm Sương không phải người phàm, là Dao Cơ, nàng chẳng có cách nào vừa ra tay liền giết ngay, chỉ có thể theo dõi, vây trong cung, nắm trong lòng bàn tay.Đỡ để cô ta làm ra chuyện xấu gì nữa.

Sau đó, Mộ Thanh Yên cũng rời đi.

Sau khi hoàng đế cùng thái hậu rời khỏi, trận tuyển tú này hạ màn kết thúc.Mạnh Tử Nam thở dài một hơi, cuối cùng cũng chọn mấy người.

Hoàng Tộc Quân thị rất nhanh sẽ có hậu, cuối cùng cũng không phụ tiên đế nhờ vả rồi! Mạnh Tử Nam lập tức cảm động đến rơi nước mắt.Lúc này, Lãnh Lâm Sương quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Mộ Thanh Yên rời đi, trong mắt lóe ra một tia oán độc.

Trong lòng Lãnh Lâm Sương thầm nhủ: Tư Mệnh, hôm nay khuất nhục ngươi cho ta, ta đều nhớ kỹ! Ngươi là một thân xác phàm tục, còn muốn đấu với ta ư? Xem ta thu thập ngươi thế nào! Không biết tự lượng sức mình, còn muốn đoạt Thương Lăng với ta!Chỉ là thừa tướng kia là ai, lại có thể phá giải pháp thuật của ta, còn phản công ta nữa? Vẻ mặt Lãnh Lâm Sương lập tức trở nên khó coi, nhưng rất nhanh, khóe miệng cô ta lại lộ ra một nụ cười âm hiểm.Chỉ là một tên thừa tướng mà có thể làm khó được cô ta ư?Tuyển tú kết thúc, bốn tú nữ được tuyển chọn được phong phi tử theo thứ tự là Nghiên phi, Tuệ phi, Trác phi, Lãnh phi.

Bốn vị phi tử đều được an bài cung điện để ở, chờ hoàng đế tới lật thẻ bài.

Xế chiều hôm đó, Quân Bắc Hàn đến Quảng Trần Cung xem Lãnh Lâm Sương.“Hoàng thượng giá lâm!”Một câu truyền báo khiến cho Lãnh Lâm Sương đang ở trước bàn trang điểm oán độc nhìn khuôn mặt chính mình sững sờ, vội đứng dậy nghênh đón.“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”“Đứng lên đi.”Quân Bắc Hàn ngồi xuống, Lãnh Lâm Sương đứng ở một bên cúi đầu.“Sao lại cúi đầu?”Hai mắt Lãnh Lâm Sương bị một tầng sương mù bao phủ, nước mắt lập tức liền rơi xuống, lê hoa đái vũ, khiến người ta không đành lòng.“Bây giờ thần thiếp đã bị hủy dung, không còn mặt mũi đối diện với hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội!”Lãnh Lâm Sương quỳ bộp xuống.

Lời nói này mười phần khôn ngoan, ai cũng biết mặt cô ta là do thái hậu Mộ Thanh Yên hủy.

Trong lời này chẳng những không trách cứ Mộ Thanh Yên, ngược lại còn khiến bản thân mình hèn mọn.Bất cứ ai nghe đều sẽ trách Mộ Thanh Yên ra tay quá ác độc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện 7 Kiếp Nhân Duyên